Chương 4: Võ Hồn Thức Tỉnh.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đây đã năm ngày kể từ khi Trần Lâm từ hôn với Nhạc gia rồi.

Năm ngày này Trần Lâm không thể nào ăn ngủ bình thường được, nguyên do là từ lúc sau khi dung hợp dòng máu kì lạ kia thì Trần Lâm bắt đầu nghe thấy những lời kêu gọi từ linh hồn.

Mới thoạt đầu số lần kêu gọi còn thưa thớt, nhưng mấy ngày về sau thì càng dày đặc mãnh liệt, thậm chí còn rõ ràng ngưng thật hơn.

Lúc được kêu gọi tâm thần Trần Lâm như rơi vào hoang cổ thế giới, rất giống với cảm giác lúc khí tức dòng máu huyết kì lạ kia phát ra, áp bách, hủy diệt, khủng khiếp, cứ như muốn đảo loạn thương khung xem thường thiên địa vậy, thậm chí còn có những thanh âm lạ lẫm, không khỏi làm Trần Lâm kinh hãi.

Trần Lâm tâm tình kích động muốn khóc, bởi vì kiếp trước lúc thức tỉnh võ hồn của mình, cảm giác kêu gọi không có mãnh liệt, bá đạo như thế này, chứng tỏ võ hồn bản thân Trần Lâm cấp độ chắc chắn không hề thấp.

Ngay lập tức Trần Lâm liền bắt tay vào thử câu thông thức tỉnh võ hồn, nhưng cố gắng mấy ngày nay đều không có dấu hiệu gì cả, tuy vậy Trần Lâm cũng không có nản chí, mỗi lần xuất hiện kêu gọi là Trần Lâm lại tiến hành câu thông võ hồn hi vọng sẽ thức tỉnh.

" Vũ trụ thành hình, thiên địa loạn lạc, Thần Ma xuất thế, điên đảo càn khôn,...."

Lúc này Trần Lâm đang ăn cơm tối trong phòng, chợt trong óc lại vang lên giọng nói lạ lẫm mấy ngày nay, nhưng lần này Trần Lâm nghe rõ ràng từng chữ, ánh mắt trợn trắng không khỏi khiếp sợ.

"Thần...ma?" Nuốt một ngụm nước bọt lớn, Trần Lâm run rẩy nói khẽ.

Hai từ thần ma chính là kiêng kị ngôn từ, đến kiếp trước Trần Lâm đạt cấp độ Võ Hoàng cũng không dám tùy tiện nhắc đến.

Theo kiến thức lịch duyệt cùng nghiên cứu rất nhiều điển tích cổ, Trần Lâm cũng biết đến thần ma, theo vũ trụ được khai sáng, lúc ấy thiên địa còn chưa ổn định, một sinh vật khủng khiếp xuất hiện làm đảo lộn thương khung, khinh nhờn thần linh, trấn áp vạn vật, không ai khác chính là thần ma loại này.

Thậm chí nghe đồn một số gia tộc khủng bố, xưng bá một phương cũng là nhờ thừa hưởng một ít huyết mạch thần ma, đến cả Võ đế ngạo thị một phương cũng không dám động đến gia tộc đó, đơn giản liền nhận ra sự bá đạo của ní rồi đó.

" Không lý nào...võ hồn của ta liên quan đến thần ma? Mà ta có cái gì liên quan đến thần ma đâu, huyết mạch cũng đâu có.."

Trần Lâm nhất thời lâm vào suy tư. Một phút sau Trần Lâm vẻ mặt chợt tái đi, hô hấp trở nên không bình thường, lắp bắp:

" Không lẽ..dòng..dòng máu kì lạ kia..là..." Nói tới đây Trần Lâm không dám nghĩ nữa, nếu sự thật đúng như hắn đoán thì thật là kinh khủng.

Nói đến huyết mạch, Trần Lâm nhanh chóng liên tưởng đến dòng máu tím kì lạ kia, rồi mọi việc phát sinh với cơ thể hắn từ lúc dòng máu đó chiếm cứ trong cơ thể của mình.

" Kinh mạch rộng hơn bình thường, quả tim khác lạ, mái tóc màu tím, máu tím, lực lượng cơ thể..."

Hít sâu một hơi, Trần Lâm cố gắng kìm nén sự kích động dữ dội trong lòng, nhớ đến sự biến hóa của cơ thể, Trần Lâm đã có thể mười phần nắm chắc cái dòng máu lạ kia chính là thần ma máu huyết rồi.

" Thảo nào, thảo nào, con mẹ nó số ta quả là vận cứt chó mà..."

Trần Lâm đầu óc như thông suốt, khẽ thì thào, sau đó là nhoẻn miệng cười một nụ cười thần bí.

" Nếu vậy thì bây giờ trong người ta là mang huyết mạch thần ma? Như vậy..."

Trần Lâm rờ cằm suy tư, nhớ đến sự kêu gọi mãnh liệt của võ hồn, nhớ đến sự cường đại của thần ma mà kiếp trước điều tra được, Trần Lâm không thể nào hình dung được tâm tình của mình lúc này nữa rồi.

Người khác chỉ mang một chút huyết mạch thần ma đã cường đại đến mức đó, còn hắn bây giờ mang cả trái tim, nếu trở thành võ giả thì tương lai còn sợ cái gì Võ đế nữa sao, đơn giản là bóp chết như một con kiến a.

" Vũ trụ thành hình, thiên địa loạn lạc, Thần Ma xuất thế, điên đảo càn khôn,...."

Lại một lần nữa, giọng nói đầy tang tóc cổ xưa ấy lại vang lên làm chấn tỉnh đầu óc của Trần Lâm, đưa hắn từ suy nghĩ miên man trở về.

" Lại đến rồi, lần này còn dữ dội hơn lúc trước nữa."

Không để phí cơ hội, trong thời khắc, Trần Lâm liền khoanh chân ngồi xuống rơi vào nhập định, bắt đầu tiến hành câu thông võ hồn.

Sự kêu gọi lần này đã quá mãnh liệt, Trần Lâm không thể nào đánh rơi khoảnh khắc này được.

Đây là việc trọng đại nhất với hắn lúc bây giờ, tuyệt không được có gì sai sót.

"Người thả lỏng, tâm thanh tịnh, mở lòng mình ra, đón nhận lời kêu gọi từ sâu thẳm linh hồn."

Trần Lâm bắt đầu dựa theo cách câu thông võ hồn thực hiện.

Trên thân Trần Lâm bắt đầu tỏa ra khí tức khủng bố vô hình, sau lưng bắt đầu có hiện tượng phát sinh, cả người khí thế kinh khủng toát ra như chuẩn bị hàng lâm một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp vậy.

Trần Lâm cũng nhận ra mình đã thành công bước đầu thành công việc câu thông võ hồn, nhưng vẫn không dám khinh suất lúc này, mọi việc sẽ hỏng nếu có gì sai sót vào thời khắc này đây, Trần Lâm hiểu rõ liền tiếp tục thực hiện quá trình.

" Đùng..!"

"Ầm..!" " Ầm..!"

Cùng lúc đó, ngoài bầu trời Đại Lạc đế quốc, từ đâu mây đen ùn ùn kéo đến không điểm dừng, bao phủ toàn bầu trời Đại Lạc đế quốc, không một chút ánh sáng mặt trời lọt vào.

Sấm chớp rền vang đánh sáng cả thiên địa, giống như thiên địa đang rất giận dữ vậy, tràng cảnh giống như sắp tận thế đến nơi vậy.

Cùng lúc đó, trong cung điện hoàng thất Đại Lạc đế quốc...

" Hoàng thượng, dị tượng ngoài kia chính là phát sinh trên Đại Lạc đế quốc ta." Bên dưới một đám quan viên, một vị quan viên đứng ra nói với hoàng đế.

" Ta biết, bao lâu nay Đại Lạc đế quốc chưa từng có dị tượng khủng bố như vậy phát sinh, không biết là phúc hay là họa..."

Vân Long hoàng đế chắp tay nhìn lên bầu trời nói, lời nói ẩn chứa hàm nghĩa thâm sâu. .................

Cũng cùng tại lúc đó, tại kinh thành bên trong một học viện lớn, một lão già râu tóc bạc phơ ngồi bên trong một căn nhà đá, trên tay đang cầm một cái viên thủy tinh cầu đã vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, khóe miệng rỉ máu.

" Lưu ly cầu vỡ nát, thời thế không xem rõ, chí tôn xuất thế, quần hùng loạn, thiên địa đảo, đã bao lâu rồi, đáng chờ, đáng chờ.."

...................

Miên hồn đế quốc....

" Hoàng thượng, Đại Lạc đế quốc phát sinh dị tượng kinh khủng không rõ nguyên do."

Bên trong một cung điện xa hoa, một tên ăn mặc thô sơ giống thường dân khom lưng bẩm báo.

Nơi này chính là hoàng thất của Miên Hồn đế quốc, láng giếng của Đại Lạc đế quốc.

" Quốc sư, ngươi biết cái này là chuyện gì xảy ra không?"

Hoàng thượng Miên Hồn đế quốc nhìn về một lão nhân ăn mặc kín đáo, ngập tràn bí hiểm hỏi.

Lão nhân cầm ra một cái gương, hai tay liên tục kết ấn kì lạ, sau một khắc thời gian.

" Rốp."

"Hự."

Khuôn mặt lão nhân trở nên kinh hoảng không kịp trở tay, sau đó là chiếc gương vỡ vụn thành từng mảnh, lão nhân cũng ôm ngực phun ra một ngụm máu, khuôn mặt liền tái nhợt khiếp sợ.

" Quốc sư!! Ông không sao chứ? Rốt cuộc là cái gì xảy ra?"

Hoàng thượng Miên Hồn đế quốc sửng sờ, quốc sư của họ bị thương, đây là sự việc chưa từng có từ trước tới nay, hoàng thượng lập tức trở nên lo âu hỏi.

" Không biết, không rõ, hoàng thượng thứ lỗi."

Lão nhân vẫn còn chưa hết hoảng sợ vội vã đáp lời, dường như đã phạm vào một đại kị không thể nói ra vậy.

" Mấy mươi năm tranh đấu, rốt cuộc bây giờ Đại Lạc đế quốc cũng muốn trở mình rồi sao?"

Nhìn về bầu trời Đại Lạc đế quốc, hoàng thượng Miên Hồn đế quốc thờ thẫn giọng nói có chút pha tạp lo lắng mùi vị.

...................

Kim La đế quốc......

" Hự."

" Viện trưởng!!!"

Kim La đế quốc, thủ đô lớn nhất học viện Kim Hồn học viện, bên trong học viện, một đám lão sư học viện kinh hoảng hét toáng lên.

Vị viện trưởng lúc này đây vừa hộc máu bật ngã, khuôn mặt không còn chút huyết sắc, rõ ràng còn in dấu sợ hãi tột độ.

" Chí tôn xuất thế, thời thế chuẩn bị loạn lạc, Đại Lạc đế quốc, Đại Lạc đế quốc, ngày mai ta phải đi hoàng cung một chuyến."

Viện trưởng học viện được đỡ dậy, khuôn mặt còn bàng hoàng thất thanh nói. Việc này vô cùng trọng đại, có thể liên quan đến sự tốn vong của đất nước, nhất thiết cần báo cáo đến hoang thất Kim La đế quốc.

............

Cùng lúc đó, trên khắp Thần võ đại lục, toàn bộ những người mang võ hồn có thể đoán trước tương lai đều hộc máu một cách khó hiểu, nhưng điểm chung giữa bọn họ là tất cả đều một bộ dáng khủng hoảng tinh thần, còn nguyên do có lẽ chính là phải tìm tới Trần Lâm mới hiểu rõ. .........................