Chương 2: Dị Biến Phát Sinh

Khuôn viên Trần gia, biệt viện phía tây nơi ở của Trần Lâm.....

" Ư hừ,...."

Bên trong căn phòng, từng tiếng rên rỉ trầm thấp cứ không ngừng vang lên, những âm thanh khổ sở đó chính là của Trần Lâm vừa mới từ chỗ thiên ngoại vẫn thạch kì là trở về.

Trên giường, Trần Lâm vẻ mặt cực độ khó coi lăn lộn bừa bãi.

"Roẹt!!"

Bộ áo đang mặc trên người một phát lập tức bị Trần Lâm xé rách toạc, cơ thể Trần Lâm lúc này vừa nóng vừa lạnh, toàn thân mồ hôi như hạt gạo cứ theo thời gian tuôn ra, lúc thì lấy chăn quấn quanh người vật vã.

" A...!!"

Hét thảm một tiếng, Trần Lâm rơi từ trên giường xuống đất, vẻ mặt không còn hột máu, hai hàm răng run cầm cập va đập vào nhau.

Bên trong cơ thể Trần Lâm lúc này, dòng máu kì lạ đã tàn phá toàn bộ kinh mạch nơi nó đi qua, cánh tay phải nơi đầu tiên dòng máu đi qua kinh mạch đã bị hủy hoại toàn bộ, không dừng lại ở đó dòng máu lạ tiếp tục xâm nhập tới các bộ phận khác.

Bắt đầu từ tay phải, sau đó dòng máu lan tới ngực, các đường kinh mạch ở đó lập tức vỡ nát , Trần Lâm thống khổ muốn chết đi sống lại, nhưng đầu óc vẫn còn giữ được thanh tỉnh, mỗi lúc muốn ngất đi thì cơn đau như vạn tiễn xuyên tim lại ập đến, Trần Lâm không cách nào ngất đi được, chỉ còn cách âm thầm chịu đựng sự thống khổ này.

Tràn qua ngực, dòng máu tiếp tục chạy qua tay trái, chuyển hướng xuống bụng rồi hai chân, không khác gì những nơi khác, kinh mạch những nơi nó đi qua tất cả đều nổ nát, sự tàn phá khủng khiếp nó mang lại thật không phải là con người có thể chịu đựng được.

Trần Lâm bây giờ toàn thân kinh mạch vỡ nát, phế vật liền tấn thăng thành phế nhân vật, bất động nằm dưới đất, hai mắt trừng lớn, thật không thể tin nổi mình lại rơi vào tình trạng này, nếu là kiếp trước bạo võ hồn tự sát còn dễ chịu hơn hưởng thụ cái cảm giác này.

" Mình sẽ chết sao?"

Là chủ nhân thân thể, Trần Lâm biết rõ mọi diễn biến xảy ra đối với cơ thể của mình, hắn bây giờ kinh mạch đều vỡ nát, chỉ sợ sống không được bao lâu nữa, cuộc đời sẽ chấm dứt rất nhanh thôi.

"A....!"

Đang lúc suy nghĩ viễn vông thì chợt cơn đau thấu tận linh hồn ập đến, lần này không phải là kinh mạch nữa rồi, Trần Lâm biết đối tượng của dòng máu lạ kia chính là trái tim của hắn.

Nếu dòng máu đó đi đến trái tim, Trần Lâm không còn lạ nữa rồi, trái tim ắt hẳn sẽ nổ tung mà thôi, mạng sống của Trần Lâm cũng sẽ chấm hết ngay lúc đó.

" Hết rồi, cha mẹ, vĩnh biệt."

Trần Lâm nhắm mắt tuyệt vọng tự nhủ, tiếc nuối nhất của Trần Lâm lúc này không phải là thù lớn chưa trả, chỉ là cha mẹ kiếp này hắn còn chưa kịp phụng dưỡng đã phải chết.

Hối hận, đúng thế hắn hối hận, nếu không phải mình tìm tới viên thiên thạch kia thì đâu có chuyện này xảy ra, nhưng tất cả đã muộn rồi, trên đời không có bán thuốc hối hận.

" Hự."

Trong cơ thể Trần Lâm, dòng máu xâm nhập vào trái tim thỏa sức tàn phá, không ngoài dự liệu của Trần Lâm, rất nhanh trái tim liền nổ tung, Trần Lâm khó khăn ói ra một ngụm máu.

Cười một nụ cười khổ, Trần Lâm biết rằng mạng sống của mình đã chấm dứt, cuộc sống làm Trần đại thiếu gia tới đây là hết.

Nhưng là ở thời điểm Trần Lâm chuẩn bị buông xuôi thì một dị biến khác lại phát sinh.

Vị trí trái tim Trần Lâm chính là nơi xảy ra điều kì lạ, dòng máu kia sau khi tàn phá nổ tung trái tim của Trần Lâm thì từ từ biến hình, từng chút từng chút hóa thành hình dạng một quả tim mới thay thế cho quả tim đã bị nổ nát kia.

" Cái gì? Việc này...việc này..."

Trần Lâm nghe thấy rõ từng nhịp đập mạnh mẽ của trái tim chính mình. Đặt tay lên ngực, Trần Lâm có cảm giác như mình đang nằm mơ, một giấc mơ không có thật, rõ ràng là hắn có nhịp tim đập.

Mới vừa rồi hắn còn thấy tim mình đã vỡ, mạng sống đã tận, thì lúc này đây Trần Lâm nhận ra mình chưa chết, thậm chí nhịp tim vẫn bình thường.

" Không lẽ mình chết rồi? Nhưng sao cảm giác lại chân thật như vậy?"

Trần Lâm nội tâm khó hiểu, cảm giác như thật như mơ, quả thật điều này có phần hư cấu.

Nhắm mắt lại, Trần Lâm vội vàng thử cảm nhận cơ thể mình xem sao.

" Cái.. cái..ta..con mẹ nó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

Trần Lâm mở mắt lắp bắp nói, vẻ mặt còn chưa hết bàng hoàng, có lẽ Trần Lâm vừa chứng kiến cảnh tượng gì đó thật kinh khủng.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Trần Lâm nhắm mắt một lần nữa cảm nhận cơ thể chính mình.

Lúc này Trần Lâm hoàn toàn nhìn rõ từng chi tiết bộ phận bên trong cơ thể của mình, nhưng quan trọng là chỉ có thức tỉnh võ hồn trở thành võ sĩ mới làm được chuyện này, nhưng cái này cũng không quan trọng bằng cái Trần Lâm đã nhìn thấy.

Đó là trong cơ thể của mình, Trần Lâm nhìn thấy chỗ trái tim của mình không còn bình thường nữa, thay vào đó là một trái tim màu tím có hình dạng rất lạ kì, riêng động mạch và tĩnh mạch thì nhiều thêm hai cái, còn tâm nhĩ cùng tâm thất thì nhiều lên gấp đôi, độ lớn của quả tim cũng phải gấp rưỡi người bình thường.

Điều kinh hoàng tiếp theo là những dòng máu đi từ trái tim ra ngoài đều có màu tím y hệt với dòng máu lúc trước đã đi vào cơ thể Trần Lâm.

"Kinh...kinh..mạch của ta!!."

Trần Lâm lần nữa không kìm được kinh ngạc, liên tiếp là những cái bất hợp lý đập vào mắt Trần Lâm, lúc này toàn bộ số máu huyết trong cơ thể Trần Lâm đều đã chuyển sang màu tím, những dòng máu bắt đầu lan ra các đường kinh mạch đã vỡ nát của Trần Lâm.

Nhưng thần kì là lúc này Trần Lâm không còn cảm giác đau đớn tận cùng như lúc trước nữa, nơi dòng máu lưu chuyển đi qua lúc này để lại một cảm giác thoải mái lạ thường, những kinh mạch có máu huyết đi tới cũng bắt đầu khôi phục, Trần Lâm chỉ cảm thấy mình như được một cuộc sống mới vậy.

Bắt đầu từ gần trái tim, tiếp theo lan ra toàn bộ cơ thể, toàn bộ kinh mạch đều được khôi phục hoàn toàn, chỉ có điều những kinh mạch này đều to lớn lạ thường.

Nếu người thường kinh mạch được ví như một dòng suối thì kinh mạch của Trần Lâm là một dòng sông chảy siết, vững chắc vô cùng, hơn hết là những đường kinh mạch này đều mang một màu tím thần bí, việc này làm Trần Lâm khó hiểu không thôi, không biết có phải do dòng máu kì hoặc kia gây ra không nữa.

Mặc kệ nguyên nhân là gì, còn sống là tốt rồi, Trần Lâm không quan tâm chỉ việc nhắm mắt đắm chìm vào vô tận thư sướng mà hưởng thụ

Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó đã qua hai canh giờ, Trần Lâm bỗng mở mắt ngồi bật dậy, hai mắt lóe lên thần mang hài lòng, miệng nở nụ cười rạng rỡ:

" Ha ha, kinh mạch rốt cuộc cũng khôi phục hoàn toàn, ta cảm thấy mình lúc này vô cùng tốt."

Hai tay nắm chặt, Trần Lâm cảm thụ một hồi sung mãn lực lượng của mình lúc này mà cười vang, Trần Lâm tâm tình không thể kìm nén được, quả thật so sánh lực lượng thân thể lúc này Trần Lâm đã nghiền ép võ sĩ tam tinh thực lực rồi, nếu như thức tỉnh võ hồn trở thành võ sĩ thì còn mạnh mẽ như thế nào nữa đây.

"Bùm"

Vận hết sức đấm một phát xuống nền nhà, Trần Lâm gật đầu hết sức vui vẻ. Sau cú đấm, nền được làm bằng gỗ liền bị đấm vỡ một lỗ hổng, cái này chỉ có là võ giả mới làm được, lại một lần nữa có được sức mạnh, Trần Lâm không cách nào nói ra cảm xúc của mình lúc này.

Trong lòng chỉ biết âm thầm cảm ơn cái dòng máu kì là từ viên thiên thạch đó, nhờ nó mà Trần Lâm mới được như thế này.

" Nếu như thức tỉnh được võ hồn thì tốt biết mấy, trở thành võ giả..."

Hai nắm đấm siết chặt, Trần Lâm khuôn mặt trở nên âm trầm, hai mắt nhìn xa xăm sâu kín nói.

Mặc dù thân thể hắn được dòng máu lạ kì kia cải tạo trở nên mạnh mẽ, nhưng là có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể thành võ giả, muốn cường đại thì chỉ có một con đường duy nhất là trở thành võ giả, muốn trả thù muốn bảo vệ muốn sống sót, tất cả đều muốn thức tỉnh võ hồn, mà cái này chính là việc đau đầu mà Trần Lâm cần giải quyết.

Bình thường thì chỉ cần chín mười tuổi thì bản thân võ hồn sẽ bắt đầu kêu gọi, mình chỉ cần tiếp nhận tiến hành câu thông liền sẽ thức tỉnh võ hồn chính mình, Trần Lâm đến giờ cũng không thể giải thích trường hợp của mình lúc này, cũng chỉ đành chấp nhận số phận mà thôi.

"Haiz"

Thở dài một tiếng, Trần Lâm đứng dậy, suốt một đêm này Trần Lâm đã trải qua vô vàn cảm giác, cơ thể cũng khá mệt mỏi, Trần Lâm muốn đi tắm một cái rồi nghỉ ngơi.

" Ta.. tóc ta, mắt ta, chuyện gì thế này."

Đối diện trước gương, Trần Lâm giật nảy mình hoảng hốt.

Không chỉ là trái tim màu tím, máu huyết màu tím, kinh mạch màu tím, giờ đến cả tóc cũng biến thành màu tím, con ngươi cũng đổi thành màu tím nốt, duy chỉ có màu da vẫn bình thường.

Tốt nhất là nàu da bình thường, tóc với mắt đổi màu còn giải thích được, chứ đến da mà cũng bị biến đổi thì biết nói sao. Không khéo bị coi là dị tộc hoặc tu tà ma công pháp thì có nước chết dở.

" Nhưng trông cũng được đấy chứ nhỉ, cũng khá soái đấy."

Quay mặt tạo dáng đủ kiểu, Trần Lâm khuôn mặt không tự giác liền khen mình đẹp trai.

Cũng công nhận Trần Lâm lúc này rất đẹp trai, mười hai tuổi đã cao một mét năm, khuôn mặt góc cạnh cùng cái mũi cao kết hợp với đầu tóc tím lãng tử, đến Trần Lâm cũng có chút ghen tị với chính mình.

Lúc này trông Trần Lâm quá sáng rồi, đi ra ngoài lập tức liền trở thành tâm điểm chú ý của mọi người thôi. Trần Lâm nhoẻn miệng cười một cái rồi xoay người đi tắm.