Chương 27: Ta Lúc Nào Bị Coi Thường Rồi?

Lúc này ai nấy cũng một mặt hừng hực khí thế, nhiệt huyết tuôn trào, nghĩ đến học sinh của mình nghiền ép học sinh của học viện khác từ đó tiến đến thủ đô tham gia Hoàng Triều Thần Long bảng là trong lòng không kìm được xúc động dậy sóng.

Trần Lâm lúc này cảm thấy mình như gà lạc bầy, khuôn mặt có chút nong nóng, cố gắng hạ xuống bức bối xúc động, Trần Lâm không thèm quan tâm bọn hắn vui mừng cái gì, chậm rãi cất bước tiến đến Minh Hồn trụ tự mình kiểm tra.

Từ xa đám người tự dưng thấy Trần Lâm đến gần Minh Hồn trụ cũng không thèm đoái hoài, tâm tình bọn họ lúc này phải nói là đang thăng hoa, nào cần quan tâm đến Trần Lâm làm gì chứ.

Duy chỉ có bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Yến Linh, Mộc Chi cùng Lãnh Tố Tố là để ý đến hành động của Trần Lâm. Từ đầu đến cuối Trần Lâm trầm tĩnh như mặt nước, không có bất cứ biểu hiện gì vui buồn cả, điều này không hợp thói thường cho lắm, tuy không phải coi trọng gì Trần Lâm nhưng Trần Lâm đã làm năm người họ cảm thấy rất thú vị.

Bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng cùng hai người Mộc Chi, Yến Linh cũng nhận ra điều đó bởi vì thiên tài khác củi mục là chỗ đó, luôn quan sát đánh giá, phân tích những người xung quanh cùng kẻ địch của mình, nên nhận ra Trần Lâm không bình thường cũng tất nhiên.

Trần Lâm bắt đầu đặt tay lên Minh Hồn trụ, sau đó là hít sâu một hơi, rốt cuộc bây giờ hắn cũng biết rốt cuộc là cái gì cấp bậc rồi, nhưng là Trần Lâm dự định kiểm tra Diệt Thiên Thần Lôi mà thôi, còn về Thôn Thiên Thần Ma hắn sẽ dấu kín, nếu bây giờ lộ ra sẽ không chỉ làm Thiên Hồn học viện bị chấn kinh mà còn làm kinh động đến hai học viện kia nữa, tính mạng của hắn rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, tuy chưa biết về Tam Viện Thiên Kiêu bảng nhưng Trần Lâm kiên quyết giữ kín về Thôn Thiên Thần Ma.

"Diệt Thiên Thần Lôi!"

Nghĩ rồi, Trần Lâm tập trung kêu gọi Diệt Thiên Thần Lôi ra ngoài, nhẹ hô một tiếng, võ hồn ấn ký trên ngực Trần Lâm bắt đầu phát sáng, le lói một tia sáng màu đỏ xuất hiện, Trần Lâm trong lòng vô cùng chờ mong cùng kích động tư vị thì lúc này bỗng dị biến phát sinh.

"Rắc..!"

"Rắc..!"

Minh Hồn trụ lúc này từ chỗ tay Trần Lâm tiếp xúc bắt đầu xuất hiện vết rạn, vết rạn dần dần lan ra toàn bộ Minh Hồn trụ.

"Con mẹ nó đây là chuyện gì xảy ra? Không lẽ số ta đen đến như vậy?"

Trần Lâm trong bụng khóc không ra nước mắt, hai mắt trợn ngược nhìn Minh Hồn trụ đang rạn nứt một lúc càng nhiều. Bên kia đám lão sư cùng viện trưởng Quách Lương cũng nghe rõ ràng tiếng rạn nứt, hốt hoảng nhìn về phía Trần Lâm.

Lúc này võ hồn ấn ký bên trong ngực Trần Lâm bỗng lóe sáng một cái rồi tắt, tốc độ rất nhanh, người khác không cách nào thấy được nó xảy ra như thế nào, đến cả Trần Lâm còn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

"Bành...!"

Minh Hồn trụ chịu đựng không nổi liền nổ nát thành từng mảnh nhỏ, Trần Lâm cũng hết hồn lui lại về sau, hai mắt vô tội quay sang nhìn đám người viện trưởng như muốn thanh minh.

Quách Lương cùng mọi người kể cả Lãnh Tố Tố mặt hàng ngàn năm băng sơn kia cũng không thể giữ cho tâm thần trấn định.

Hạ Quân, Nhiếp Lăng đám người cũng ngoác mồm ngoác miệng cứ như gặp quỷ bộ dạng, không biết sao tên này đem Minh Hồn trụ nổ nát rồi.

Toàn trường triệt để chấn kinh tĩnh lặng như tờ, tiếng gió thổi hiu hiu chỉ có mình Trần Lâm gãi đầu cười cười.

"Minh Hồn trụ...bị tên này đem cho nổ nát?"

Một vị lão sư không kìm được thốt lên.

"Không phải lỗi do ta đâu, là cái trụ này có vấn đề mà thôi, không tin ta sao? Được rồi xem đây."

Trần Lâm xua tay chối bỏ trách nhiệm, sau đó lại đến một cái Minh Hồn trụ bên cạnh đặt tay lên.

"Bùm"

Tình huống không khá hơn tí xíu nào, lần này còn nhanh và nguy hiểm hơn cả lần trước nữa, Trần Lâm cũng bị trận nổ chấn bay ra xa.

"Ngươi...ngươi...cái đồ...ngươi có biết hai cái trụ đó đáng bao nhiêu tiền không hả? Nó chính là hoàng thượng trực tiếp ban xuống đồ vật, vậy mà ngươi...ngươi chớp cái liền cho nổ hai cái?"

Quách Lương viện trưởng lúc này triệt để bị Trần Lâm làm cho tức giận rồi, hận không thể một tát đập chết tươi Trần Lâm cho rồi.

Cả Thiên Hồn học viện được hoàng thượng ban cho năm cây Minh Hồn trụ, đó là đồ vật mà hoàng thượng ban cho, giá trị không cách nào sánh được, ấy thế mà Trần Lâm chớp mắt liền phá hủy hai cây, làm sao mà Quách Lương để yên cho được đây.

"Hạ Quân, ngươi có thấy giống như tên này còn trâu chó hơn cả ta và ngươi không?"

Nhiếp Lăng còn chưa hết hãi hoàng, quay sang hỏi nhỏ Hạ Quân.

"Có, kẻ này...rất mạnh!!"

Hạ Quân hai mắt thâm thúy ánh sáng, khuôn mặt ngưng trọng đáp lời, bởi vì sao hắn thấy Trần Lâm rất mạnh, đó là trực giác nói cho hắn biết, trực giác của Hạ Quân rất ít khi sai, và hắn cũng tin tưởng vào trực giác của mình.

"Mộc Chi tỷ, ta thấy hình như hắn có gì đó không ổn, lúc nãy Nguyệt Dạ U Linh võ hồn của ta dường như cảm thấy sợ hãi thứ gì đó."

Yến Linh bên cạnh cau mày nghi hoặc hỏi Mộc Chi.

"Không bình thường là phải rồi, muội có thấy ai bình thường mà làm nổ Minh Hồn trụ không."

Mộc Chi cười nhạt thản nhiên trả lời, hai mắt vẫn không ngừng chăm chú vào Trần Lâm.

Trần Lâm đứng dậy lúng túng không biết phải nói làm sao, định đi tới giải thích thì Quách Lương viện trưởng vội vã kinh hô:

"Ngươi đứng yên đó!"

"Nhưng mà ta..."

"Ta bảo ngươi đứng yên đó, ngươi mà nhúc nhích là ta không khách khí nữa đâu."

Quách Lương khuôn mặt nghiêm trọng trực tiếp nhấn mạnh, nếu Trần Lâm thực sự manh động hắn không ngại đánh ngất đi Trần Lâm đâu.

Trần Lâm nghe vậy cũng không dám di chuyển lung tung nữa, ở yên tại chỗ cười khổ.

" Được rồi, mọi người ai làm việc nấy đi, chuyện này để ta giải quyết."

Quách Lương quay sang đám người lão sư cùng Lãnh Tố Tố, Kiếm Thông mấy người, ánh mắt uy nghiêm mười phần của bậc lãnh tụ.

"Vâng, chào viện trưởng."

Mọi người đồng loạt từ biệt viện trưởng rồi mỗi người mang theo một người đồ đệ rời khỏi nơi này, không ai dám ý kiến ya cò gì cả, tuy phó viện trưởng và viện trưởng chỉ cách nhau một chữ phó nhưng là khác nhau một trời một vực đó, cũng như hoàng thượng cùng các quan viên đại thần vậy, mệnh lệnh của viện trưởng là tối cao ở học viện này.

Lúc này chỉ còn lại Trần Lâm và Quách Lương ở lại hiện trường.

"Được rồi ngươi đi theo ta."

Quách Lương nhìn đám người kia đi khuất sau đó bất ngờ chụp áo Trần Lâm xách lên rồi lăng không bay đi.

Trần Lâm cũng không có ý tứ phản kháng, thứ nhất là hắn là người sai đã gây ra việc này, thứ hai thực lực của Quách Lương quá cao, tự do phi hành trên không thì tu vi không dưới võ tông cấp bậc rồi, Trần Lâm phản kháng được sao? Đành yên lặng để Quách Lương núm đầu mang đi.

Một lúc sau, bây giờ Trần Lâm đã ở một căn phòng xa lạ, bên trong nội thất bình dị tạo cảm giác thoải mái buông lỏng, Quách Lương hiện đang đứng chắp tay nhìn lấy Trần Lâm bằng cổ quái ánh mắt.

"Này tên nhóc kia, ngươi nói, ngươi..con mẹ ngươi vì sao vừa Minh Hồn trụ liền nổ? Đừng nói với ta là ngươi cũng không biết đấy chứ?"

Quách Lương đi đi lại lại sau đó dừng lại tức đến run người chỉ chỉ Trần Lâm hỏi lớn.

"Cái này..."

Trần Lâm ngượng ngùng không biết trả lời sao, đúng như lời Quách Lương hắn cũng biết cái quái gì đâu, tự nhiên nó thành ra vậy cũng đâu phải hắn cố ý chứ.

"Ngươi..ngươi..ngươi thật làm ta tức chết, ngươi đúng là đồ phá hoại."

Quách Lương phẫn nộ rống lớn một tiếng phát tiết lửa giận, Minh Hồn trụ là vật hoàng thượng ban cho, từ xưa đến nay Quách Lương chưa từng nghe có chuyện học sinh kiểm tra cấp bậc võ hồn mà làm nổ Minh Hồn trụ, bây giờ hoàng thượng hỏi xuống thì hắn biết bàn giao làm sao, không lẽ kêu một đứa trẻ mười hai tuổi động vào làm cho nổ? Ông cố nội hắn nếu không chứng kiến cũng không dám tin đây.

Muốn trách tội Trần Lâm nhưng mà hắn còn chưa là Thiên Hồn học viện học sinh nữa, làm sao trách phạt? Mà đền thì không đền được, Quách Lương cảm thấy bế tắc vô cùng.

"Viện trưởng, ta thực sự không biết tại sao Minh Hồn trụ lại nổ khi ta chạm vào a, ngươi cho ta cơ hội chuộc lỗi đi."

Trần Lâm mặt ngây thơ vô số tội cười khổ nói nói với Quách Lương, kiếp trước từng trải Trần Lâm cũng biết giá trị Minh Hồn trụ là như thế nào, hắn đây là đang tạo một gánh nặng cho Quách Lương gánh rồi, trong lòng tội lỗi cảm giác sao mà đong đầy.

"Chuộc? Ngươi lấy cái gì mà chuộc? Con em ngươi đừng có giỡn mặt với ta nữa.Ngươi..ngươi nghĩ chuyện này ngươi chịu trách nhiệm sao? Người chịu trận mới là ta này, ngươi...ngươi...thôi mệt quá ngươi cút đi cho khuất mắt ta."

Dường như đã phát tiết xong xuôi, Quách Lương buồn bực phất tay đuổi Trần Lâm đi, bây giờ có trách Trần Lâm nữa thì Minh Hồn trụ cũng không lành lại, thôi thì dù sao cũng được bốn cái Tôn cấp võ hồn siêu cấp thiên tài, Quách Lương cũng cảm thấy có chút an ủi, trong lòng cũng mát mẻ hơn.

"Hử...đệch mịa ngươi làm gì thế?"

Mũi bỗng ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, trong lòng giật thót một cái, Quách Lương nãy giờ không để ý tới Trần Lâm, cứ nghĩ Trần Lâm biết điều rời đi, nhưng mà quay lưng lại thì từ đâu một con lôi long đỏ rực gào thét dữ tợn lao tới.

"Nhất Long Kinh Thiên!!"

Truyencv.com

Cầu vote & like fb!! Mn đọc truyện vui vẻ.

Năm mới bình an!!!