Quách Lương hoảng nhiên trợn to mắt, con mẹ nó thằng này làm nổ Minh Hồn trụ đã đành còn dám lén công kích mình, trong lòng thầm mắng Trần Lâm một câu.
Tuy là có giật mình kinh ngạc vô cùng, nhưng mà Quách Lương tu vi đã cao đến mức này thì đâu phải hạng người có thể đánh lén dễ dàng bởi một nhất tinh võ sư được, ngay lập tức lấy lại thần trí, khẽ hừ một tiếng, Quách Lương trong cơ thể chiến khí như thác lũ tuôn ra, chớp mắt liền tạo thành một tầng bảo vệ xung quanh cơ thể bằng chiến khí, đó chính là chiến khí hộ thể. "Bành..!"
"Gào...!!"
Xích sắc lôi long va chạm dữ dội vào lớp vỏ chiến khí, sau đó không có dấu hiệu gì là dừng lại, tiếp tục cắn xé ăn mòn dần dần tầng chiến khí này.
"Cái gì?"
Quách Lương giật mình thất kinh, không nghĩ tầng chiến khí chính minh tạo ra lại bị hủy hoại, hừ lạnh một tiếng, Quách Lương một trảo nắm lấy xích sắc lôi long sau đó một phát bóp nát xích sắc lôi long ra, đạo xích sắc lôi long ngay lập tức tan biến vào không trung. "Hắc hắc, viện trưởng a, ta như thế này ngươi không nghĩ sẽ đuổi ta đi đó chứ? Nếu vậy thì ta đi a."
Trần Lâm đứng đó cười hắc hắc gian xảo, khuôn mặt tội nghiệp làm bộ dáng muốn đi, hắn không tin Quách Lương sẽ để cho hắn rời khỏi, chiêu vừa rồi Quách Lương thừa biết có bao nhiêu mạnh mẽ, nếu để Trần Lâm đi thì coi như Trần Lâm đen đủi vậy. "Khoan, ngươi đứng lại, ta có chuyện muốn hỏi ngươi."
Đúng như dự đoán, Quách Lương đã kêu hắn trở lại, Quách Lương lúc này mới biết tên nhóc trước mặt này gian xảo vô cùng, con xích sắc lôi long vừa rồi là hắn tu vi cao cường dễ dàng phá hủy, nhưng là võ sư tu vi thì phải khổ sở lắm mới ngăn cản được, võ hồn kỹ đó quá mạnh mẽ, nhưng mà Trần Lâm mới có võ sư nhất tinh, vậy thì chỉ có võ hồn cường hoành mới làm được như thế, Trần Lâm phải giữ lại. "Ha ha, ta biết viện trưởng ngài sẽ không để ta đi mà."
Trần Lâm cười khoái chí sau đó nhanh chóng đi lại ghế ngồi xuống.
Quách Lương cũng bình thường trở lại rồi ngồi xuống đối diện Trần Lâm, ánh mắt cổ quái quan sát Trần Lâm, tên khốn này đến viện trưởng hắn cũng dám xuất thủ đánh lén. "Viện trưởng ngài đã tin rồi chứ, ta thực là có võ hồn nha, còn việc Minh Hồn trụ nổ nát thì ta không biết thật, ngài tin ta đi."
Trần Lâm vẻ mặt vô tội hướng Quách Lương cầu khẩn.
Quách Lương thâm trầm ánh mắt nhin Trần Lâm không chớp, làm Trần Lâm thấy dựng cả lông tơ, trầm tư suy nghĩ gì đó một chút sau đó Quách Lương gật đầu.
"Ha ha, cảm ơn viện trưởng."
Trần Lâm thở phào nhẹ nhõm cảm ơn, Quách Lương đã gật đầu rồi, viện trưởng thì sao nói chơi được.
"Con mẹ ngươi, ta gật đầu là cho ngươi ở lại học viện, chứ ta tha cho ngươi lúc nào? Ta chết thì ngươi cũng phải chết, ngươi đừng hòng thoát."
Quách Lương nổi cáu chửi Trần Lâm xối xả, hắn làm sao dễ nuốt trôi cục tức này, Trần Lâm võ hồn chắc chắn cấp bậc rất cao, riêng cái võ hồn kỹ cũng đủ hiểu không dưới Vương cấp rồi, nếu để Trần Lâm ở lại học viện thì rất có thể trong Tam Viện Thiên Kiêu bảng đại chiến sẽ có thêm một danh ngạch, những người không bình thường luôn làm nên điều không bình thường, trực giác mách bảo hắn như thế. "Á đù! Viện trưởng ngài là nói giỡn, vậy ngài là muốn như thế nào mới bỏ qua đây?"
Trần Lâm méo mó khuôn mặt buồn khổ không thôi, tên viện trưởng vậy mà chưa bỏ qua cho hắn, còn muốn kéo theo hắn chết chung nữa, hẳn là có mục đích rồi, Trần Lâm nhượng bộ thuận theo hỏi. "Bỏ qua cũng rất dễ, nhưng ngươi đưa võ hồn ra ta xem trước đã."
Quách Lương mập mờ ý tứ nói, hắn muốn tận mắt xem Trần Lâm võ hồn mới có thể quyết định tiếp.
Trần Lâm đảo mắt suy tư giây lát rồi gật đầu đáp ứng, dù sao chính hắn cũng không biết Diệt Thiên Thần Lôi là cấp bao nhiêu võ hồn nữa là, cũng chưa từng thấy loại nào lôi võ hồn như này, đừng nói tới Quách Lương có thể nhận ra. "Được thôi"
Trần Lâm vừa dứt lời thì võ hồn ấn ký phát sáng đỏ rực như lò lửa, sau đó một hư ảnh lôi vực đầy xích sắc lôi điện bao trùm xuất hiện trước ngực Trần Lâm, khí tức hủy diệt khủng bố bắt đầu khuếch tán ra khắp căn phòng, vô hình áp bách phả tới mặt Quách Lương viện trưởng làm hắn giật mình hoảng nhiên.
Dĩ nhiên võ hồn Trần Lâm lại mạnh mẽ đến như vậy, lúc trước kiểm ta Tôn cấp võ hồn của bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Yến Linh cùng Mộc Chi cũng không có loại uy áp kinh khủng như thế này, Trần Lâm võ hồn cấp bậc chắc chắn không kém thậm chí hơn bốn người kia nữa, Trần Lâm nhất định phải giữ lại.
Trong chớp mắt Quách Lương liền tính toán tất cả trong đầu, sau đó nghiêm giọng nhìn Trần Lâm sâu sắc nói lớn:
"Võ hồn của ngươi ta không biết là cấp bậc gì, nhưng là cũng không kém một Tôn cấp võ hồn khác, vì vậy con mẹ ngươi đừng hòng rời khỏi đây, ngươi phải đem vinh quang về cho học viện để trừ nợ Minh Hồn trụ, bằng không thì đừng mơ rời khỏi đây." Quách Lương sau khi tận mắt chứng kiến Diệt Thiên Thần Lôi cùng võ hồn kỹ của Trần Lâm thì lập tức thay đổi thái độ, hắn dù sao cũng là một Vương cấp võ hồn nhưng mà lúc Trần Lâm đem ra Diệt Thiên Thần Lôi, Quách Lương cảm thấy võ hồn của chính mình ba động có vẻ rất áp lực, vì vậy hắn không thể cho Trần Lâm đi đâu hết, một siêu cấp thiên tài phải tìm bao lâu mới có, hắn không có bị ngu người mà đuổi Trần Lâm đi. "Hê, tên viện trưởng này không khỏi quá tởm đi, lúc chưa thấy võ hồn của mình liền đuổi đi, bây giờ thì sống chết đòi giữ lại."
Trần Lâm trong lòng thầm chửi một phát, sau đó trầm ngâm suy tư, cái này thì hắn rõ ràng, không phải Quách Lương bảo hắn chiến đấu với đám nhóc học viện khác thì là gì, trong đầu nghĩ vậy nhưng vẫn làm bộ chưa hiểu hỏi lại: " Viện trưởng ngươi là muốn ta làm gì thì nói luôn đi, bây giờ ta cũng là học sinh của Thiên Hồn học viện, đem vinh quang về cho học viện là trách nhiệm của ta rồi còn gì." Trần Lâm giả vờ sốt ruột trực tiếp hỏi thẳng Quách Lương, ý đồ của hắn Trần Lâm cũng đã nhận ra rồi, Quách Lương chụp cho hắn cái mũ thiên tài của học viện thì hắn còn cò cưa được nữa à. "Hắc hắc, rất thoải mái, rất khỏe khoắn, chỉ như vầy thôi....."
Quách Lương nghe thế liền cười tươi như bông, cứ kiểu như Trần Lâm đã rơi vào vòng xoáy kế hoạch của hắn vậy, xong rồi từ từ kể rõ về Hoàng Triều Thần Long bảng cùng Tam Viện Thiên Kiêu bảng cuộc chiến cho Trần Lâm nghe.
Một hồi sau nghe Quách Lương tường thuật rõ ràng mạch lạc, Trần Lâm cũng đã hiểu hết vấn đề rồi, Quách Lương là muốn Trần Lâm trong Tam Viện Thiên Kiêu bảng giành một cái danh ngạch để đi Hoàng Triều Thần Long bảng, nếu được thì cái vụ làm nổ hai cây Minh Hồn trụ Quách Lương sẽ tự gánh vác trách nhiệm. "Nói vậy là ta sẽ phải nằm trong top mười người chiến thắng trong học viện đại tái trước rồi mới được tham gia Tam Viện Thiên Kiêu bảng?"
Trần Lâm trầm tĩnh hai mắt đảo quanh rồi hỏi Quách Lương.
Quách Lương tuy nói muốn Trần Lâm đi tham gia Tam Viện Thiên Kiêu bảng giành danh ngạch, nhưng là những học sinh khác cũng đều muốn đi, Trần Lâm nếu được ưu tiên tham dự thì những học sinh khác sẽ bất mãn không phục, vì vậy mà một năm sau, Trần Lâm sẽ phải chiến thắng và nằm trong học viện đại tái top mười học sinh mạnh nhất mới được đi, Trần Lâm cũng không có thắc mắc gì chỗ này, thực lực không có thì ai mà tâm phục khẩu phục cho được, trận chiến này Trần Lâm nhất định chiến. "Đúng vậy, đây là cái ngươi phải thực hiện, nhưng cũng không thiếu chỗ tốt nếu ngươi làm được, cơ mà con mẹ ngươi nếu không làm được thì chết với ta."
Quách Lương gật đầu sau đó nghiến răng nghiến lợi hăm dọa trắng trợn.
"Vậy được, tạm biệt viện trưởng." Trần Lâm tiếp nhận tín vật sau đó nhanh chóng rời khỏi căn phòng.
Trong phòng chỉ còn Quách Lương vắt tay sau lưng nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mặt trời chiếu rọi cả căn phòng. ----------- Trần Lâm sau khi tới Phòng công vụ liền nhận được hai bộ đồ đồng phục, một lệnh bài thân phận cùng một chìa khóa phòng ở phía Đông học viện, ngoài ra còn có một túi trữ vật cùng ba mươi viên Tụ khí đan, nghe nói là tài nguyên học viện cấp cho học sinh mỗi tháng.
Túi trữ vật là một phiến không gian nhỏ đủ chứa một ít đồ đạc, dùng cho võ giả hành tẩu cất giữ đồ đạc, tuy vậy nó rất đắt đối với người thường, ấy vậy mà học viện liền phát cho học sinh mỗi người một cái.
Còn Tụ khí đan là cấp bốn đan dược, có tác dụng hỗ trợ tăng gấp hai lần tốc độ chuyển hóa chiến khí, đây chính là thứ mà Trần Lâm cần nhất vào lúc này, bây giờ bình cảnh võ sư nhị tinh chỉ cần một chút liền phá vỡ, có Tụ khí đan đây rồi còn ngại không thể xung kích đánh tan bình cảnh sao.
Nghĩ rồi, Trần Lâm không đi tìm phòng trước mà tới nơi cấp thực phẩm cho học sinh, từ sáng tới giờ chưa có gì vào bụng, Trần Lâm cũng thấy đói run rồi. Nghĩ rồi nhanh chóng cất bước đến viện thực phẩm mà đi.
Một lát sau Trần Lâm liền tới nơi, bên trong hắn nhìn thấy rất đông học sinh, phía ngoài còn một hàng dài học sinh xếp hàng nữa đây, Trần Lâm cũng theo đó mà theo đứng phía cuối.
Chờ đợi một lát thì Trần Lâm cũng lấy được đồ ăn, loay hoay mãi Trần Lâm cuối cùng ngồi xuống một bàn trống phía cuối, ngồi xuống liền lập tức thoải mái đánh chén. "Trần Lâm à, ta ngồi đây được chứ?"
Bỗng trước mặt Trần Lâm xuất hiện một bóng người, mà bóng người này không ai khác chính là Tôn Linh Lăng, người được Trần Lâm cứu ở rừng trúc lần trước đây mà.
Tôn Linh Lăng mặc một bộ đồ màu hoa anh đào dịu dàng, dáng vẻ hiền thục thiếu nữ vô cùng, hai mắt tròn lấp lánh tinh quang kết hợp khuôn mặt xinh đẹp thánh thoát như thiên tiên.
Trần Lâm thoáng ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn, rất tiếc là không có biểu hiện gì, sau đó không qua tâm tiếp tục ăn Tôn Linh Lăng khẽ cau mày nhưng là vẫn không có chịu từ bỏ, khuôn mặt như là hối hận nỉ non nói: "Trần Lâm, sự việc lần đó là ta sai, cũng là do tên Triệu Bằng kia dùng xảo ngôn xúi dục ta, ngươi đừng có giận ta, chúng ta làm bằng hữu được không?
"À, cuối cũng cũng ăn no."
Thở ra một hơi đầy thoải mái, Trần Lâm xoa xoa bụng rồi giễu cợt ánh mắt nhìn Tôn Linh Lăng trước mặt nói:
" Cô nghĩ chúng ta có thể làm bằng hữu?"
Tôn Linh Lăng nghe vậy trong lòng liền vui như như nhặt được tiền, cố gắng giữ bình tĩnh không để thất thố trước mặt Trần Lâm, sau đó cười mỉm mê người ngọt ngào nói: "Đúng thế, chúng ta làm bằng hữu cũng được, nếu Trần Lâm ngươi muốn...ngươi muốn.."
Tôn Linh Lăng ngập ngừng thẹn thùng, hai má đỏ ửng nghiêng đầu, hàm răng ngọc khẽ cắn rồi nói:
" Nếu ngươi muốn ta làm bạn gái ngươi cũng có thể."
Tôn Linh Lăng trong bụng cười lạnh, thầm nghĩ mình diễn quá đạt rồi, ngôi sao hạng A cũng phải cúi đầu xưng sư phụ, cô không tin Trần Lâm có thể cưỡng lại được dụ hoặc này, có nói gì thì cũng là trai mới lớn, làm sao chống cự lại được đây. Từ đợt trước lúc Trần Lâm một tay liền ép Triệu Bằng quỳ rạp xuống đất cô liền biết Trần Lâm sau này có thể cá chép hóa rồng, là người yêu thích cường giả và kẻ mạnh, Tôn Linh Lăng sao có thể bỏ qua Trần Lâm được đây.
Trần Lâm cũng âm thầm cười lạnh, hắn làm sao không nhận ra Tôn Linh Lăng là đang đóng kịch chứ, nếu không kiếp trước hắn còn đặt chân lên được võ hoàng cấp độ sao? Bao nhiêu mánh khóe âm mưu gì hắn chưa từng trải qua, thậm chí chính hắn là người sử dụng, một chút mỹ nhân kế cũng đòi kẹp hắn lại, Tôn Linh Lăng thật quá xem trọng mình rồi.
Tuy là có đẹp thật nhưng mà nhiu đó không đủ để Trần Lâm động lòng, ngoài thế giới rộng lớn kia có biết bao nhiêu là mỹ nhân đẹp như tiên, Tôn Linh Lăng vẫn chưa tính là cái chi hết. "Vậy nếu bây giờ ta rời học viện cô có chịu theo ta không?"
Trần Lâm bất ngờ nhìn thẳng vào mắt Tôn Linh Lăng, khuôn mặt nghiêm túc hỏi.
"Ta...."
Tôn Linh Lăng lập tức cứng họng không biết trả lời sao, trong đầu lập tức rối bời suy nghĩ, cô biết Trần Lâm đây là thử cô mà thôi, nhưng là nếu là thực sự thì sao?
Trong đầu loạn lạc ý nghĩ cùng do dự, nếu rời học viện thì tương lai còn đâu nữa, cô không dám, không đủ dũng khí, cô không dám đánh cuộc.
" Ta nói rồi, chúng ta không thể là bằng hữu."
Trần Lâm đứng dậy sau đó nhàn nhạt nói, quay lưng lại chuẩn bị rời đi thì ngừng lại bồi thêm một câu nữa rồi mới đi: "Làm bạn gái...cô càng không xứng." Tôn Linh Lăng nghe xong liền bơ phờ ra đó, hai mắt ngập tràn tiếc hận cùng oán hận lẫn lộn, trong lòng một cỗ phẫn nộ bùng lên, sau đó khuôn mặt chợt đanh lại đáng sợ, nhìn bóng lưng Trần Lâm lẩm bẩm: " Hừ, không có được ngươi thì sao, ta y nguyên sẽ tìm người khác mạnh mẽ hơn ngươi nhiều lần, Trần Lâm, ngươi chờ đó, rồi ngươi sẽ hối hận." Nói xong liền gạt bay luôn khay đồ ăn tức tối bỏ đi.
Truyencv.com
Cầu vote & like fb.
Mn đọc truyện vui vẻ!
Năm mới bình an!!!