Chương 9: Lại là quá khứ của phản diện.

Bỏ qua một bên tâm sinh lý hoạt động của người thần bí, Bùi Kiên không biết việc này, hắn khẩn thiết lên tiếng.

“Ngài thương xót cho kẻ hèn này phận số đáng thương, mệnh ta thật khổ, rơi xuống đây cũng không có cách nào…”

Sắp xếp ngôn ngữ trong một giây vì sợ tồn tại kia hết kiên nhẫn, Bùi kiên nói tiếp:

“Con sinh ra trong gia cảnh nghèo khó, cha mẹ nghiêm khắc, nhưng xã hội này quá bất công nên vận số long đong, con gặp toàn những kẻ bè bạn đểu giả, làm việc thì không thuận, gia cảnh bần hàn cha mẹ không giúp được gì, ngài có thiêng…”

Thiêng cái gì, người thần bí bực mình đính chính:

“Ta là người.”

Nghe vậy Bùi Kiên trố mắt không lên tiếng.

Đối với người thần bí, giao giảng đạo lý, thuyết giáo thuyết trình dẫn dắt số đông, thành công lịch sự là vỏ bọc hoàn hảo của hắn, vỏ bọc kín kẽ đến nỗi chính bản thân hắn nghiện.

Không trách được hắn, cuốn sách nào đó đã nói rồi. “Khát vọng sâu xa của mỗi con người là được khen ngợi, được tôn trọng và được quan tâm.”

Tâm lý “nghiện” bị câu đi lên, Người thần bí bắt đầu dạy đời kẻ khác:

“Gia cảnh ngươi nghèo khó bao nhiêu, xã hội bất công thế nào, bạn bè hại ngươi ra sao, kể ta xem!”

Bùi kiên có chút xấu hổ, hắn đang trần chuồng mà, nhìn thì biết, đằng sau cái mông JJ còn đang tung bay trong gió, là thật tung bay, sun sun lại còn như thế.

Khụ khụ...

Nhưng rất nhanh từ xấu hổ thành giận dữ, Bùi Kiên cảm thấy bị trêu đùa, từ giận dữ lại thành sợ sợ, vì người trước mặt mở mồm ngậm mồm là chết.

Với lại đối phương nói bản thân là người thì thật là người sao?

Ngẫm vậy càng sợ, Bùi Kiên cẩn thận tường thuật lại cuộc đời mình, từ sinh ra đến hiện tại.

“ Copy tiền truyện và paste vào đây...”.

Nói chung Bùi Kiên nói mấy chục ngàn chữ.

Người thần bí cẩn thận lắng nghe, hắn đang tìm khuyết điểm để nắn lỗi, khi hắn nghe tới hết nhân sinh lớp chín của Bùi Kiên, đặc biệt là mấy đứa con gái Mai Lan Thu Cúc, hắn nhếch miệng cười nhẹ chen vào:

“Tình cảm là bản năng của mỗi con người, ngươi có thể coi đó chỉ như một trải nghiệm, kỷ niệm trong cuộc đời mình, chuyện của thời con nít không đáng giá canh cánh trong lòng, người đi cùng ngươi hết cuộc đời này mới đúng là thứ nên trân trọng nhất, tiếp tục!”

Như mấy người chưa có người yêu mà hay tư vấn về tình yêu, người thần bí cũng vậy, nhưng hắn trải nghiệm nhiều, dù không đặt tình cảm nam nữ vào từ điển của mình, coi đàn bà như nhưng bình chứa tôn di động, nhưng lời hay ý đẹp hắn đặt miệng là thành.

Đoạn sau khi nghe tới Thanh Trúc Ngọc, Người thần bí lại không xen vào nhưng bị khó chịu.

Mai Lan Thu Cúc, Thanh Trúc Ngọc, sau ngọc sẽ là gì ta, thiếu thiếu cái gì?

Tự đặt câu hỏi, một người cầu toàn trong mọi vấn đề như người thần bí thực sự khó chịu, hắn bị ám ảnh cưỡng chế về khuân khổ, thiếu một chữ thôi là thành một câu hoàn chỉnh, nhưng có thể là chữ gì đây?

Nhưng khi nghe đến những lần đầu tiên của Bùi Kiên khi sổ lồng khỏi cha mẹ, nghe tới nghe tới, người thần bí lại nghĩ về cuộc đời mình, vì cuộc đời của hắn và Bùi Kiên có một chút tương đồng.

Người thần bí khao khát có cha, vì cha hắn và mẹ con hắn thất lạc trong biến cố năm đất nước giải phóng.

Cha hắn là đại tá trong chế độ cũ, trong cuộc tổng tiến công về thủ đô chế độ cũ, người cha chạy đi tìm trực thăng để đu, à, để tìm một góc cho gia đình hắn chốn chạy.

Nhưng không thành.

Mẹ con hắn ở nhà chờ đợi không được, có một người đại úy dẫn một đại đội tiến quân qua nhà hắn. Vì lý do ghê tởm mà giả dối, hắn chắc chắn thế, mẹ con hắn được sơ tán về hậu phương tránh mưa bom bão đạn.

“Mẹ con hắn bị bắt cóc.”

Mang theo suy nghĩ chắc nịch này trong những ngày thơ ấu, mẹ con hắn được đưa đi làm kinh tế mới tại một vùng quê nghèo.

Có lẽ do thời đó cái đất nước này ngoại giao “kém cỏi”, mà mẫu quốc trong tâm trí hắn cấm vận mọi mặt.

Đất nước này hại mẹ con hắn những ngày khốn khổ làm nông trong một nông trường, mẹ hắn là một ca sĩ, sao có thể chịu đựng được.

Hắn hận đất nước này.

Thứ mang đến bệnh tật, giày vò đến với mẹ hắn, thứ đưa hắn đáng ra ăn sung mặc sướng phú nhị đại, quan nhị đại tương lai rộng mở phải quằn quại tại quê nghèo.

Không phải sao, những người bạn choson quốc rất tôn trọng cha hắn, thường đến nhà chơi, đặc biệt biết quan tâm khi cha hắn vắng nhà, thậm chí còn tặng quà quần áo khi hắn chưa chào đời nữa, đây là mẹ hắn kể vậy.

Khụ khụ.

Vừa nghe Bùi Kiên kể chuyện, người thần bí lại hồi ức.

Không lâu sau mẹ hắn mất vì bệnh tật, mang theo không cam lòng, thù hận về người đại úy đã bắt cóc mẹ con hắn, thậm chí bắt cóc cha hắn cũng không chừng, hắn rời bỏ nông trường kia.

Đây là khi mới năm tuổi, cái tuổi mà những kẻ tầm thường còn đang nghịch bùn.

Bằng vào sự khéo miệng khéo diễn, khôn lỏi ranh mãnh của mình, Hắn tận dụng sự trắc ẩn, thương người, bao bọc đồng bào của những kẻ ngu ngốc, thành công lên thủ đô cũ.

Cũng thành công bị xã hội đánh đập.

Giống Bùi Kiên, không nhà không tiền không người thân, năm 79 thậm chí khi trên đường hắn còn thấy nạn diệt chủng man dợ, có sợ hãi, có tuyệt vọng trước cái chết, nhiều lần nhiều lần từ ban đầu từng từ bỏ buông xuôi gánh nặng trên thân xác nhỏ bé, đến sự kiên định không nên tồn tại ở tuổi này.

Lên tới thủ đô cũ trong tâm trí, hắn phải tránh không “bị bắt” lại một lần nữa, vì thời kỳ này ở đất nước Đại Nam mọi người đều có phận sự của mình, không ai chấp nhận có kẻ lang thang cả, hắn không muốn bị bắt đi học lớp xóa mù chữ.

Người thần bí thời gian đó phải ăn trộm, ăn cắp khắp nơi có thể, từ quần áo, giày dép, thức ăn nước uống, đêm hắn phải ngủ gầm cầu.

Nhưng điều đó chỉ phải chịu đựng bảy năm, mười hai tuổi hắn bị phát hiện, những người gốc Viêm phát hiện ra và đưa hắn trở về căn cứ ngầm của họ.

Bởi vì là cô nhi, không người thân lại xuất xắc trong bài thử “nuôi cổ - kẻ sống cuối cùng”, hắn được đào tạo như một nhân viên gián điệp trong tương lai.

Người Viêm cho hắn học chữ, học toán, học làm một thương nhân, rất nhiều thứ tạo nên vỏ bọc thành công hiện tại.

Cuộc sống lúc đó tuy bị đè nén, ám ảnh và khắc nghiệt., lại rèn luyện nên một con người sắt đá có thể áp chế mọi loại tình cảm bản thân.

Đến năm 18 tuổi, người thần bí lại được phân công vỏ bọc trợ lý của một tay thương nhân người Viêm buôn gạo, phụ trách về sổ sách, tổ chức của hắn có một âm mưu lớn mà lâu dài, là cầm đầu lũng đoạn kinh tế thủ đô chế độ cũ.

Để làm gì hiện tại hắn hiểu được, nhưng thời đó tầm nhìn cũng chưa nhiều.

Lùi một bước là gian khổ, khắc ngiệt, sinh tử, tiến một bước quang minh ánh sáng, từ năm được phân công công tác trợ lý đó, cuộc sống của hắn trở về đúng hình ảnh hắn tưởng tượng nếu còn cha.

Sung túc, hoan nhạc, phè phỡn.

Người thần bí còn yêu một cô ca sĩ trong cộng đồng Viêm Tộc, có lẽ vì cô gái đó có nghề nghiệp giống mẹ hắn, cũng có lẽ do sự ngọt ngào quan tâm đường mật, thật sự hắn yêu cô gái đó rất chân thật, bằng cả trái tim.

Thậm chí còn nghĩ cùng người yêu chạy trốn cái xã hội, cái kế hoạch, cái đất nước sực mùi không thuộc về hắn.

Nhưng ngày hạnh phúc thường ngắn ngủi.

Lại là cái đất nước ngu ngốc này, đất nước muốn đi lên cần có tinh hoa, dù là dân tộc nào khác cũng vậy thôi, cớ gì xua đuổi, chèn ép người Viêm tộc, tất nhiên sau này hắn hiểu được nguyên do người Đại Nam không muốn bị Viêm thao túng.

Nhưng nguyên do đó không phải tốt với hắn, vì người thần bí gắn lên mác người Viêm Tộc, hắn cần lựa chọn ở lại hay trở phải trở về, Về đâu chứ, đất nước Đại Viêm không phải là đất nước của hắn.

Mất sạch!

Kế hoạch dang dở vốn cũng không quan tâm lắm, chấp hành mà thôi, quan trong là cái cuộc sống sung túc hoan nhạc không còn nữa.

Tài sản người Viêm tại đây bị quốc hữu hóa để tránh lũng đoạn độc tài chính - khống giá, hắn thất nghiệp, nếu ở lại phải đối mặt với một cuộc sống khó khăn do chính kế hoạch của tổ chức tiến hành lên nền kinh tế.

Mẫu quốc còn đang cấm vận nữa, khó khăn gấp đôi.

Người thần bí tìm đến người con gái đường mật, mong muốn rằng cả hai sẽ chốn tới nước bên cạnh hoặc vượt biển đi tới chỗ khác.

Vì tình yêu, vì.. tiền.

Từ đối với sự yêu thương tôn trọng, hắn để người yêu cầm giữ tiền tiết kiệm, nhưng khi hắn đến nơi ở chỗ cô ca sĩ, hắn thấy gì?

Nghĩ mà kinh tởm, cô ta trần truồng nhún nhảy trên thân một lão già thương gia mà hắn đang phục vụ.

Nhớ lại chuyện cũ đến đây mắt người thần bí đỏ lên, đêm nay là một đêm kinh điển, không phải vì cuộc thanh trừng, ,mà vì một con người trải qua đủ chuyện, rèn luyện đủ kinh nghiệm, cảm xúc bị rung động quá nhiều.

Vì giận, vì oán, vì bi, vì hận.

Mịa nó, người thần bí lần này không chỉ giận, mà đang bên bờ động kinh.

Hắn mà động kinh, thương sinh phải hủy diệt, quỷ thần phải khóc lóc.

Người thần bí lại giơ tay vụt lên chĩa súng vào chóa chết Bùi Kiên.

Hắn cần phát tiết.