Chương 8: Cuộc thanh trừng bắt đầu.

Ở góc độ cái nhìn của người thần bí.

“Bành” có gì đó trên cầu rơi xuống.

Người thần bí đang định nổ súng thì ngừng lại, liếc mắt sang bên phải, nhanh chóng xác định là một viên gạch rơi ngay cạnh, thậm chí tiếng gió khi rơi hắn đều nghe rõ vì nó rơi sát ngay mặt.

Không hề giật mình run sợ, Người thần bí đưa mắt trở lại sinh vật đằng trước, đến hiện tại người thần bí có thể khẳng định sinh vật này là người.

Kẻ này cao có lẽ đến cằm hắn, mặc một bộ đại loại kiểu áo phông , quần có lẽ jean kiểu vậy.

Người thần bí lại đưa tay chuẩn bị bóp cò, sẽ nhẹ nhàng thôi, tiếng súng dù giảm thanh nhưng vẫn còn tiếng, bằng một tiếng hắng giọng như vậy.

“Soạt soạt soạt” một loạt tiếng động vang lên.

Nhìn phía trước, người thân bí nhăn mày lại suy nghĩ, hắn đang đoán xem sinh vật trước mặt đang làm gì.

Cay con mắt, hắn thấy người phía trước cởi hết quần áo giày dép ví xuống sông, tay vo lại thứ gì đó nhăn nhúm nắm thật chặt.

Người thần bí: (o_O)

Rồi khi nhìn sinh linh trước mặt hình thể như con nhộng này bỗng rưng ngồi ôm đầu gối tu tu khóc, tiếng khóc ai oán rin rít rin rít kèm tiếng gió hun hút hun hút.

Tha thứ người thần bí từng không tin tâm linh huyền học, hắn xin được đoán lại, thứ này hình người mà không phải người.

Có lẽ một loại quỷ nào đó đến từ địa ngục cũng không chừng, nhưng mà người thần bí lại thích.

Thật!

Hắn không biết bao nhiêu lần muốn giao dịch với quỷ dữ nếu thật có thứ đó tồn tại, Vì những mục tiêu cuộc đời hắn dang dở, vì kẻ thù trong vận mệnh quá cường đại.

Mặc dù hiện tại tiền tài, quyền lực của hắn có thể tính là một cường nhân, nhưng chưa đủ, mục tiêu chưa thấy ngày hoàn thành, kẻ thù vững chắc không ngã ngựa được.

Đột nhiên người thần bí thấy gì?

Hắn thấy sinh linh nhìn như quỷ dữ kia ngẩng mặt lên nhìn trời thở dài, rồi cúi mặt xuống, khuỷu chân hơi trùng xuống như giây sau đó bật nhảy vào một chiều không gian khác.

Người thần bí vô thức với tay hỏi:

“Ngươi đừng đi?”

---

“Ngươi đừng đi?”

Ù uây Bùi Kiên thề cuộc đời hắn chưa bao giờ gặp sự kiện kinh dị như vậy, theo bản năng Bùi Kiên tí thì nhảy thật.

Bùi Kiên mất trọng tâm chơi vơi về phía trước, hai tay xoay ngược quay 360 độ liên tục vài vòng cố giữ ổn định lại cơ thể.

Bùi kiên trợn to mắt hết cỡ run rẩy quay người về đằng sau, muốn nhìn rõ cái gì đang nói chuyện.

Cái rắm cũng không thấy, tối đen.

“Đệt…Có thể đáng sợ hơn được không?”.

Càng nghĩ càng sợ, càng ngẫm càng hãi, bản năng cầu sinh lại một lần nữa thể hiện độ biến thái của nó, Bùi Kiên run rẩy toàn thân, răng va lập cập quay người lại chậm rãi quỳ xuống, ba quỳ chín vái sau đó úp mặt xuống ván gỗ không gượng dậy nữa.

Tư thái trần chuồng mông chổng lên trời, đầu gằm xuống đất, hai tay úp sấp thành kính đặt hai bên vai.

Người thần bí: (o_O)

Mà người thần bí kia vẫn giữ nguyên tư thế quỳ một chân giơ tay với lấy không trung như vậy.

Trong không khí trời chớm xuân 14 độ C, hai người đàn ông trần chuồng trong khung cảnh thật cay con mắt, mỗi người có suy nghĩ, góc độ suy xét, kiến thức và tâm linh khác biệt.

Có chút ma quái.JPG

Mất năm giây im lặng, người bản lĩnh tất nhiên sẽ lấy lại tinh thần trước, người thần bí thu tay lại, đứng dậy, mặc cái JJ đang lung lay trong gió, hắn hơi ngẩng lên đầu ưỡn ngực như thói quen, tay chắp ra sau, mắt hạ xuống nhìn kẻ cổ quái đang quỳ lạy trước mặt run đến ván gỗ cũng kêu lộc cộc, tất nhiên chỉ có hắn nhìn được đối phương, cái nhìn đại khái không rõ.

“Ngẩng mặt lên nhìn ta”.

Người thần bí lời nói đanh thép có lực, trầm trầm vào giờ khắc này như tiếng thần minh.

Bùi Kiên run lập cập càng dữ dội.

Thấy không có trả lời, người thần bí giọng nói thiếu kiên nhẫn vọng lại:

“Nếu làm không được, CHẾT!”

Bùi Kiên run lập cập dần dần ngẩng đầu.

Mọe, thật sự, thật sự cái gì cũng không thấy, tối như hũ lút.

Bùi Kiên cứ thế trợn mắt lên nhìn vào hắc ám, như cố gắng giảng cho tồn tại thần bí rằng hắn đang nghiêm túc làm theo.

Người thần bí lại nói:

“Ngươi là người hay quỷ, nếu là người, vậy ngươi có thể đi chết!”

Bùi kiên càng run sợ tự nhủ:

Lần thứ hai rồi, động một tí là chết!

Nếu ta nhận ta là quỷ, hỏi câu thứ ba chắc chắn phải chết đúng không?

Vẫn có câu nói quá tam ba bận mà?

Nghĩ một đằng nói một lẻo, Bùi Kiên như khóc trả lời:

“Quỷ, quỷ là là hu hu.. quỷ?"

Người thần bí nghe vậy trầm mặc, hắn hiểu được, cũng đưa ra kết luận cuối cùng, sinh linh trước mặt là người, thật một trăm phần trăm.

Lâu rồi người thần bí mới phải đắn đo một vấn đề năm lần bẩy lượt như vậy, hắn đã giận, hắn mà giận thương sinh đổ máu, quỷ thần cũng phải rơi nước mắt.

Nhìn nhìn cái thứ ghê tởm trước mặt, càng nghĩ càng giận, càng cảm thấy bị trêu đùa, người thần bí giơ súng lên một lần nữa.

---

“Bành...”

Tiếng đập bàn vang vọng khắp căn phòng sang trọng, nhìn kỹ, một người đàn ông vạm vỡ ở trần, dưới... à dưới có mặc quần.

Hắn là Trử Thanh Sơn, đầu trọc, miệng rộng môi dày, làn da hơi ngăm, trên tay đeo một chiếc nhẫn bạch kim tinh xảo mà hầm hố, trên nhẫn có viên ruby màu đen.

Đưa bàn tay chống lên bàn, Trử Thanh Sơn trợn mắt gào thét:

“Con mịa nó, ở đâu, thằng nào trả lời thằng Sơn này nó đang ở đâu?”

Cả ba mươi thằng đàn em có mặt trong phòng trầm mặc cúi mặt xuống.

Nhìn ba mươi thằng đàn em trước mặt im thin thít cúi đầu, lại nghĩ đến 300 thằng đàn em đang bên ngoài đi lùng sục.

Trử Thanh Sơn giận giữ.

Hắn mà giận giữ, hừ hừ...

Trử Thanh Sơn rút phăng con Rolex Submarier trên tay xuống, ném cạch cái trên nền nhà rút súng bắn “pằng pằng pằng pằng pằng pằng pằng pằng.. tạch tạch.” Bắn đến hết đạn.

Người đàn ông dáng vẻ vạm vỡ tên Sơn chỉ vào cái đồng hồ gần năm tỷ gào thét:

“Đến sáng mai mà không thấy hắn, sẽ có kẻ phải chịu trách nhiệm giống cái đồng hồ này!"

Nói xong trợn mắt to hơn nhìn lần lượt 30 thằng đàn em trước mặt.

“Dạ.” X30

---

Nửa đêm, tại một góc khác của khu công nghiệp Vĩ Văn.

“Pằng.”

Nhìn thứ đốn mạt trước mặt, cái thử khiến hắn ghê tởm, căm ghét ngã gục với phát đạn giữa trán, người bắn phát súng trầm mặc.

Đây là người đàn ông...Ừm...siêu đẹp trai.

Mặc áo len trắng cổ lọ, quần âu, áo khoác măng tô đen, soái khí bức người.

Dù vừa giết người hay trước đó, miệng hắn lúc nào cũng hơi nhếch lên không thay đổi.

Lại một loại nội tâm bình tĩnh đến biến thái.

Nhìn khung cảnh xung quanh, đây là một góc của Vĩ Văn, hắn lẩm bẩm:

“Cuộc thanh trừng bắt đầu.”

---

Trở lại trên giàn giáo cầu Nhật Tựu.

Cầm trên tay khẩu sung có lắp giảm thanh đặc chế ngắm thẳng vào Bùi Kiên, sự giận giữ của con mãnh thú dâng trào mãnh liệt, người thần bí ánh mắt từ trên cao nhìn xuống sâu kiến, lạnh lùng đưa tay chuẩn bị bóp cò.

Nhưng rồi hắn bình tĩnh lại.

“Không được khích nộ sẽ làm giảm trí tuệ, không được oán hận sẽ giảm một nửa sức mạnh.”

Nhớ lại câu nói của danh nhân mà người thần bí tôn thờ, hắn nheo nheo mắt vận dụng neuron thần kinh mà ngẫm nghĩ:

Đúng rồi, phân tích một chút tại sao kẻ này nhìn thì ngu ngốc dị loại, nhưng phản ứng cũng không chậm, mình này cởi hết quần áo vứt sông là tránh thiết bị theo dõi, còn tên này vứt quần áo đi có lẽ cũng như vậy, chứ người bình thường ai lại bỗng dưng trần chuồng trong không khí 14 độ C như thế?

Hóng mát sao, Đồ điên có lẽ làm như vậy!

Hay kẻ này cũng đang chốn chạy giống mình?

Cái này thì nghiêm trọng, nhân viên, đàn em, vệ sĩ của mình rất nhiều, không biết ai đó cũng bình thường.

Vấn đề này cần làm sáng rõ trước, tính mạng của kẻ trước mặt không đáng một đồng, dù là người của ta.

Nhưng sự việc liên quan đến đêm nay thì cần cẩn thận, ta hiện tại cần sự trợ giúp, dù nhỏ bé đến đâu cũng đáng giá.

Ngẫm xong, Người thần bí hạ súng thả lỏng tay, hắn hỏi:

“Ngươi đến từ đâu, nhảy xuống đây làm gì, tên là gì, làm việc ở đơn vị nào?”

Nghe giọng nói điềm tĩnh, trầm trầm, bản năng Bùi Kiên cảm thấy bĩnh tĩnh lại.

Bản thân Bùi Kiên cũng kỳ lạ tại sao chỉ dùng giọng nói cũng có tác dụng như vậy, nhưng tồn tại trước mặt đã dùng tới hai lần chữ “chết”, hắn không giám để người ta mở tới câu thứ ba.

“Thưaaa ngàiiiiii, con đến từ xã Cao Liên, huyện Hương sơn, tỉnh Binh Hòa. Con làm việc tại đơn vị CNC công ty H. Con nhảy xuống đây vì hoàn cảnh đưa đẩy, tuyệt không có ý mạo phạm sự thanh tịnh của ngài…”

Nói như đọc điếu văn, Bùi Kiên diễn thuyết có thể nói là mười phần thành tâm thành ý, nhưng bị cắt ngang:

“Nói tóm tắt, dài dòng, chết.”

Đến rồi đến rồi, chữ chết thứ ba, Bùi Kiên đang hơi bình tĩnh lại không thể kìm mà căng thẳng.

“Thưa thưa… thưa ngài. Con không…không có ý mạo phạm ngài. Ngài linh thiêng cao cả tha thứ cho con ạ. Trở về con đốt cho…cho...”

Cho cái gì?

Kẻ thần bí hiểu được, tên trước mặt tưởng hắn là ma quái, cái đệt, thứ này coi thường hắn, phải chết.

Người thần bí nghiến răng đưa súng lên trở lại, lâu lắm rồi sát khí mới hiện lại trên đôi mắt, phải biết hắn điềm tĩnh đến giết người sẽ không hiện túc sát.

Nhưng thôi được rồi, lời danh nhân vẫn còn văng vẳng ở đó, hắn nhớ lại kẻ trước mặt chưa nói ra tại sao lại ở đây.

“Ngươi tại sao nhảy xuống đây ngay khi đèn đường tắt, nói cẩn thận lý do, đây là cơ hội cuối cùng!”

Vứt qua một bên nhân vật thiết lập, tác giả cạp đất đi thôi, người thần bí giọng trầm xuống mười tông độ.

Hắn lạnh.

Vừa nãy khi ngồi vào góc khuất gió còn đỡ chút, hiện tại giữ hình tượng nhân vật đứng thanh tao ở đây có chút khốn khổ.

Không phải sao, nhìn thằng đệ JJ trước đó còn lung lay trong gió giờ ngắn cũn lại như cái con đỉa chạm phải vôi.

Hắn đã sắp không giữ được hình tượng.

Tiểu JJ đáng thương.JPG