Mười hai giờ mười phút đêm, chớm ngày 13 tháng 2.
Trên giàn giáo lưng chừng cầu Nhật Tựu có một người đàn ông đang ngồi khoanh chân trong góc.
Hắn ánh mắt bình tĩnh kỳ lạ, loại ánh mắt không gợn sóng, cảm giác trời có sập cũng không hề thay đổi, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng trí tuệ, sự hiểu biết và trải qua sóng táp mưa sa.
Mái tóc chẻ ngôi rõ ràng bóng bẩy, vầng trán rộng và cao thể hiện ý chí bền bỉ, chịu đựng được nhiều gian khổ, khuôn mặt hắn vuông vô hình tạo nên sự bản lĩnh và uy phong.
Chỉ có một nét gây khó chịu trên gương mặt của kẻ lãnh đạo này là đôi môi mỏng và rộng, cái cằm không được dài.
Về quần áo, A, người thần bí này đang ở chuồng và cởi trần.
Hắn ở đây được mười phút rồi.
Vứt tất cả mọi thứ đi để đảm bảo không còn thiết bị theo dõi nào trên cơ thể, trừ khẩu súng lục đặc chế nhỏ nhắn màu vàng có gắn giảm thanh, cùng một chiếc kính đen tuyền, hắn hiện tại không tin bất cứ thứ gì khác.
Người thần bí đang suy nghĩ chắp vá sắp xếp những chi tiết, những hình ảnh trong đầu để tạo ra bằng chứng giả tượng, xem rằng ai đang muốn hại hắn, ai là kẻ phản bội hắn.
Bỗng nhiên đèn tắt, tất cả ánh đèn, hắn nhếch miệng lên thì thào:
“Cuộc thanh trừng bắt đầu.”
“Bành…” một tiếng vật thể rơi xuống.
Không hề giật mình mà cực kỳ bình tĩnh, hắn đeo kính nhiệt nhìn ban đêm lên.
Hắn thấy gì?
Hai bàn tay phát ra nhiệt.
Ú mịa nếu là kẻ khác chắc đái ra quần.
Nhưng không, hắn là ai chứ, sống 47 tuổi có tràng diện to lớn nào chưa thấy qua.
Súng đạn, giết chóc, thậm chí thảm cảnh diệt chủng, bom rơi mưa đạn hắn đều từng thấy rồi.
Hắn từng ăn chuột bọ, lang thang khắp ngõ lớn nhỏ thập niên tám mươi, đâm chém khét tiếng khắp nơi những năm chín mươi.
Hình ảnh phía trước có là gì? Cái rắm một câu chuyện!
Dần dần, người thần bí thấy một cái đầu ngoi lên, tha thứ hắn đầu hai màu tóc nhưng lần đầu thấy khuôn mặt khắp nơi phát nhiệt.
Hắn từng dùng thử kính này nhìn người rồi.
Thứ đầu này không giống người, mắt quá to, chỗ nào cũng phát nhiệt.
Nheo mắt lại cảm thấy thú vị và tò mò, hắn chậm đợi kẻ kia đưa hai khuỷu tay chống đỡ cơ thể, dùng 47 năm nhân sinh định hình lại suy nghĩ.
Sinh vật phía trước là người.
Có thể có nguy hiểm.
Tiên hạ thủ vi cường, tru diệt trừ hậu hoạn.
Chầm chậm đưa súng lên chuẩn bị bóp cò, mặt hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
“kít… cạch… lộp cộp X4.”
“Đến đây… dừng… tín hiệu…trôi…hạ nguồn…giết…hắn đang trốn…”
Giữ nguyên tư thế dần dần lùi lại, người thần bí đoán được chuyện gì xảy ra, những kẻ truy lùng hắn đến rồi.
---
Tạm trở lại vài phút trước đó, trên cầu, Bùi Kiên sâu sắc cảm nhận cái gọi là tuyệt vọng, u ám, tối tăm.
Cảm giác cả thế giới này bài xích hắn, không có chỗ trốn, không đất dung thân, không nơi thuộc về.
Đứng trên lan can nhìn về phố xá những ánh đèn đêm lấp lánh, Bùi Kiên thấy tử vong đang mời gọi mình.
Khi tất cả khung cảnh lung linh biến mất trong hắc ám vì mất điện, Bùi Kiên bản năng mà bước tới một bước, hắn quá mệt mỏi, cần giải thoát.
“Hự..” một tiếng, trong giây phút bước ra một bước đó Bùi Kiên hối hận, khi thân hắn rơi ngang lan can cầu, bằng hết sức lực bình sinh và tốc độ không thể tưởng tượng nổi, Bùi kiên vồ hai tay vào lan can cầu.
Tuyệt vời, vồ trúng.
Nhưng thật không may, lan can cầu quá to so với tay Bùi Kiên, tay hắn trượt đi theo khuân tròn 15cm, trơn và nhẵn.
Trong tích tắc thời gian như chậm lại vô số ấy, Bùi Kiên trơ mắt thấy mình rơi dần xuống, bóng ma tử vong như dần xâm lấn.
Bản năng của cơ thể không can tâm, tay hắn vồ vào thành cầu, cào vào lớp bê tông lòng đường.
Mà cái rắm tác dụng đều không có.
Trong hai giây tiếp theo, lại một lần nữa vô số hình ảnh lướt qua trong đầu, lần này nó dồn dập nhanh chóng hơn nhiều lúc chập tối, cảm giác của Bùi Kiên cực kỳ rõ ràng, thậm chí hắn còn nhớ lại được vài câu chuyện.
“Bành…”
Bùi Kiên cảm nhận không phải tiếng thân thể đập vào nước, giống như đập vào một ván gỗ thì đúng hơn, cái mông hắn tê dại vì là vị trí tiếp đất.
Chính xác thì nửa cái mông, nửa kia thì ở bên ngoài ván gỗ.
Theo quán tính Bùi Kiên đổ về phía trước, bản năng cơ thể trước sinh tử một lần nữa trỗi dậy mạnh mẽ.
Bùi kiên xoay người theo góc độ khó tin và bám được vào tấm ván gỗ, một tay rồi lại một tay, hắn treo lủng lẳng ngay dưới gầm cầu gần ba mét, bên dưới tiếng nước sông chảy rõ ràng bên tai.
Hổn hển thở phù một cái may mắn thoát kiếp nạn, Bùi Kiên có chút bình tĩnh lại.
Chưa biết đang bám vào thứ gì, vì tất cả trong tầm mắt đều tối đen do mất điện, hắn cần phải leo lên tấm ván gỗ trước đã.
Tốn sức chín trâu hai hổ để hai tay gồng gánh thân thể nâng lên bằng mặt với ván gỗ, Bùi Kiên lấy khuỷu tay gác lên thở dốc.
Có một họng súng cách âm đặc chế cách trán Bùi Kiên 5cm, tay kẻ kia đưa tay lên cò súng.
Có vẻ như Bùi Kiên tự giết hắn không được, ông trời phải giúp hắn.
“kít… cạch… lộp cộp X4.”
Bỗng nhiên bên trên cầu có tiếng xe ô tô phanh lại, tiếng cửa xe mở ra, có cảm giác của bốn người đi giày xuống xe, ngón tay người thần bí để trên cò súng từ từ rút lại.
Vì ngăn cách bởi lớp bê tông cùng tiếng gió heo hút đêm khuya, hai kẻ đang chơi vơi giữa trời nghe đứt quãng giọng nói bên trên vọng xuống.
“Đến đây… dừng… tín hiệu…trôi…hạ nguồn…giết…hắn đang trốn…”
Nghe vậy, kẻ thần bí giữ nguyên tư thế khom người lùi lại, lại lùi lại, từ từ như một bóng ma không có âm thanh, không nhiệt độ, vô hình vô vật, hắn lúp vào góc tối hơn, phần tối nhất trong bóng tối khi ánh đèn bên trên le lói xuống.
Đồng tử Bùi Kiên co lại, giữ nguyên tư thế không giám động đậy dù một chút, hắn đoán được sự việc gì đang xảy ra.
Thật là cẩu huyết, lũ khốn khiếp nợ vài triệu bạc chúng nó muốn thủ tiêu hắn, lại còn dùng định vị tín hiệu truy cùng diệt tận không cho đường sinh cơ nữa, uổng cho bốn chữ “anh em bạn bè”.
Nghiến răng nghiến lợi là thế, nhưng Bùi Kiên không giám lên tiếng.
Bỏ qua một bên lý do muốn chết, hiện tại bản năng cầu sinh của cơ thể đang sôi trào mãnh liệt, tim vẫn đập thình thịch, thậm chí sau lưng bắt đầu thấm đẫm mồ hôi.
Bùi Kiên rất kiên nhẫn chờ đợi.
Sau hai phút, gió lớn hơn nữa nên tiếng nói bên trên càng ngày càng tối nghĩ khó hiểu, cảm giác như đang cãi nhau, hình như có tiếng điện thoại réo rắt.
“Brummmmmmm.....”
Nghe tiếng xe ô tô phóng đi về hướng Vĩ Văn, Bùi Kiên lại thở phào khe khẽ, hắn tiếp tục hành trình cầu sinh của mình, cố gắng leo lên tấm ván gỗ.
Không hề biết rằng, họng súng vừa rồi lại tiếp tục hướng về phía trán hắn, chầm chậm, lại gần 5cm thì dừng lại, ngón tay kẻ thần bí lại đưa lên cò súng.
“Bành” một tiếng có thứ gì đó rơi từ trên cầu xuống, Bùi kiên vừa lên tới ván gỗ giật nảy mình tí thì văng tục.
Nhưng hắn giữ câu tục đó ở trong đầu vì biết đâu những anh em cũ của hắn có người đi bộ thì sao, sống ở đời biết mặt không biết lòng, đừng nhìn nhân diện mà suy con người, còn không phải đây, nợ vài triệu bạc mà mấy chục người hùn vốn thuê sát thủ lùng giết hắn.
A, tín hiệu, thôi hỏng rồi!
Ngẫm nghĩ như vậy, Bùi Kiên nhanh chóng lột bỏ toàn bộ quần áo, giày dép trên người, cầm cái ví lột nốt tờ 100k cầm tay hắn cũng vứt nốt, Bùi Kiên trần như nhộng.
Xong việc, hắn thở phào thêm lần nữa, nhưng cuộc sống mà, người ta kiểu gì cũng sẽ có lúc phải khóc.
Bùi Kiên nhớ về thực tại,hắn cuộn mình lại mà khóc nức nở.
Tiếng khóc ai oán rin rít rin rít kèm tiếng gió hun hút hun hút, hắn cảm thấy khung cảnh càng thê lương, dù vậy không biết rằng họng súng vẫn chưa từng rời xa đầu hắn quá 5cm.
Dường như nghĩ đến cái gì, Bùi Kiên trợn to mắt, hắn bật dậy, bước nhanh đến mép ván gỗ, hắn chuẩn bị nhảy cầu lần hai.
Hắn nghĩ thông suốt rồi, bản năng sinh tử ai cũng có thôi, lần một chó tác... khụ khụ, là ông trời thương hắn muốn hắn nghĩ lại, nhưng bản thân Bùi Kiên giờ còn cái gì để nghĩ cơ chứ, càng nghĩ niềm tin muốn chết càng mãnh liệt mà thôi.
Đang chuẩn bị quyên sinh, đằng sau có tiếng nói làm Bùi Kiên sợ đến tí thì chết luôn khỏi cần quyên sinh.