“Pằng...”
Tiếng súng vang vọng trong căn phòng sang trọng, nhìn kỹ sẽ thấy người đàn ông cởi trần, bên dưới tất nhiên mặc quần tên Sơn nằm trong vũng máu, vũng mãu bắt đầu lớn dần từ từ loang lổ ra sàn nhà.
Lui lại một bước, một anh chàng đẹp trai soái ca từng có hình ảnh kể trước tránh đi dòng chảy của máu, hắn nhìn theo dòng chảy một cách chăm chú, như thưởng thức một bức tranh tả cảnh tao nhã và đẹp đẽ.
Vẫn nụ cười như gió xuân đó, đầu hắn giữ nguyên tư thế hơi cúi xuống, mắt từ từ đưa lên nhìn hơn gần hai mươi người đang quỳ gối ôm đầu.
Dù tư thế nhìn này có hơi tạo nếp nhăn trên trán, cũng chút nào đó diệt bớt sự đẹp trai, nhưng không thể phủ nhận, hình ảnh con mãnh thú săn mồi ngầu lòi này đủ để đốn tim bất cứ cô gái dù khó tính thế nào.
Đêm nay mãnh thú săn mồi, cũng gần như thành công, chỉ còn một chuyện chưa hoàn thành.
“Bùi Tuấn Minh đang ở đâu?”
“Thưa anh, xác định đang tại Vĩ Văn, Duy tân, Sơn Nam.”
Một cô gái đeo kính xinh đẹp gợi cảm, mặc đồ công sở đứng bên cạnh báo cáo, cảnh tượng kinh hoàng trước mặt không thể ánh vào tâm trí của cô ấy, trong đôi mắt kia, chỉ có soái ca trước mặt.
“Tìm hắn, đưa hắn đến trước mặt tôi.”
Nói xong, Soái ca bước ra ngoài đi vội, đêm nay còn một việc quan trọng nhất hắn cần phải làm.
---
Trên giàn giáo cầu nhật tựu.
“Cô ta tên Tòn thì Thanh Ngà......”
Giơ súng lên như có vẻ cực kỳ thiếu kiềm chế, môi bặm,mắt đỏ, răng nghiến, người thần bí chuẩn bị nổ súng thì nghe đến đoạn cuối cùng.
Thật sự một kẻ bại hoại về chứ hiếu, ngu dốt về cách sống theo tiêu chuẩn của hắn thì không cần quan tâm, con mãnh thú đôi khi thích vờn chớn con mồi, đôi khi cũng thích nhìn con mồi cầu xin, hắn đơn giản là nhàm chán đi củng cố tính thực dụng trong câu nói của danh nhân mà thôi.
Hiện tại không cần, người thần sắp động kinh, nhưng nghe câu chuyện của Bùi Kiên thì lại hạ súng ngẫm nghĩ:
“A, câu chuyện thật tương tự, có mùi vị quen thuộc, mà lại góp đủ số cho câu đối vế trên.”
Thỏa thỏa được một chút tâm tình không yên, người thần bí dần bĩnh tĩnh lại, giữ tay súng nghe cho hết câu chuyện.
“ Cô ta, Cô ta... ừ uhm mệt mỏi dựa vào lòng người đàn ông khác.”
Ấp úng kể đoạn cuối, Bùi Kiên không biết người thần bí nhếch miệng lên kiểu “quả là thế” đầy kinh nghiệm.
Con người với người đạo đức điểm cao là quan trọng, nhưng đó là giao tiếp, trong tình bạn, những người đồng cảnh ngộ và tâm tình rất dễ sinh ra đồng cảm, để từ đó tạo tiền đề trở thành bạn tốt, không hiếm nếu trở thành tri kỷ.
Trường hợp ở đây ngoại lệ.
Mặc dù đồng cảnh ngộ hai người đàn ông trần chuồng, cùng chạy chốn, cùng có bạn gái mệt mỏi úp mặt vào lòng người đàn ông khác, nhưng số phận và nhân sinh một trời một vực đã định trước họ không thể trở thành bạn.
Người thần bí hạ súng xuống.
Dù không thể thành bạn, nhưng tạm thời suy nghĩ “ta không cô đơn” về mặt nào đó làm người thần bí tạm thời chưa muốn giết Bùi Kiên.
Là tạm thời, vì việc dùng thân thể trải nghiệm phong ba gió sương theo nghĩa đen này, việc hắn phải chốn tránh này không thể để ai biết, hắc lịch sử phải được giấu đi, chỉ có một cách, đêm nay Bùi Kiên phải chết.
Hắn, người thần bí nói.
Trở lại chuyện chính, vì có chút đồng cảm người đàn ông cùng cảnh ngộ, nên tâm trạng trở lại thong dong vốn có cùng một chút vui trong lòng, người thần bí tiến về phía trước đứng mép ván gỗ nhìn xa xa một số nơi ánh đèn chạy bằng máy nổ, hắn muốn lên mặt dạy đời:
“ aaaaaaaaaaaaaaaaa......”
“Bõm zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz...”
Tiếng A trong đêm văng vẳng, tiếng vật thể rơi xuống nước bõm một cái rõ ràng bên tai, Bùi Kiên giật mình.
Không phải đi quá một bước trượt chân ngã, là Bùi Kiên đạp xuống.
Khoảnh khác ánh sáng trở lại, đèn đường, đèn khu công nghiệp Vĩ Văn sáng lên vì có điện, lại nhận ra có kẻ biến thái trần truồng cầm súng đứng cạnh, bản năng cầu sinh của thân thể, của cái mông làm Bùi Kiên giật mình.
Hắn đạp người ta một cái theo bản năng, rơi xuống nước không phải ý hắn muốn.
Sững sờ ba giây, Bùi Kiên sợ hãi cúi đầu nhìn xuống gào thét:
“ Đại caaaaa! Tôi nói bị chuột rút anh tin khôngggggggg?”
Không có trả lời.
Bùi Kiên càng sợ, ai cũng thế thôi, khi lần đầu giết người sẽ có ám ảnh, nhất là mấy chuyện như đêm ngủ bị bóp cổ, Bùi Kiên có gắng làm ra hành động cứu vãn cuối cùng.
“Tôi có cây thánh giá, tôi không sợ anh!”
Mắt Bùi Kiên nhìn xuống dòng sông đầy tính hù dọa hét tiếp:
“Anh có giỏi thì đến tìm tôi đòi mạng, Tôi tên DƯ ĐẶNG BÌNHHHHHH..., nhớ lấy, Là DƯ ĐẶNG BÌNHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHHH.....”
Gào thét xong, Bùi Kiên cảm thấy nếu ở lại hiện trường gây án là quá kinh dị, nhỡ đâu người ta không cần đợi sau này hắn đi ngủ mới bóp cổ, mà hiện tại làm luôn thì sao, vậy là Bùi Kiên nghĩ cách leo lên trên.
Khoảng hai giờ sáng, bằng một phương pháp mà người kể chuyện không tiện nói ra, Bùi Kiên vượt qua ba mét không gian từ giàn giáo trên ván gỗ leo lên tới trên cầu, thở hồng hộc vì thực hiện những động tác leo trèo khó nói, Bùi Kiên xanh mặt nhìn phía trước:
“Vãi nồi, Mất mịa cái xe.”
Nói xong mới nhớ ra xe đang cắm để tất tay con lô rồi, ngày xe trở về tạm thời không thể nghĩ, Bùi Kiên chán nản, rút trong balô quần áo để mặc.
Sau đó nhặt lên balô và đi.
Đi đâu, không biết, đêm nay ở lại đâu hắn cũng không biết, thậm chí có bị bóp cổ hay không vẫn đang ám ảnh trong đầu.
“Trong căn phòng mờ tối của ánh đèn ngủ, Bùi Kiên đang say giấc, bbỗng dưới gầm giường có tiếng động xoạt xoạt kỳ lạ, khi thì vang lên khi thì im lặng.
Rồi từ từ, một bàn tay cầm súng thò ra từ gầm giường, sau đó là đầu, rồi toàn thân.
Người kẻ này ướt sũng, lấm lem toàn bùn đất, da của hắn xanh xao nhợt nhạt, cái bụng phình chướng lên vì chết đuối.
Đứng thẳng thân hình phát ra tiếng gầm gừ, kẻ thần bí nhìn quanh phòng rồi tập trung vào Bùi Kiên đang ngủ, hắn giơ súng lên.
“Cạch cạch.”
Súng bị dính nước mà hỏng rồi, vứt súng, kẻ thần bí há mồm đỏ ngòm lao tới muốn cắn…”
Bất giác tưởng tượng ra cảnh kinh hồn bạt vía, Bùi Kiên rùng mình chạy thật nhanh, hắn phải tìm chỗ nào có người cho bớt sợ.
Chạy vẫn chưa ra khỏi cầu, như cảm nhận được điều gì, Bùi kiên ngẩng mặt nhìn phía trên cao:
“wow, thật sáng...”.
Một vật thể sáng chói đang hướng thẳng về Bùi Kiên với tốc độ cực kỳ kinh khủng.
---
Tầng hai mươi mốt nhà nghỉ Thanh Xuân.
“wow, thật sáng”
Nhìn vào ánh sáng từ xa xôi sâu thẳm trên bầu trời, sáng dần trong ánh mắt, sáng đến trong đêm bầu trời rực rỡ hơn ban ngày.
Nhưng chỉ trong một giây mọi thứ lại chìm vào bóng tối, nhanh chóng, gọn gàng, không dấu vết lần theo.
Bản năng tất cả mọi người nhìn thấy đều nghĩ chuyện kinh khủng gì đang sảy ra, nhưng bình tĩnh lại suy nghĩ hình ảnh chớp nhoáng vừa rồi, có lẽ là sao băng cỡ lớn chăng?
“Là sao băng đấy bây bê!”, Ông Dửng giọng nói chắc nịch đầy kiến thức.
Nghe giọng nói có chút hổn hển đằng sau lưng mình, Tòn Thị Thanh Ngà thay vì hơi khom người tay cầm lan can ban công ngẩng mặt lên nhìn trời, thay đổi tư thế, quay người lại dựa vào tình yêu của mình.
Không có cách, công việc không thể tiếp tục, nhã hứng bị đánh phá bởi cái sao băng khốn nạn vừa rồi.
“Truyền thuyết kể rằng, Khi nhìn thấy sao băng là minh chứng cho sự may mắn, mình ước điều gì đó đi anh.”
Nghe giọng nói và ánh mắt nhu tình của Ngà, ông Dửng chiều lòng người đẹp mà nhắm mắt chắp tay bắt đầu ước, Ngà cũng thế.
“Con ước có một người yêu con thật lòng, JJ phải to, tiền nhiều con tiêu không hết.”
“Con ước mọi con ghệ đều yêu con thật lòng, trên to như bưởi dưới to như mít, Không cần tiền, không cần tiền.”
Ước xong, hai khuôn mặt tràn đầy hi vọng nhìn nhau hạnh phúc, hai tâm hồn tinh khiết tâm linh như hòa vào làm một thể.
Nhã hứng lên, họ tiếp tục công việc uỳnh uỵch đang dang dở.
---
Trước cửa tầng một nhà nghỉ Thanh Xuân,
“wow thật sáng…”
“Mà mẹ, đây có lẽ là sao chổi, điềm không may, sẽ không có chuyện gì không tốt sảy ra chứ.”
Cúi cái mặt xuống nói chuyện, anh con cả bà Mật hỏi mẹ mình, có lẽ do gen trội gen lặn nguyên nhân, anh con cả nhà Dửng mật có chiều cao vượt trội so với bố mẹ.
Tất nhiên khuân mặt giống bố.
Nửa đêm 12h anh đang ngủ nghe mẹ gọi điện khóc lóc kêu anh từ kinh đô về, không xa lắm, đi xe Exciter155 một tiếng là về nhà, tới nơi không thấy cha đâu, mẹ ở nhà một mình mắt đỏ hoe, tóc tai rũ rượi.
Bà Mật kêu anh con cả đưa bà đi một nơi.
Đứng dưới khách sạn ‘Thanh Xuân’, anh con cả hiểu được một chút vấn đề, nhìn bà Mật nghiến răng đi vào, thở dài đi theo.
Mắt anh ta cũng dần đỏ.
---
Trở lại với Bùi Kiên, sau khi ngỡ ngàng qua đi, thấy thứ sao băng kia lao tới mình, Bùi Kiên trợn to mắt lẩm bẩm:
“Con mọe nó!”
Chỉ kịp phát ra ba tiếng thô tục mà người kể chuyện phải lái đi chút, Bùi Kiên bị thứ ánh sáng mạnh mẽ kia bằng tốc độ kinh khủng va vào bay xa ba mét, rơi xuống sông dưới cầu Nhật tựu.
Mục tiêu của tia sáng đó dường như chỉ định sẵn con người này, nó đâm mạnh vào đầu Bùi Kiên và tan biến trong đó.
“Bõm zzzzzzzzzzzzzzzzz…”
Không có A Ơ gì, Bùi Kiên chìm dần xuống nước, một hình cầu ánh sáng vô hình mờ dịu có những họa tiết nhỏ chi chít bao bọc quanh hắn ba mét.
Chìm tới đáy nằm im ở đó.