Trong màn đêm khu công nghiệp vắng tanh không người. Trên đường nhựa thi thoảng có mấy tiếng gào rú của những thằng cặn bã. Những kẻ ngủ ngày để sống về đêm, phóng trên những con xe độ bô tiếng vang inh ỏi.
Nửa đêm là lúc những người lao động đang nghỉ ngơi sau một ngày làm việc mệt mỏi. Bị tiếng ồn này quấy nhiễu cũng không giám ho he gì.
Bọn chó này rất manh động, trước kia có người lao ra khỏi phòng trọ chửi bới bị chúng vào tận phòng đánh.
Thôi thì chó cứ sủa người cố mà ngủ đi thôi! xN
“Rầm, xoạch xoạch!”
“A, đau đau đau!” X2.
Nhìn xe phía trước thủng xăm ngã cái xoạch, đằng sau hai tên du con cắc ké vội tiến tới xem.
“Ngu! không biết bốc đầu thì đừng bốc! Thằng Thu xem thằng Vạn thằng Tái có sao không? Để tao xem con xe! Đệch mợ nó xe tao vừa độ!”
“Vâng, Anh Thiên!”
“Anh Thiên! Hai thằng này hình như gãy chân rồi!”
“Mọe, chó má! Gọi cứu thương đi đơ ra cái gì? Xong bảo chúng nó gọi cho ông bà già đến mà cứu! Ngu đần!”
Vậy là bốn anh em Thiên Thu Vạn Tái cứu giúp lẫn nhau. Tình cảm homie nhờ cảnh thủng xăm ngã xe khi bốc đầu này được thể hiện không bỏ xót.
Anh em tốt!
“Tốt lắm! Ngã chết luôn đi cũng được! Một lũ đầu trâu mặt ngựa! Đại Nam mà toàn lũ chúng mày không sớm thì muộn cũng mất nước!”
Đứng trong lùm cây nhìn tác phẩm mình gây ra, áo khoác đeo gươm trên tay còn một viên sỏi nữa, nheo mắt đánh giá có nên bắn nốt ra không?
Tiếng nói phía trên vang tới:
“Hồ Nhật Phi! Đừng làm rộn! Đây không phải việc của ngươi quan tâm! Xã hội này người có đủ loại, ngươi làm việc rất cấp tiến!”
Nhật Phi căm tức nhìn kẻ đang đứng trên cành cây gần đó.
“Cấp tiến với chả không cấp tiến! Các ngươi làm việc lề mề lắm! Lúc nào cũng kế hoạch với phương án lâu dài! Theo ta giới nghiêm toàn xã hội xong việc!”
“Thôi đi! Sáu trăm năm trước tổ tiên ngươi vì nóng vội mà để đất nước, tổ quốc rơi vào tay ngoại bang hai mươi năm, đến bây giờ còn không học được cách bình tĩnh giải quyết vấn đề hay sao?”
“Muốn chết phải không? Câm cái mồm lại! Sân bãi ở đâu chọn nhanh, đi luôn!”
“Theo ta!”
“Vùzzzzzzzzzzzz” x2
“Hiệp 1: So đấu tốc độ!” x2.
Cả hai cùng chung suy nghĩ, đều tăng tốc độ lên.
Nhật phi sử dụng Hồ gia bộ pháp. Chỉ thấy hắn cắm đầu mắt nhìn về phía trước, một tay đặt trên thanh gươm bên hông, tay còn lại hơi chắp vào sau lưng, người hơi gấp cứ thế đâm đầu chạy.
Gặp cây nhỏ rút gươm phá mở, gặp vật cản thì nhảy người qua. Con đường di chuyển tuyệt nhiên là một đường thẳng.
Khí thế thẳng tiến không lùi mưu cầu một chữ nhanh!
“Khốn nạn, tại sao lại nhanh như vậy!”
Dù cắm đầu chạy nhưng không ảnh hưởng Hồ Nhật Phi quan sát Nguyễn Lập. Người ta thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, như đang dạo chơi giữa các khoảng sáng và tối của đèn đường lấp lóe.
Trong đêm tối phía trước có hình ảnh như vậy rất là kinh dị.
Nhưng Nhật Phi chuyên xông pha tuyến đầu nhiệm vụ. Nhiều khi chạy tới, giết tới quay lại không thấy người mình đâu. Ở một mình chốn hoang vu hoang vắng biên giới quen rồi. Chỗ này sâu trong cảnh nội đất nước, nên cái hình ảnh này chỉ thường thôi.
“Cha già nói không có sai! Âu gia được phụ thần trao cho gân cốt, phần bộ pháp này tranh giành không được! Không phải, là cha già yếu kém mà thôi! Xem đây!”
Nhật Phi nghiến răng co cơ mông gồng cơ đích tăng tốc. Trên trán mồ hôi từ lấm tấm mấy giọt, đến hiện tại tuôn ra như là có người cầm gáo nước dội từ đỉnh đầu. Mồ hôi vào mắt làm tầm nhìn mờ đi, tới khóe miệng liếm thấy vị đắng chát, đắng như tâm tình của hắn. Phía trước truyền tới tiếng cười khẽ, Nhật Phi nhìn lại phía trước theo bản năng.
Hả?
Người đâu?
Khốn khiếp!
Cay zái Nhật Phi bỏ cả sức lực bú sữa mẹ ra chạy. Gân trán gồ lên, mắt hắn trợn to để thấy khung cảnh vì hình ảnh mờ nhạt dần.
“Chỗ này, dừng ở đây!”
Khi đang chạy nghe thấy tiếng nói sát bên cạnh, Hồ Nhật phi nhìn sang bên thấy Nguyễn Lập đang dứng trên một cái cây nằm đổ ngang. Bản năng muốn ngừng lại nhưng hãm không được, quay ra phía trước thì thấy một cái cây to như nồi cơm điện chắn đường.
Hả? Không kịp rồi!
“Hồ gia đệ tứ thức – Tri Tân Canh Thìn, phá cho ta!!!”
Rút gươmchém, sau bốn nhát chém vội Nhật Phi đâm người vào cây to. Phần thân bị va đụng vỡ ra thành bốn khốn như hình vuông bị hai đường chéo cắt rời ra.
Đâm xong cây to cũng không dừng được ngay. Tốc độ hơn 300km/h làm hắn lăn lộn đường dài trên đất, đập tiếp vào một gốc cây nữa mới dừng được.
Lúc này cái cây mới đổ xuống.
Nhìn vào tư thế hiện tại của Nhật Phi, người lộn ngược ở đó, phần hông trở xuống đang dựa vào gốc cây, phần hông trở lên đang nằm dưới đất chống lấy cơ thể ở tư thế quái dị, thê thảm.
Nguyễn Lập win.
Nhìn thế kia cũng biết khỏi cần hiệp hai đấu võ nữa. Mặc dù tông sư có thể nội lực hóa khí bao trùm cơ thể, nhưng ai đó bị va đập đã chấn thương không nhẹ.
“Khụ khụ… khọ khọ khọ..”
Nguyễn Lập đi tới không quên châm chọc:
“Làm sao vậy bạn Phi? Chạy nhanh quá gió luồn vào phổi nên viêm họng rồi à?”
“Khọ khọ! Chẳng qua tớ bị nội thương từ trước chưa lành thôi! Không có việc gì, hiệp hai!”
“Thôi được rồi! Bạn có nội thương mà! Tôi không đánh người tàn tật!”
Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!
Cay thế nhờ!
Đứng dậy phủi cho sạch quần áo. Bộ đồ này nhìn thì hiện đại vậy, thực ra được chế tạo đặc biệt theo cách cổ đại. Không thể nói nước lửa không nhiễm, nhưng vài hạt bụi phủi cái bay sạch.
Có mỗi cái mặt thì chịu.
Mang cái mặt lấm lem đất cát, Hồ Nhật Phi theo Nguyễn Lập ra cái cây đổ ngang ngồi xuống nói chuyện. Nói đến, cái cây này từng làm gối đầu cho ai đó.
“Nghe nói vừa từ biển về phải không? Ngoài đó tình hình thế nào?”
“Cậu làm tình báo mà không biết?”
“Tôi tình báo trị an, an ninh xã hội! Không có quyền biết chuyện ngoài kia!”
“Vậy thôi không nói đâu!”
Không nói?
Ngyễn Lập bất ngờ. Cái tay này chuyên đi lạc mấy ngày mới về, thậm chí nhiều khi phải đi tìm. Đầu óc chỉ có phía trước cấm biết phía sau là gì. Vậy mà bây giờ biết lui?
“Khi ở nhà nghe tin được thả! Khọ khọ! Là có nhiệm vụ mới! Trên đường đi cha cậu nói rồi, không được nói!”
Hồ Nhật Phi bĩu môi nói tiếp, ai đó cũng giống hắn thôi, bị để ý kinh lắm. Thấy bên cạnh không có tiếng động, quay sang nhìn thì…
Hắn thấy gì?
Một cô gái trong bộ đồ Nguyễn Lập đang ngồi đó chống một tay lặng lẽ nhìn hắn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, người con gái tóc ngắn dịu dàng đến kỳ lạ.
Cái cổ cao cao, hai hàng tóc mai gác bên vành tai mỏng manh, tô điểm bằng khuyên tai nhỏ nhắn lấp lóe ánh trăng chiếu tới.
Trong ánh sáng mờ, khuôn mặt nhìn càng thêm mờ ảo như tiên nữ nơi nào xuống nhân gian.
Càng nhìn tới…
Nhật Phi càng nổi giận.
Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!
Là nam là nữ nói nhanh một câu còn về bảo cha già chuẩn bị sính lễ! Cứ như thế này rất khó chịu có biết không?
Lần thứ ba! Đã là lần thứ ba nhìn thấy gương mặt này! Từ lần thứ nhất đau đáu ngày đêm thương nhớ tìm kiếm! Lần thứ hai tỏ tình thì biết người ta họ Âu, từ lúc này tâm tình bắt đầu phức tạp!
Oằn tà là vằn!
Đây chính là tâm tình của Nhật Phi hiện tại.
Thôi được!
Đầu hàng thì đầu hàng! Nhỡ đâu là nữ thật, vậy thì còn có cửa!
Huyền Trân mỉm cười nhìn thanh niên có một trăm cái cảm xúc trên mặt: Đau đớn, tiếc hận, yêu thương, nhung nhớ, ….ghét bỏ.
Hả? ghét bỏ?
Muốn đứng lên thi đấu hiệp hai phải không?
Huyền Trân thấy biểu cảm này lập tức không vui.
Cũng không thể trách nàng!
Khi ở thời con gái chị em nào cũng vậy, được phe con trai thầm thương trộm nhớ sẽ rất vui vẻ. Chưa nói đến sẽ đáp lại tình cảm hay không nhưng đa số chị em có thính lập tức thả.
Nhất là khi độc thân chưa có gia đình, lại còn bản thân làm nghề tình báo, sắc đẹp lúc này trở thành một vũ khí rất lợi hại.
Thế nhưng nếu có chút gì thông điệp tiêu cực, vậy sẽ thành chuyện khác.
Huyền Trân nhếch môi xinh chuẩn bị bão nổi, chưa kịp làm gì thì Nhật Phi thở dài mở lời, đã thế giọng văn cũng tự giác trở nên mềm mại u buồn.
Ít nhất là mấy câu đầu mềm mại u buồn.
“Tớ sẽ không nói nhiều! Ngoài biển Đại Viêm đã đặt xong giàn khoan! Đợt vừa rồi họ Ma, họ Hồ, họ Nguyễn Quang ba nhà được hội nghị thống nhất cho ra tiền tuyến! Hai bên người già giằng co để lớp trẻ thi đấu! Tớ chém được hai thằng, đến thằng thứ ba thì bị thương, sau đó được đưa về!”
Mấy câu cuối Hồ Nhật Phi tự hào vỗ ngực đành đạch rằng một cân ba. Bỏ qua một bên việc hắn bị khiêu khích vào bẫy thì đúng là một cân ba thật.
Từ sự tôn trọng sắc đẹp em gái bên cạnh, chuyện này cần kể sinh động một chút, tươi sáng một chút nâng lên tinh thần người ở nhà.
Hả, sao không thán phục?
Hồ Nhật Phi đang ngước lên trời đắc ý, thấy chuyện khó hiểu quay sang nhìn.
Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!
Chỉ thấy bóng người nam giới chắp tay đi thong thả về phía xa. Tâm tình lại oằn tà là vằn, Hồ Nhật Phi đứng dậy đi theo.
Mịa nó!
Là nam là nữ sòng phẳng một câu được không?