Trở về phòng, ôm một chút hi vọng Bùi Kiên thử tu luyện trong chốc lát. Quả nhiên vẫn như lần trước, cơ thể như bị dính một cái màng mỏng. Mặc dù vẫn có thể cảm nhận linh khí xun xoe xu nịnh, nhưng tuyệt nhiên không thể ôm vào lòng.
Thở dài hết cách, Bùi Kiên lên giường đắp chăn, trong đầu miên man xuy nghĩ chuyện ngày hôm nay.
“Đồ chó lợn, đợi đến mệnh đan cảnh lúc đó bay lượn được, để xem còn có thể trêu chọc ta?”
“Nữ thần đẹp quá, mái tóc cưng cưng đó! Đôi lông mày cưng cưng đó! Chậc chậc! Nhất là đôi mắt yếu đuối cần chở che bao bọc, hừm, thân hình mảnh khảnh ngọt nước đó! Thật muốn yêu thương!”
“Mịa nó, tao muốn yêu thương người ta mày ngóc đầu dậy làm gì? Búng cái bây giờ!”
“Khoan đã, gái đẹp thời nay rất tôn trọng vật chất, mình biểu diễn như vậy chưa chắc làm vui lòng nữ thần! Phải làm sao mới tốt đây?”
“Hi vọng sau này có thể gặp lại!”
“Haiz, giờ này ôm nữ thần vào lòng đi ngủ thì tốt biết bao…”
Tự YY trong tâm trí, Bùi Kiên thiếp đi lúc nào không biết. Trên khuôn mặt vẫn treo nụ cười hạnh phúc và thỏa mãn.
“Phi, thứ thấp hèn!”
Hệ thống lẩm bẩm chửi lấy, nó chẳng thèm nhìn ngó một số hình ảnh 18+ đang thể hiện trên nóc không gian này, những hình ảnh phản ánh sự tưởng tượng khi mơ của chủ nhân.
Hệ thống trong không gian ý thức ngồi xổm cúi đầu tiếp tục lúi húi. Công việc này làm mấy ngày nay rồi, lúc trước không phải trêu đùa Bùi Kiên.
Thật sẽ có cái hay ho tặng cho hắn.
…
Nửa đêm, Biệt uyển Tuấn Minh.
Nơi này đã đổi tên theo chủ nhân mới.
Trong phòng khách chục ngày trước Bùi Tuấn Minh bước lên vị trí hổ đầu. Số lượng con người vẫn từng đó, chỉ là thiếu đi Xuân Sinh cùng hai cận vệ của hắn.
Bùi Tuấn Minh ngồi ghế gia chủ, hàng ghế hai bên bàn trà ngồi đấy mười một người ở vị trí lang đầu, còn lại tất cả đều đứng.
Mọi người im lặng chăm chú theo dõi biểu cảm của lãnh đạo.
Trong không gian yên ắng, Bùi Tuấn Minh không coi ai ra gì ngẩng mặt lên trần nhà suy tư. Đôi tay đặt vào trong lòng mân mê chiếc nhẫn ruby đen, chiếc nhẫn của thân phận.
“Thủ trưởng làm cái quái gì dạo này không đích thân liên lạc? Người mới dùng đạn giấy thì thôi, tại sao cứ phải nhằm nửa đêm người ta đang ngủ mà bắn? Có biết đạn giấy cũng đau hay không?”
Nhìn hổ đầu nhăn mặt khó chịu, tất cả đều nín thở nghiêm chỉnh.
“Không biết Thanh Vân cô ấy dạo này thế nào, thật nhớ hương thơm ấy! Haiz! Nằm vùng nằm đến năm năm rồi! Lúc đầu chỉ tính thu thập một chút thông tin, mua chuộc vài người, thế mà cũng lên hổ đầu được! Haha.”
Nhìn hổ đầu khuôn mặt dễ chịu nở nụ cười nhẹ, tất cả cũng thở phào.
“Sao ông trùm vẫn chưa gặp mặt mình? Rất nhiều đầu mối đều bế tắc, chỉ cần biết ông trùm là ai, vậy mọi việc có thể thúc đẩy nhanh chóng! Lúc ấy có thể về cưới Vân rồi, chỉ là gia đình cô ấy còn cản cấm hay không? Có lẽ có! Người ta rất để ý môn đăng hộ đối! Sau đợt này kiểu gì cũng tăng hàm đi, vậy cũng dễ nói chuyện!”
“Giải quyết xong năm tên đầu sỏ của một đống án khó, còn lại mấy tên nữa, lấy lý do gì đây? Hừ! Chúng mày nghĩ rằng bịt hết chứng cứ thì pháp luật không làm được gì hả? Vậy mới có những người như tao đây! Tao sẽ thanh lọc tất cả chúng mày từ trong nội bộ! Đợi đến ngày G vậy tổ chức này đừng mơ tưởng còn đủ sức để giãy giụa!”
“..”
Tiếng hít vào và thở ra của một người tuy rất nhẹ. Nhưng khi tất cả đồng đều thì lại khác, ở đây toàn nam tính, cộng hưởng vào âm lượng cũng không nhẹ.
Bùi Tuấn Minh biết!
Mọi người cũng biết!
Nhưng như vậy sao không phải là thể hiện tôn trọng đây?
Theo biểu cảm của Bùi Tuấn Minh thay đổi, tiếng hít thở của tất cả cũng thay đổi theo.
Không thể trách đám đông được!
Phong cách làm việc của hổ đầu mới như sấm rền gió cuốn. Chỉ trong hơn chục ngày, mọi sự phản đối đều bị thanh tẩy.
Nhìn những người đang được ngồi thì biết. Trong bảy người lang đầu cũ hiện tại còn sống chỉ có hai người. Chín trong số mười một lang đầu ở đây đều là gương mặt mới.
Còn đáng sợ hơn nữa, mọi việc làm của hổ đầu này đều được long đầu vui mừng. Vì vậy biểu hiện không phục hoặc không tuân giờ này không khác gì tự sát.
Làm quan chức ai cũng có ít nhiều khuyết điểm, công chức còn thế nói gì xã hội đen. Không ai ở đây giám cam đoan mình không phải con dê đợi thịt tiếp theo. Hiện tại cần trung thành, làm chó, và trung thành. Không được có suy nghĩ khác.
Trở lại với Bùi Tuấn Minh. Suy nghĩ qua một lượt, hắn hơi cúi đầu nhấc một bên lông mày lườm trái phải.
Lũ khốn nạn!
Ra ngoài thì hùng hổ hiếp đáp kẻ khác, về đây thì ngoan như cún! Cứ như thế này làm sao có lý do để khai dao?
Nhưng từ sự tôn trọng vai diễn, hắn mỉm cười mở lời phá vỡ không khí yên tĩnh:
“Trịnh Đức Hào!”
“Có, thưa hổ đầu!”
Trịnh Đức Hào đang đứng phía sau ghế gia chủ, nghe vậy đi tới phía trước bộ ghế chạm khắc gỗ. Ở đó đứng thẳng hơi cúi đầu đợi mệnh lệnh.
Ngẩng cao mặt nhìn xuống Trịnh Đức Hào, Bùi Tuấn Minh nghiêng đầu dang hai tay dựa vào tay vịn.
“Tháo nhẫn!”
“Vâng!”
Một người đưa lên chiếc khay, trong khay đặt duy nhất một chiếc nhẫn.
Đức Hào tháo nhẫn ruby vàng đại diện cho tầng lớp thành viên tinh anh, đeo lên chiếc nhẫn ruby đỏ biểu tượng của lang đầu tổ chức. Xong xuôi, cúi người cảm ơn kẻ đã nâng đỡ mình.
Nhận xong cái cúi đầu này, Tuấn Minh mở lời tiếp tục buổi biểu diễn.
“Tranh vị bắt đầu!”
“Hay yaaaaaaaaaaaaaa!”
Trịnh Đức Hào gầm vang, xé toang quần áo để lộ cơ thể vạm vỡ cơ bắp cuồn cuộn. Toàn thân cơ bắp gồng lên, đầu hắn ngẩng lên nghiến lấy răng ngạnh, hai tay gân guốc gồ ghề từ từ chắp tay sau lưng.
Đức Hào đã sẵn sàng tiếp nhận khiêu chiến.
Một giây, hai giây… mười giây qua đi.
Thời gian đã đến, Tuấn Minh lười biếng đợi thêm mười giây nữa không thấy kẻ tranh vị, lúc này thản nhiên đưa tay vẫy lui.
Tất cả lui ra ngoài trong trật tự.
Trịnh Đức Hào: (.__.)
Alo?
Tôi là ai?
Đây là đâu?
Các người tôn trọng có kẻ xé quần áo đang mặc sịp đứng đây được không?
Mịa nó, ánh mắt kia là ý gì? Dò xét đánh giá?
ABCXYZ?
Đức Hào chưa kịp bước ra khỏi ám ảnh của trăm con mắt soi mói thì nghe đối diện có tiếng nói làm hắn giật mình tỉnh lại.
“Ngây ngô ra đấy làm gì? Nhặt đồ của mình rồi về đi!”
Về đi? Mặc thế này thì về đâu?
Lần trước tranh vị xong cái nhà này là của ngươi! Ngươi lên phòng đắp chăn đi ngủ hay tìm quần áo không ai quan tâm!
Còn ta hiện tại phải làm thế nào?
Đệch! Thất sách, không nên học theo cái cảnh lần trước!
… xN
Tâm lý của Trịnh Đức Hào ngàn cái đù đì, vạn cái oằn tà là vằn. Thế nhưng mặt ngoài vẫn mỉm cười tự tin trước lãnh đạo gật đầu chào rồi bước đi.
Phong thái này, diễn xuất này!
Thật sự xứng đáng bốn năm đại học an ninh, một năm đào tạo chuyên sâu trinh sát.
Đúng! Đức Hào cũng nằm vùng, Tuấn Minh biết rõ. Một kẻ là trinh sát của công an quận, kẻ còn lại là người của một vụ tình báo quân đội. Cao thấp thế nào thể hiện ngay.
Tuấn Minh tiện tay giúp đỡ đồng chí nhưng không phải đồng nghiệp này không phải một hai lần.
Cũng chính vì vậy một kẻ chưa có nhiều uy tín trong tổ chức mới ngoi lên được lang đầu. Về chuyện không có phản đối, đơn giản vì cái uy của Tuấn Minh tạo dựng quá huyết tinh mà thôi.
Sự huyết tinh, kỷ luật, uy vọng mà Tuấn Minh gây dựng được Bùi Xuân Sinh ưa thích.
Cũng là sự huyết tinh này làm Đức Hào thề phải để Tuấn Minh trả giá trước pháp luật.
“Chắc chắn phải trả giá!”
Đứng trước thềm lẩm bẩm tiếng gió, bỏ qua thời tiết hôm nay hơi lạnh, Trịnh Đức Hào bắt đầu tìm xe của mình.
Kể từ ngày hôm nay, cuộc nội chiến bất đắc dĩ của tình báo quân đội và trinh sát công an bắt đầu.
…
Một bóng người chạy vùn vụt trong những lùm cây ven đường khu công nghiệp Vĩ Văn. Bên hông hắn đeo thanh gươm hơi cong cổ điển. Tuy vậy, cách ăn mặc lại của một thanh niên thời hiện đại.
Hắn khoác một cái áo da màu nâu, mặc quần jean, áo phông, giày thể thao. Mái tóc dài cột về đằng sau hình đuôi ngựa cụt nửa. Mái tóc này mà thả ra cũng rất có nét phong trần lãng tử.
Khi tới gần chùa Tùng Thông, kẻ này nhảy hai bước tới đỉnh cây tùng ngay cổng, đôi mắt sắc bén liếc vào trong.
Trên nóc chính điện có người trông lại.
Trong không khí nảy sinh chiến ý từ từ tràn đầy.
Người mới đến hơi ngẩng lên đầu cao ngạo, đưa ngón trỏ lên chỉ thách thức, tiếp đó chỉ vào mình rồi hướng ra ngoài.
“Ngươi và ta! Ra ngoài một trận chiến!”