Chương 67: Sẽ trả gấp mười lần.

Đứng ở quầy tính tiền tại quán cơm, Bùi Kiên trả tiền rồi xin phép ra về.

Bà chủ quán này không như bà Đoàn hắt hủi vì liên tưởng đến thằng con hư, nên vẻ ngoài người ta rất thân thiện.

Dù sao khách hàng là thượng đế, vui vẻ một chút biết đâu sau này sẽ quay lại!

Nhìn thanh niên đầu trọc, mắt thâm, móng tay bẩn thỉu cũng thâm, trên dưới lấm lem da dẻ nhợt nhạt, đã thế còn cởi trần.

Bà chủ quán chép cái miệng.

“Bố thằng nghiện!”

Bùi Kiên tất nhiên không biết nhận xét của người ta, nhưng hắn cũng biết hiện tại đang rất bẩn, nhìn rất tệ hại. Vậy là hắn bỏ qua chỉ trỏ của mọi người vừa dò hỏi vừa bước đi trên đường.

“Kítzzzzz.” Tiếng xe máy phanh gấp bên cạnh. Bùi Kiên khuôn mặt bất ngờ, đây là Ngô Văn Hiệp ông anh đứng máy bên cạnh khi ở công ty H.

“Chú em! Nhìn quen lắm! Gặp ở đâu chưa?”

Văn Hiệp nghi ngờ hỏi, trong đầu hiện lên khuôn mặt thú vật nào đó, nhưng mà nhìn kỹ có vẻ không phải. Kẻ kia thấp hơn, mắt lồi hơn, mặt ngắn hơn, mỏ nhọn hơn.

Quan trọng là đầu có tóc, có cái bụng phệ!

Nhìn thanh niên trước mặt cao hơn cả mình, có lẽ cũng gần mét tám. Thân thể tuy bẩn, da dẻ tím tái nhợt nhạt có lẽ bệnh tật, nhưng mà khỏe lên cũng coi như cân đối có ít cường tráng.

Chắc không phải thằng “mõm”!

Nhìn đối phương đơ ra không trả lời. Hiệp hỏi lại lần nữa:

“Chú em, bấn à?”

Bấn à?

Đúng cái câu cửa miệng anh ta hay dùng. Nhìn xuống ông anh hơn ba mươi, khuôn mặt hơi tròn, da ngăm đen cao bằng mình khi trước.

Nhìn xuống?

Bùi Kiên giật mình bản thân cao lớn lên. Ồ, biến hình khi trước còn giữ lại. Nhưng rất nhanh cảm xúc xấu hổ chen lấn lấy toàn bộ.

Anh Hiệp này gia cảnh cũng khổ. Vợ thì ngơ ngẩn, bản thân ông cũng chậm chạp không được việc. Con cái nheo nhóc, vì trong nhà có mỗi anh này kiếm ra tiền.

Nếu không phải sếp Dư Đặng Bình cưu mang thì anh ta cũng không tồn tại được ở dây chuyền sản xuất hàng loạt. Sự chậm chạp ảnh hưởng toàn bộ, bao gồm cả kế hoạch hằng ngày nữa.

Ấy vậy mà, khi nghe tin em gái Bùi Kiên ốm. Anh ấy không ngần ngại chừa hai triệu trong đồng lương ít ỏi cho vay.

Bán sự tin tưởng cho một kẻ cặn bã!

Bùi Kiên không để ý câu nói “Bố thằng ngơ!” của người ta. Hắn cứ nhìn anh Hiệp phóng xe đi trong bộ đồ lao động. Giờ này không phải giờ tan làm, nói đến ba giờ chiều mới là giờ đó.

Năm tiếng mới về nhà! Anh Hiệp không phải lang thang nhậu nhẹt gái gú như hắn, người ta đi làm thêm việc lắp ráp đường nước cho mấy công trình phụ. Bùi Kiên từng nghe kể rồi, chỗ nào cần thì anh ta đi.

Hiện tại tận mắt thấy mới biết là thật!

Không hề “mõm” như ai đó khi khoác lác về bản thân mình!

“Sau này em sẽ trả, trả cho anh gấp mười lần!”

Không hề cảm thấy may mắn khi không bị nhận ra, Bùi Kiên chỉ thấy tự trách. Chỉ khi tỉnh ngộ được bản thân, hắn mới thấy những lầm lỗi của mình.

Mỗi bước đi là một câu chuyện, những câu chuyện từng sai giờ hắn cần phải sửa.

Tiếp tục trở về chùa thôi.

Đằng sau, Nguyễn Lập chứng kiến cảnh này quay sang hỏi Nguyễn Cường:

“Thấy công việc chưa?”

Cường đơ ra: “Việc gì?”

“Điều tra người đi xe máy!”

“Bọn họ không quen nhau!!!” Cường gân giọng cãi chày.

Không phải hắn lười, cái bà nương hoặc thằng này quá nhạy cảm. Nhìn một người dừng xe hỏi han hai câu, cảm thán một câu. Ngu cũng phải nhận ra chuyện nhận lầm người.

Đình Cường không ngu!

“Có làm không? Cậu muốn tôi tức chết đúng không? Nói làm thì làm đi!”

“Được thôi, đồng chí vụ phó!”

“Cậu vừa nói cái gì?”

“Haha, không có gì?”

Cường rút điện thoại ra chuẩn bị liên lạc. Trên người Cường có camera, vì vậy người như Chử lão mới có cơ hội cảm thán nhà ai đó não mọc dưới chân chứ. Cường vừa định gọi về cho tổ thông tin cơ động trong một xe ford gần đó đi làm việc, thì tiếng điện thoại bên cạnh reo.

Nguyễn Lập nhìn vào điện thoại. Là đồng chí tổng cục trưởng, cũng là đồng chí mẹ già gọi đến.

Từ sự tôn trọng việc bị giáng chức hồi chiều, lần này đừng mơ có giọng nữ trong trẻo nhõng nhẽo.

Giọng Nam ồm ồm:

“Alo?”

“Nguyễn Lập à cháu, haha, cô là mẹ của Ngọc. Cô đang ở chỗ bố cháu, cô bảo này. Để con bé Ngọc đi theo học tập cháu là được rồi. Cho nó sang bên này cũng ý như thế. Đừng cho nó làm gì để xảy ra chuyện không hay bố nó lại trách mắng. Cháu cố gắng giúp cô ha!”

Không thể nào!

Vừa mới ngồi trên ghế đó chưa đầy sáu tiếng đã xảy ra chuyện?

“Có chuyện gì xảy ra rồi cô? Cha cháu đâu?”

“Đây đây cô đưa!”

Giọng Nam cũng ồm ồm:

“Con bé Ngọc bạn thân của con vừa lên vụ trưởng liền chỉ đạo một đống người bắt một ca sĩ minh tinh thần tượng về! Nói là muốn điều tra về người ta, kết quả bắt người ta hát nguyên cả buổi tối! Ông Đinh Bộ Liễn tướng phòng không đang gầm vang lên ở nhà kia kìa! Từ bây giờ con trở lại nguyên vị, nhưng vẫn công tác tại chỗ khi nào xong thì về! Nếu có công vụ thì chỉ đạo từ xa! Thế thôi!”

“Tút tút.”

Dường như mẹ cũng nổi nóng!

Thật sự là…

Thật sự là nhìn người nhìn mặt mà không biết lòng. Cái cô ca sĩ kia cả hai cùng thần tượng. Vậy mà Ngọc bắt cóc ăn mảnh mội mình. Mình nhẫn nhịn không giám đánh phá quy định bao lâu nay, người ta vừa nhảy vào làm ngay được!

Thở dài đánh giá tình hình, Nguyễn Lập nhếch mép liếc bên cạnh Đình Cường vừa gọi điện xong. Bị nhìn đến chột dạ, Cường hỏi:

“Cái gì?”

“Có một nhiệm vụ ở tỉnh Băng Cao, đi nhanh về nhanh, ba ngày nữa về đây! Hồ sơ một tí nữa sẽ đến tay cậu!”

“Tại sao? À mà cái điều chuyển này vụ trưởng mới có quyền!”

Nguyễn Lập nở nụ cười soái ca đắc ý:

“Tôi bây giờ đã trở lại vị trí vụ trưởng! Ngay vừa xong!”

“…”

Được thôi!

Thù này nhớ lấy!

Chiều nay về hỏi cha rồi, cha già không hề tới bệnh viện quân y. Ba cái, à không, là sáu cái vỗ đầu này, sau này sẽ hoàn trả gấp mười lần.!

Chắc chắn!

Quay lưng không nói bước đi, Đình cường không nghi ngờ việc điều chuyển này. Vì không có quyền đó ai giám điều động hắn. Khi gần tới cửa xe ford cách đó 200m để đợi xe khác đón. Như nhớ ra điều gì Cường lẩm bẩm:

“Nếu thật là Lý La vậy thì cho đánh cả đời! Hehe!”

Người nhân viên trên xe đeo tai phone nghe thấy vì trên người Cường có camera. Hắn mặt không đổi sắc mời Cường lên xe, tay trong túi quần bấm tin nhắn trong im lặng.

Có kẻ nào đó sẽ còn bị đánh!

Bùi Kiên thở hổn hển chạy xong quãng đường hai km từ rừng keo về, hắn nhìn cánh cửa chùa chưa bao giờ ấm lòng đến thế.

Chạy?

Không biết có phải tu luyện lên cấp hay không mà Bùi kiên cứ cảm giác ai đó theo dõi mình. Đoạn đường sau khi ra khỏi khu đông đúc nhiều chỗ vắng người. Những rặng cây ven đường rùng rợn âm u không giám nhìn ngó. Cứ thế cắm đầu chạy một mạch, tới chỗ sáng đèn hoặc nhà dân thì nghỉ, đỡ mệt rồi lại chạy tiếp.

“Thế mà đã mười giờ rồi!”

Lẩm bẩm quay ra nhìn đường đông xe máy qua lại, Bùi Kiên biết mười giờ vì đây là giờ tan làm của đa số công ty.

Vào chùa.

Bùi Kiên vừa tới chính điện đã nghe tiếng gõ mõ.

Hả, trong chùa có sư mới đến?

Tò mò, Bùi Kiên đi lên ngó vào nhìn. Hình bóng này quen lắm, mà bộ áo kia của Thanh Tâm không sai.

Sao hôm nay lại gõ mõ?

Ăn năn sám hối?

Thôi mặc kệ!

Nhận ra là ai, hắn chẳng quan tâm muốn về phòng nghỉ. Quãng đường vừa rồi vừa tốn sức vừa cạn tâm thần.

Tiếng mõ dừng, Thanh Tâm nhận thấy đi ra ngoài nhiệt tình tới bắt chuyện.

“Đi làm mệt không? Sao hôm nay về chùa muộn thế?”

Bùi Kiên cảnh giác, cái mắt kia của ông vẫn hơi thâm thâm chưa hết đâu! Tại sao nhiệt tình như vậy?

“Nay có chút việc, tôi mệt lắm! Ông làm gì thì làm!”

Vùng vằng tay Thanh Tâm bước đi, Bùi Kiên chẳng màng tò mò xem ông ta có âm mưu gì. Có kinh nghiệm và trải nghiệm được hệ thống dạy dỗ. Bùi Kiên giờ đã hiểu được: “tò mò thật sự giết chết voi!”

Mịa!

Không nhắc thì thôi!

Nhắc tới cay thế nhờ!