Chương 66: Tầi liệu để dành.

Lần tiếp theo Bùi Kiên mở mắt.

A, sao không thấy cái gì?

Gượng dậy nhìn ngó xung quanh, Bùi Kiên thấy một vùng tối tăm, sờ mó mọ mẫm thì thấy cái gốc cây khi trước ngồi hiện tại thì thành gối đầu của hắn.

Cơ thể đã tốt hơn nhiều, cảm giác như nhịn ăn một ngày rồi ngủ nướng mà thôi, không có gì đáng ngại nữa.

“Con chó! Bật cái bảng lên!”

Bùi Kiên nghiến răng nhăn mũi méo mồm chỉ lệnh. Suốt hai ngày qua hệ thống đùa cợt hắn. Đau đớn là người ta IQ cao hơn, Bùi Kiên chỉ có thể nhận phần bị bắt nạt.

Thứ chó lợn!

Hệ thống thấy lâu lâu không có ai vào, chơi rất nhiệt tình, nghĩ ra đủ trò để củ hành Bùi Kiên.

Thoải mái!

Bỏ qua tâm sinh lý của hai cá nhân trong một cá thể. Bùi Kiên nhìn bảng cá nhân.

Cảnh giới: Luyện thể bậc 3 ( Luyện da viên mãn).

Lực chiến: 12 (1).

Lực lượng: 9 (1).

Tốc độ: 3 (1).

Phòng ngự: 9 (1).

Lưu ý: Hiện tại đang hóa phàm.

Tài phú: 434k ĐND.

Hả?

Con mịa nó!

Đến hiện tại mới nhớ ra đi xe ôm tới bệnh viện hết 100k. Lúc đó trong đầu toàn kế hoạch với kế hoạch nên vội vàng đi vào bệnh viện!

Lại là thứ chó lợn!

Đi bảy km hết 100K. Cái xã hội này chỉ biết tôn trọng vật chất, một chút tình người cũng không có. Không thấy thần tăng phải đi cứu người sao? Thế mà không công đức được?

Khoan đã, cái này không phải trọng điểm!

Bùi Kiên nhìn vào thấy đã tới bậc 3, đơ ra một lúc offline trí não…

Good!

“Đổi tên ngươi thành đại ca! Đại ca, đây là chuyện gì?”

Không có trả lời, Bùi Kiên lại nghiến răng chửi rủa kẻ nào đó.

Để ngẫm một cái xem nào, có thể là làm việc tốt, phật tổ giáng xuống công đức tăng lên công lực chăng?

Có thể lắm!

Bộ dáng hiện tại, cùng việc kinh hô, kinh sợ, kinh ngạc của mọi người khi đó. Lúc về người ta thắp hương đắp tượng cũng không chừng!

“Hê hê hê hê….”

Hệ thống: (-__-!)

Đình Cường: (-__-!)

Huyền Trân: (-__-!)

Hai người nào đó bất lực nhìn Bùi Kiên tỉnh lại sau hôn mê, tự lẩm bẩm rồi tự cười ngớ ngẩn. Hệ thống không làm sao được phải mở miệng giải thích:

“Bởi vì khi dùng kỹ năng cầu sinh, ngươi lúc đó ở cảnh giới trúc cơ có linh lực đẩy nhanh quá trình tôi thể!”

“Hiểu! A, tại sao đại ca không ngủ say?”

Bùi Kiên nhớ lần trước hệ thống ngủ say mười ngày. Lần này thì vẫn “sinh long hoạt hổ”, thậm chí IQ lên cao, hắn cảm giác con AI này đang thật sự tiến hóa.

“Lần trước ta chủ động can thiệp đến ngươi, ngủ say chính là một sự trừng phạt mang tính cảnh cáo! Sau đó tái phạm sẽ tăng dần kiếp khó cho đến trở về hư vô!”

“Vậy sau đó cầu sinh sẽ không bị hạn chế?”

“Mơ tưởng, hiện tại cầu sinh cooldown tăng lên hai mươi ngày, tiếp sau đó cứ gấp đôi mà tính!”

“Vậy không dùng vào tôi thể được! Thật đáng tiếc! Mà số một đằng sau các mục số 1 ý gì?”

“Đang hóa phàm, trở về người bình thường!”

“Ồ!”

Lúc này cái bụng Bùi Kiên sôi réo lên.

Ai cũng vậy thôi, khi vừa tỉnh dậy dù lâu chưa ăn cũng không đói ngay. Đợi cơ thể tỉnh táo, cơ năng trở lại hoạt động bình thường thì cảm giác đói mới tới.

“Đói quá, tìm cái gì ăn đã! Mà chỗ này là chỗ nào nhỉ? Cái đệt!”

Bùi Kiên giờ mới để ý vẫn là nơi hoang dã, xung quanh một vùng u tối. Không biết phải do tâm linh nhạy cảm hay không, hắn cứ cảm giác ở chỗ này còn cái gì khác.

Hoảng sợ bị câu lên trong lòng, hắn nhấc mông cắm mặt chạy. Cái cảm giác khoái cảm tốc độ không còn nữa. Nhưng chỉ thoáng qua trong suy nghĩ, Bùi Kiên cắm đầu chạy tới nơi có tia sáng. Cố gắng để đầu óc trống rỗng không liên tưởng đến cái gì.

Nếu mà liên tưởng ra thật!

Cái quần cuối cùng này sẽ cuốn gói đi mất!

Ra tới đường quốc lộ vừa hay có hai ông già đang chạy bộ. Chính là hai ông nghỉ hưu Bùi Kiên gặp trên đường phụ xây về mấy hôm trước.

Ngó lấy Bùi Kiên thè cả lưỡi ra ngoài mà thở. Hai ông già liếc nhau rồi liếc vào trong rừng. Dự cảm không lành nổi lên trong lòng, không nói gì bình tĩnh đi thẳng.

Bước chân rất đều nhau!

Coi như không thấy cái gì!

Trong khu rừng, trên cành cây Phan Đình Cường và Nguyễn Lập nhìn lấy tất cả. Gật đầu người thường chính là thế, bên trên dạy dỗ không sai, trường hợp này thè lưỡi dọa một cái hết người không phận sự.

“Hai chú gì ơi! Cho cháu hỏi…Đù!”

Thấy hai người vốn bình tĩnh đi, nghe tới lời của bản thân mở miệng đều xách dép la hét bỏ chạy.

Có cảm giác ớn ớn!

“Mịa, anh zai rơi cầu hồi trước đừng có mà về đấy!”

Bùi Kiên lại cắm đầu chạy, không biết bao xa trên con đường quốc lộ cạnh rừng keo, Bùi Kiên tới gần một khu dân cư đông đúc.

Thầm kêu may mắn khi thấy một quán cơm bình dân, hắn chui vào trong đó. Đã tám giờ tối, cơm canh không còn nhiều. Bùi Kiên không quan trọng, có cơm là đủ, thức ăn gì đó không cần để ý vào giờ phút này.

Trong góc, như một bộ phim ấn độ pha lẫn huyền huyễn. Nguyễn Lập tất nhiên Bùi Kiên không nhận ra, nhưng Phan Đình Cường hôm nọ hóa trang thêm cái nốt ruồi và bộ ria. Hôm nay Bùi Kiên cũng không để ý, hắn liếc một cái hai người mới vào rồi vùi đầu ăn.

“Cho hai xuất cơm, gì cũng được! Thêm một chai bia!”

Nho nhã lên tiếng, sau khi bia lên tới nơi vứt cho Đình Cường. Giả vờ không để ý ai đó cắm đầu ăn, Nguyễn Lập quay ra hỏi:

“Có hồ sơ tên áo khoác chưa?”

“Có đây!”

Nhận tờ giấy Phan Đình Cường đưa, Nguyễn Lập mở ra đọc:

Họ tên: Vi Hòe

Biệt danh: Vi tiểu bảo.

Mẹ: La sát Vi Hồng, hổ đầu quận một tổ chức “Rings” tại kinh đô.

Cha: Bành Mộ, Bành Dung, Bành Phục.

Tính cách: Ngông nghênh không chịu quản giáo, tàn nhẫn, bạo ngược…

Sở thích: Cá độ, bài bạc, gái gú, nhậu nhẹt…

Những câu phát ngôn nổi bật: “Mày bao nhiêu cân thịt? Cân lên tao mua mạng mày!” ….

Vai trò: Bởi vì bất học vô thuật không làm được việc gì. Nên mẹ và ba người cha tên này thành lập nhóm đòi nợ thuê để hắn muốn làm gì thì làm. Rất được mẹ và các cha yêu thương chiều chuộng. Vi Hồng từng vì Vi Hèo phát động cuộc chiến với quận hai…

Thông tin kín một trang giấy!

Đọc xong vấn đề Đình Cường quan tâm là sao lại ba người cha. Lúc trước khi đọc tới đây hắn đầy dấu chẩm hỏi. Không đợi thủ trưởng Nguyễn lập đặt tờ giấy xuống, tò mò hỏi đến.

Nguyễn Lập cười nhẹ trả lời thì thầm:

“Vi Hồng vốn là gái bán hoa. Được đại ca đời trước chiều chuộng mà thu nhận. Sau đó học võ ở chỗ này mười năm. Ai ngờ cũng là kỳ tài võ đạo, dùng đoản đao rất tốt. Tuy nhiên sau đó, tay đại ca kia chán ngán bỏ cô ta theo gái bán hoa khác. Nhân cơ hội tên trùm mới lật đổ trùm cũ, cô ta đổi phe chính xác vậy mới có vị trí hiện tại!

Còn về ba người cha kia đều là anh em trong một nhà. Có lẽ cùng là anh em nên cái gu rất hợp nhau, họ rất si tình Vi Hồng. Một vợ ba chồng không biết con ai, thế là cả ba người họ đều được làm cha. Nói đến chi tiết cũng rất cảm động!”

Đình Cường ớn lạnh khi nghe một vợ ba chồng. Nghe thấy hai từ cảm động thì khó hiểu liếc mắt.

Nguyễn Lập nhìn biểu cảm của Phan Đình Cường trợn mắt nói:

“Không cảm động sao được? Cậu không có trái tim sao? Bây giờ ra xã hội đố tìm cậu được nhà nào như thế đấy! Phải tình yêu rời non lấp bể như thế nào thì ba người đàn ông mới chấp nhận chung vợ?”

Ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, nhưng trong kho kiến thức của Cường “tò vò” còn một số hình ảnh khác. Vậy là buột miệng nói:

“Nhỡ đâu ba ông kia thích thờ ri, à thờ ri…xăm thì sao?”

“Threesome?”

Thấy Nguyễn Lập ánh mắt phán xét, tò mò, đánh giá đủ loại, Phan Đình Cường ngậm mồm lại. Nếu là cùng phe thì thôi, đối diện mà là đàn bà con gái, với tính nết đấy thì tháng ngày sau này sẽ không dễ chịu.

“Ừ! ba người mà! Three là ba, some là một số! Không sai, không sai!”

“Cậu chột dạ cái gì?”

“Không! không có gì!”

Nhìn sang thấy khuôn mặt nghiền ngẫm như muốn giải nghĩa từ ngữ đó. Đình Cường đánh lạc hướng chủ đề.

“Tên Vi Hòe này sử lý thế nào? Hay bảo Ngọc ‘pằngzzz chặc’ một cái cho xong việc?”

Sử lý cũng khó, sẽ gây ảnh hưởng đến chuyên án số 03! Nhưng để đó nhìn quá khó chịu! Hay là để Ngọc giả làm sát thủ của thế lực Rings quận khác tiêu diệt?

Không ổn! Thôi tạm để sau vậy!

Nghĩ vậy, Nguyễn Lập trả lời câu kéo thời gian:

“Không cần! chuyện này cũng có thể dùng làm tài liệu thực hành cho Bùi Kiên, ân oán viên gạch đó sẽ là kíp nổ!”

Phan Đình Cường gật đầu: “Có lý!”