Bùi Kiên mơ màng mở mắt ra.
A, sáng quá!
A, lại tối!
Chỉ kịp đưa tới hai dòng suy nghĩ, hắn lại ngất đi.
Biểu hiện bên ngoài là vậy. Thực ra ở không gian ý thức, kẻ nào đó vẫn vắt vẻo chân hai chân ngồi ghế sofa tìm hiểu thêm kiến thức tu chân.
Đừng nói, thật tìm hiểu ra nhiều điều thích thú, nhưng mà cũng phải đến lúc chán.
Rất nhiều kiến thức tu chân với Bùi Kiên hiện tại không khác gì trẻ con đọc thần thoại truyền thuyết. Hứng thú rất ghê gớm, mơ tưởng rất này nọ, nhưng thực tế không chạm đến được.
Vừa mới có cơ hội tỉnh lại một cái, chẳng hiểu sao vừa sáng lại tối om, đã thế trên mặt còn rát rát.
Nà ní?
Chẳng nhẽ khi ta nằm nơi hoang dã mở mắt thấy tia nắng cuối cùng chiếu lúc hoàng hôn, vừa lúc đó mặt trời lặn nên tia nắng vụt tắt?
Vậy rát rát ở mặt là ý gì?
Có người tát ta? Nhưng mà nơi hoang dã mà?
Không làm sao được, nghĩ tới đang ở đâu trong thực tại làm Bùi Kiên hoang mang. Vậy là hỏi hệ thống:
“Đại ca. Bên ngoài có cái gì?”
“Ta làm sao biết, ngươi phải biết chứ?”
“Chín khoản có cái điều gì đại ca dùng được linh thức của ta mà?”
“Hiểu cái gì là linh thức chưa?”
“Chưa!”
“Vậy đọc tiếp đi! Ta chỉ nhận thức được thế giới qua giác quan nhận thức của ngươi! Ta cũng muốn độc lập lắm ngươi biết không?”
“Được thôi! Nếu có ma nữ vậy thì cắn răng mất trinh tiết vậy!”
“Haha!”
Cười đểu giả bĩu cái môi không tồn tại, hệ thống ngồi xổm quay mặt đi làm cái gì đó lúi húi.
Tò mò giết được cả voi, Bùi Kiên nghểnh cổ lên nhìn qua kẽ vai. Hệ thống biết ý xoay người một chút che giấu. Bùi Kiên đổi tư thế tiến về phía trước, hệ thống xoay chân, lại dùng cái lưng gặp người.
Cái đệch!
Mịa nó, rốt cuộc là cái gì?
Bùi Kiên khó chịu, hắn nhào tới đè hệ thống ra. Tay trái của hệ thống vẫn cứ nắm chặt không chịu buông. Cay cú, Bùi Kiên hai tay cậy mở, mắt trợn lên tia máu.
Hắn phải biết đồ chó này đang giấu cái gì.
“Muốn biết không?” Thanh âm dụ hoặc truyền tới.
Bùi Kiên nghe ra mùi vị lạ, nhưng thực sự con tò vò nó nhức nhối trong xương. Vậy là trả lời:
“Có.”
“Đưa mắt nhòm tới! buông người ta ra rồi ta hé tay cho xem!”
Vậy là Bùi Kiên đưa mắt nhòm tới, một bên mắt hé hé. Lông mi hắn run rẩy thể hiện sự không thể kìm nén được kích động.
“Bụp.”
Tím một mắt.JPG
“Hahahahaha……..”
Nhìn hệ thống bay lên cao. Bùi Kiên nghiến răng nghiến lợi:
“Đồ chó lợn, mày xuống đây! Mày giỏi mày xuống đây!”
“Giỏi thì bay lên đây!”
“Xuống đây!”
“Hahahaha! Lên đây!”
Bùi Kiên: (i__i)
Cay thế nhờ!
Hắn không bay được!
Bùi Kiên trong này có thể tạo vật, nhưng tiền đề phải có kiến thức về cái gì thì mới tạo vật được cái đó. Tha thứ hắn đã bay lần nào đâu mà biết, thế nên không thể tưởng tượng ra.
Tiếng Bùi Kiên vang vọng trong không gian im ắng: “Grừzzz…zz…z…”
…
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, bốn người đuổi mấy chuyên gia qua một bên để nhìn lấy Bùi Kiên.
Hiện tại đã hai giờ chiều, lúc này là bốn tiếng sau khi Bùi Kiên hôn mê.
Đọc một đống giấy tờ xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, nước bọt, dịch dạ dày, huyết tương thậm chí cả cức. Nói thật mẹ con nhà tôn quân không hiểu cái gì, theo như Dược tôn giảng giải thì có được cái kết luận tóm tắt.
Bùi Kiên người khỏe như trâu!
Chỉ là con trâu này đang bệnh!
“ý, hắn tỉnh!!!”
“Bốp!”
Dược Vương hớn hở lên tiếng vừa định đưa tay chỉ chỏ, Thiên Diện Quân nhanh tay tát bốp một cái. Khó hiểu, Dược Tôn + Dược Vương lần đầu thống nhất ý kiến quát lên:
“Làm gì?”x2
Nở nụ cười thể hiện sự ái ngại, Thiên Diện Quân rất thành thật trả lời:
“Hai vị thứ lỗi! Bệnh nghề nghiệp! Hắn cũng không biết bị bắt cóc về đây!”
“Hừ.” x2
Để đánh lạc hướng chủ đề, Thiên Diện Quân ho nhẹ hỏi:
“Hai vị, có xét nghiệm AND chưa?”
“Rồi, hắn là con của bố hắn!”x2
Bực mình quay ra nhìn thằng con U50 cứ nhại lời mình, lại bực mình Nguyễn Tự tự tác chủ trương, Dược Vương hờn dỗi đi ra ngoài.
Ba người ở lại nhìn nhau mắt lớn trừng mắt nhỏ không biết làm sao cho phải. Cái người này không chết được rồi, giải quyết sao bây giờ.
Mẹ con nhà tôn với quân đi ra ngoài bàn bạc.
Khó xử, giết là không thể giết, nói đến đất nước này không tệ hại đến vậy. Nhưng mà thả ra thì cái người biết đùng một cái trở thành tông sư này rất nguy hiểm cho xã hội.
Sức mạnh phải đi đôi trách nhiệm! Cùng với đó phải có quy củ và kiến thức!
Chưa nói tới tên này còn rất nhiều bí ẩn của bản thân, hiện tại manh mối trong chuyên án 132 cần hắn giải đáp.
Vào thế bí rồi!
Gọi điện thoại cho người thân thôi!
Bị mẹ dí cho cái điện thoại bắt phải nghe, Bách Diện Tôn không làm sao được đành chịu kiếp con dê thí mạng.
Giọng nam trầm từ đầu dây bên kia.
“Đã nói đang bận rồi! con có thôi đi không hả!”
Bên này, giọng nữ trong trẻo nhõng nhẽo.
“Bà ngoại! Là cháu! Huyền Trân mà bà ngoại yêu thương yêu thương yêu thương nhứt!”
“…”
Đầu dây bên kia ngửi được mùi vị lạ qua đường truyền, nhưng mà thật sự đứa cháu này bà yêu thương nhất.
Vì còn đứa nào khác đâu!!!
Chép miệng, bên kia lên tiếng:
“Có chuyện gì nói nhanh một lèo!”
“Là thế này…như vậy… như vậy ạ…hết rồi! đơn giản vậy thôi ạ!”
Bên kia lặng tiếng trong hai phút, mẹ con nhà tôn quân cũng rất kiên nhẫn chờ đợi. Sau đó một giọng nói già nua lên tiếng:
“Alo! Nguyễn Lập đấy à cháu!”
Giọng nói không hề ấm, không hề trầm, cũng không cao, trung tính, rất từ tốn, mang trong đó sự mỏi mệt tuổi già, cùng với sự vững vàng chắc chắn.
Thiên Diện Tôn tai rất thính, liếc mắt nhìn con gái. Thấy con gái trợn tròn mắt lên, trả lời bằng cái gật đầu.
“Vâng! Là cháu! Cháu chào ông! Chuyến đi của ông thuận lợi chứ ạ!”
“Còn một chút việc, thời gian cũng không nhiều! Thôi ta nói thế này! Về chuyện ở đấy, ta nghĩ hiền tài là nguyên khí của quốc gia! Không chỉ phải căn chính miêu hồng đâu, ai cũng có thể là hiền tài được! Như cậu thanh niên đang ở chỗ cháu đấy, cứ tìm hiểu thêm, rèn luyện thêm! Giúp đỡ người ta tu dưỡng đạo đức, đi lên con đường sáng, vậy là được thôi! Tất nhiên! Nếu người ta không biết đi đúng đường, vậy thì giải quyết chuyện này sau không muộn! Theo ông, mọi việc để theo tự nhiên! Người ở đâu đặt về chỗ đó, nhìn cái về sau rồi ta bàn lại! Như thế mới rõ ràng được! Chứ bây giờ cứ lan man suy nghĩ, xuy xét làm sao ra hết vấn đề? Cháu hiểu không?”
“Vâng, cháu hiểu ạ!”
“Uhm!”
“Tút tút!”
Thở phào vừa nhẹ nhõm vừa kích động. Bách Diện Tôn vui sướng khi nghe cuộc điện thoại hạnh phúc nhất trên đời. Quốc trụ bận trăm công nghìn việc, lại tuổi già sức yếu gánh vác lấy trọng trách. Có thể nghe ông nói nhiều như vậy, quả thật quãng thời gian qua phấn đấu thật đáng giá.
“Hớn hở cái gì, lớn rồi phải trẻ con đâu!”
Thiên Diện Quân nói mà không nghĩ lại biểu cảm của mình vài mươi năm trước cũng như vậy. Lúc đó quốc trụ là một vị khác. Nhưng với đất nước dựng lên từ máu và lửa. Ai được đất nước giao cho trọng trách đó đều đáng được tôn trọng và sùng bái như vậy cả thôi.
Thấy “con trai” chưa tỉnh. “Nguyễn Tự” vỗ bốp cái vào đầu “Nguyễn Lập” giảng giải cắt nghĩa mà chỉ đạo:
“Đừng dùng tâm thái thế gia đối đãi người ta. Hiểu chưa? Bây giờ con ở lại theo dõi thêm. Chuyển biến tốt thì đưa về chỗ cũ. Sau này con chỉ cần ăn và canh chừng người ta thôi. Rảnh rỗi thân quen một chút, tăng thêm kiến thức cho người ta!”
Thiên Diện Tôn nhìn con gái gật đầu ngoan ngoãn. Cảnh này lạ lắm, đứa bé này nghịch ngợm được di truyền từ trong máu. Ngoan ngoãn vì đây là lời của quốc trụ mà thôi.
“Chính thức giáng chức con xuống vụ phó, để con bé Đinh Bảo Ngọc tạm giữ quyền vụ trưởng! Việc của con ở Vĩ Văn khi nào xong thì thôi!”
“A?”
“A cái gì? Mẹ bận rồi, đi đây!”
“A?”
“Tháng sau không cần về cũng được, thiếu mợ thì chợ vẫn đông!”
“A?”
Thế này thì Bùi Kiên có phải thành của nợ của mình hay không?
Đổi việc thành vú em?