Chương 64: Ngửi? còn có thể như vậy?

“Chuyện là như vậy!”

“Hết rồi?”

“Con nói xong rồi!”

“Không bỏ xót cái gì?”

“Thiên Diện Quân đại nhân, tiểu nữ thật sự nói hết rồi!”

Thiên Diện Quân suy tư. Bách Diện Tôn im lặng chờ đợi.

Sau một lúc, như là truyền thống của gia đình, cùng nhau tôn trọng văn hóa bốn ngàn năm của dân tộc, bị đánh thì gọi già, không biết cũng gọi già. Thế là Thiên Diện Quân cầu cứu người thân.

Giọng nữ trong trẻo nhõng nhẽo.

“Mẹ, mẹ biết võ công gì mà phải đâm trái tim rồi kích hoạt tiềm năng không?”

Đầu dây bên kia suy tư hai giây. Sau đó nói với giọng vừa chắc chắn vừa nghi vấn:

“Con tu luyện tu đến tẩu hỏa nhập ma? Bị thần kinh à?”

“Con nói thật sự, cháu của mẹ tận mắt chứng kiến mà!”

“Vậy Huyền Trân con bé này tu luyện tu đến tẩu hỏa nhập ma?”

“Mẹ này…”

“Đang hộ tống quốc trụ đi ngoại giao! Vậy ha!”

“Mẹ cho con mật mã cấm chế trong gia tộc đi! Con về tự mình truy xét được không?”

“Thiên Diện Quân thân mến, đợi tu đến chí ít Vạn Diện Vương đi rồi tính! Lúc đó chức vị gia chủ là của cô! Mà tôi cũng hết trách nhiệm! Vậy ha!”

“MẸ….MẸ…”

Hô lên quát lên cũng vô dụng, đầu dây bên kia kêu tút tút. Quay sang nhìn thấy mặt con gái viết rõ quả nhiên là thế, Thiên Diện Quân đỏ mặt ư hừm một cái.

“Được rồi! Đi vào nhìn xem thế nào! Chỉ cần không phải thất thương quyền của đoạn thiên môn, hay điểm thưởng chỉ của điểm thương phái là được! Chạm đến Đại Nam ta, Đại Viêm phía bắc cũng không có quả ngon để ăn đâu!”

Nghe vậy, Bách Diện Tôn cũng không thể hết thắc mắc, nhíu mày dùng đến trí nhớ đã từng đọc.

“Vậy Đại Nam có loại võ công này không mẹ?”

“Hiện tại không có, trong lịch sử có hay không thì không biết! Kỵ của con cùng các trưởng lão đang chuẩn bị ngày giỗ phụ thần mẫu thần, nếu không cũng có thể hỏi một chút. Nói đến mới nhớ, tháng sau trở về đúng ngày, nhớ chưa?”

“Vâng, con biết rồi!”

Nói đến ngày giỗ linh thiêng này, Bách Diện Tôn ngoan ngoãn nghe lời không giám cợt nhả. Ngày đó là ngày hội của cả nước nói chung, ngày lễ linh thiêng của các gia tộc thủ hộ giả nói riêng. Chỉ lúc này gia tộc Vương giả mới lộ mặt chủ trì tổ chức.

Hai mẹ con một tôn một quân đi đến trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt.

Thân phận của hai người đã được một vị Vương khác thông qua. Đối với mẹ con nhà này, mấy cái thao tác kiểm tra hiện đại cũng vô tác dụng.

Mở cửa.

Trong phòng, mười mấy người với đủ loại máy móc đang kiểm tra. Ở ngay gần cửa ra có hai người đàn ông đang cùng nhau xem lại video quay hôm qua.

Thuật nghiệp có chuyên công. Võ đạo hỏi chuyên gia nhà tôn với quân gì đó. Y đạo cũng vậy, cần nhờ đến hai người này.

“Thằng cu nhà họ Phan quay cái góc này mà cũng quay được? Nhà bọn họ não mọc ở chân hết hay sao? Chỉ biết đá đá đá! Một chút đầu óc không dùng được!”

“Cha! người cầm ngược điện thoại!”

“Ồ, thì ra là vậy! Đùa hả? Gia tộc toàn đại tướng thượng tướng đẻ thằng cháu không một chút thông minh! Cái cửa sổ sáng mạnh thế kia nhìn toàn thấy bóng người với bóng người! Thế này còn xem cái nỗi gì?”

“Cha đợi con chút bảo bên IT chỉnh sửa lại, người ở trong núi lâu không biết mấy cái này!”

“Cái gì? Anh bảo tôi là lão nhà quê phải không? Đến! rút huyền hộp của anh ra thử xem anh tu ‘tứ cửu huyền thần châm’ đến đâu rồi!”

Ông lão chạc tuổi bốn mươi vứt xoạch cái điện thoại xuống, sắn tay áo đưa tay ra sau lưng sờ mó.

Bốn mươi mà lão?

Mặt thì đúng như vậy, thậm chí rất hồng hào. Nhưng lông mi, tóc và râu dê đều bạc trắng. Gọi một tiếng “lão” không có sai.

Đối diện, dường như quen thuộc cái tính nết này năm mươi năm qua, người thanh niên nhìn như ba mươi nhưng hai màu tóc thở dài xin thua cuộc.

“Cha thôi đi! Ở đây không phải ở nhà, chỗ này con là lãnh đạo giữ thể diện cho con một chút!”

“Anh là lãnh đạo, tôi là lãnh đạo của lãnh đạo, thậm chí khi tôi ở cái vị trí này còn chưa tìm thấy mẹ của anh ở đâu đâu! Vậy thì tôi lãnh đạo được ở đây! Quát mắng một chút cấp dưới ai có vấn đề gì sao? Cậu kia quay mặt đi làm gì?”

Vừa lên mặt “chỉ đạo” thằng cu con u50. Vừa chỉ chỏ một đống chuyên gia, tuyệt nhiên không ai giám ho he gì.

Ông lão nói đúng, khi ông làm lãnh đạo ở bệnh viện này, đa số người ở đây chuyển kiếp hay chưa còn không rõ được. Nên biết, người ta bốn mươi tuổi mới có con, giờ cũng đã chín mươi rồi.

“Con chào bác Dược tôn! Chào cụ Dược Vương!” Bách Diện Tôn lên tiếng.

“Em chào anh! Cháu chào Chử lão!” Thiên Diện Quân lên tiếng.

“Hai cô là ai?” x2.

Thiên Diện Quân nghe vậy tiến lên mỉm cười nói:

“Mẹ đưa năm mươi lên non, dẫn con khai phá hoang sơ đại ngàn.”

Lúc này cha con Chử lão mới bừng tỉnh, thì ra là Âu thị. Vậy biết thân phận đủ rồi, cái gia tộc này hình dạng thật ra sao ai biết đâu mà lần.

Dược tôn còn đỡ, biết ít nhiều tính nết mẹ con nhà này. Dược Vương mới từ trên núi xuống sau vài chục năm nghỉ hưu. Sợ rằng cụ ấy không biết nội tình, mẹ con nhà tôn với quân xin phép ra ngoài.

“Ô, giới trẻ bây giờ thế nào nhỉ? Vào trong chào một câu rồi xin ra về?” Dược vương rất là thắc mắc.

Dược tôn thấy cha như vậy tính không nói, nói rất dài dòng. Nghĩ đi nghĩ lại định xin cha ba mươi phút kiên nhẫn nghe ông ta giải thích.

Chưa kịp mở miệng cửa phòng lại mở ra.

Thấy hai người lạ Dược Tôn buột miệng hỏi:

“Hai cậu là ai?”

Bước vào là hai người đàn ông, một trẻ một trung niên, khuôn mặt trắng, tuấn tú, tri thức. Có thể chắc chắn đáng giá với câu: “Mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc.”

Trung niên lên tiếng:

“Chử lão có thể gọi cháu là Nguyễn Tự! Đây là con cái trong nhà, gọi là Nguyễn Lập! Bọn cháu vừa đứng ở đây! Gia tộc truyền thống Chử lão biết rồi! Đây là thân phận hiện tại!”

Chử lão nhấc tay gãi trán suy tư, đưa đúng câu hỏi hơn năm mươi năm trước từng hỏi.

“Vậy các người là nam là nữ?”

mỉm cườix2.

Biết ngay là như vậy, cái nụ cười thần bí thâm hiểm dối trá thâm ý này. Cũng là năm mươi năm trước từng gặp.

Đừng nói ông ấy lão!

Chuyện này nhớ không sai được đâu!

Rất ám ảnh!

Bỏ qua cái chủ đề hóc búa này, đi tới vấn đề chính bốn người ở đây ai cũng hiểu. Vì trao đổi trước qua điện thoại rồi. Dược Vương lên tiếng chỉ đạo:

“Nhặt cái điện thoại lên!”

Dược tôn ngoan ngoãn nhặt lên cho cha, không quên bật cái video vừa nãy. Lúc này Dược Vương bắt đầu phân tích.

“Hai chữ thôi! THẦN KỸ! Truyền thừa gần ba ngàn năm của dòng họ ta cũng không có ghi chép cái này! Kể cả những lần va chạm giao lưu với ngoại quốc cũng chưa từng gặp! Dù cầm cuốc xẻng về đào mộ tổ dù có đào được vị nào còn sống móc lên cũng chưa chắc biết được đâu!”

Nhìn một vòng ba người, Dược Vương chém đinh chặt sắt kết luận:

“Hết!”

(-__-)x3

Nói thế nào đây? X3.

Họ Chử sinh ra được một vị có phong cách ngữ văn như này cũng thật kỳ tích. Kỳ tích hơn, người ta còn là kỳ lân ngàn năm gặp một vị.

Dược tôn ngoan ngoãn sợ cha cũng vì học mãi cũng chưa thấy cái bóng người ta trên con đường y đạo.

Haiz x3.

Đã vị này nói vậy, thật sự cầm cuốc về đào mộ tổ moi lên được ai cũng không biết thật.

“Nhưng mà ta có thể nói cho các người biết! Người này không chết được đâu! Sinh cơ nội liễm trong từng ngõ ngách cơ thể! Mấy cái máy móc kia không phát hiện ra được!”

Chỉ chỉ mấy cái máy, rồi chỉ chỉ vào mình. Dược Vương dương dương tự đắc:

“Cái sinh cơ này là ta đặt tên ra! Chỉ có thể dùng tâm linh cảm nhận qua hít thở! Dù mấy người có sinh ra được võ đạo ý chí cũng không thể nắm bắt! Ta vừa ngửi một lượt tên nhóc kia, tuyệt đối sinh cơ bừng bừng!”

Ngửi? x3.

Ngài thật sự làm như vậy? x3.

Còn có thể làm như thế? x3.

Dược Tôn nhìn Bùi Kiên liếm mép muốn thử, nghĩ lại thôi được rồi. Không phải vấn đề mặt mũi trước mọi người, mà ông ta biết cha già nói không ai học được chính là không ai học được.

Chuyện này một chàng thanh niên nào đó từng không phục. Cuối cùng phải công nhận, tuy hổ phụ không sinh khuyển tử, nhưng hắn cũng không với tới hổ tử được.

Học không được!

“Một chuyện cuối cùng, thứ sinh cơ này tiềm tàng trong cơ thể đang không ngừng cái tạo hắn, và chuyện này mới đây thôi!”

“Sao cha biết, ngửi được?”

“Bốp bốp bốp!”

Lại là ba cái bốp. Dược Vương giận giữ mắng mỏ:

“A A A. Anh con tôi là chó? Tôi chưa chết đâu, anh rủa cái gì?”

Được thôi!

Ông là cha già! Tôi thua cuộc!