Tại một đoạn đường chỗ vắng, bốn tên thanh niên say rượu đến nghiêng ngã không vững đang trêu chọc một cô gái.
“Em gái, gần ba giờ sáng đi một mình có bị sợ không hehehe?
“Bọn anh đưa em về nhá!”
Cô gái nọ hoảng sợ đi phía trước, mặt cô như sắp khóc, cô về giờ này vì làm thêm giờ, phòng trọ ngay ở gần nên mới đi bộ.
Mấy tên thanh niên thấy con mồi sợ gãi càng thêm ngả ngớn. Hai tên như định đưa tay vỗ vai cô gái trêu đùa.
“Azzz…zz…z…”
Cô gái nghe tiếng hét từ đằng sau hoảng sợ chạy trốn, thầm hô cố thêm một quãng nữa về tới phòng trọ rồi.
Phía sau, hai thằng trong nhóm thấy bạn ôm tay đau đớn vội chạy lại xem. Cánh tay tím đỏ lên gần cổ tay, nhìn biến dạng liền biết đã gãy xương.
Một thằng tinh ý nhìn gió xung quanh, không quên quay lại phân phó:
“Thằng Thống! mau gọi cấp cứu đưa thằng Giang thằng Hồ đi bệnh viện!”
“Vâng, anh Nhất!”
“Mà thôi, chỗ này quỷ quái như vậy nên rút đi!”
Thế là mấy thằng du côn cắc ké kéo nhau lên hai chiếc xe máy bỏ chạy, tình cảm homie đêm nay được thể hiện tới hai lần trên cùng một con đường.
…
Nhìn cảnh này từ xa Nhật Phi bĩu môi.
Có kẻ nào đó một tiếng trước mới chê hắn cấp tiến, hiện tại thì tự vả mặt. Còn cái gì cấp tiến, không nhìn lại bản thân cũng đâu có kém cạnh?
Thu biểu cảm của người đứng cạnh bên vào đáy mắt. Nguyễn Lập nheo mắt liếc sang bên cạnh trách cứ:
“Tại sao không ra tay?”
“Nội thương!”
“Khốn khiếp! Không thấy đàn bà thân cô thế cô bị mấy tên kia trêu trọc hay sao? Cái loại nhà cậu không biết thương hoa tiếc ngọc, không biết trân trọng phụ nữ! Cả đời này chắc chắn độc thân, mơ tưởng có được người yêu! Ai lấy phải loại nhà cậu cũng là vô phúc mạt kiếp! KHỐN NẠN!”
Nhật Phi nghe vậy tức không nhịn nổi, sầm mặt lại quay bước đi.
Đi đâu?
Tìm bọn chó kia tính sổ. Bỏ qua chuyện đối tượng nói hắn có phải là nữ hay không chưa biết. Nhưng giả dụ 1% nữ thật hàng thật. Vậy thì người ta nói vậy chính đang thất vọng về hắn.
Không thể để như thế được.
“Quay lại!”
“Tôi phải giết mấy thằng khốn!” Nhật Phi vẫn hùng hổ.
“QUAY LẠI!!!”
…
Một tháng sau đó.
Bùi Kiên thành công thông qua đủ loại khó khăn trắc trở tìm được nữ thần. Người ta cũng ghê gớm, là con của một tiểu thư tài phiệt giàu nứt đố đổ vách.
Bằng tài năng thiên bẩm, cùng sự nỗ lực của bản thân. Bùi Kiên thành công đấm đến cha nữ thần đồng ý cửa hôn sự này.
Khoái trá hắn bước đến nhà cầu hôn nhưng lại bị cự tuyệt. Lần này không đấm được, vì chính nữ thần chê hắn nghèo.
Tức mình, Bùi Kiên đứng trước khu biệt thự to tổ bố, to đến nỗi khung cảnh rộng lớn đến mơ hồ. Hắn tuyên bố: “Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo!”
Sau đó hắn hùng hổ bước đi dự định kế hoạch.
Bùi Kiên cày cuốc cướp ngân… à thôi, đi làm xã hội đen. Hai năm sau, hắn trở thành ông trùm toàn miền bắc, đàn em có tới mấy vạn.
Khung cảnh ngày hôm đó thật lãng mạn!
Trong một trung tâm thương mại mơ hồ, được hàng nghìn người chứng kiến, Bùi Kiên quỳ xuống cầu hôn cô gái.
Cách đó không xa, tiếng “ư ư” của cha nữ thần như cố thể hiện đang vui vẻ trong tự hào!
Mấy ngàn người ở đây đều là người của Bùi Kiên, những kẻ đang siết cổ dí súng vào đầu con tin cũng thế!
Nữ thần đi tới từ phía xa, trên mặt tràn đầy cảm động, nàng rơi nước mắt hạnh phúc.
Chắc chắn là hạnh phúc!
Chỉ thấy Bùi Kiên vẫn quỳ như thế chờ đợi, nữ thần thì phía xa vẫn đi tới, dường như quãng đường rất dài, cần rất lâu mới đến được.
Đúng lúc này không hiểu thế nào cha nữ thần vùng vằng thoát ra được. Ông ta đến gần Bùi Kiên trong sự khó hiểu của hắn. Chỉ thấy ông ta sờ mó trên dưới, trước sau.
Đệch mịa nhột thế?
Bùi Kiên khó chịu, hắn khó nhịn.
Lúc trước đấm như thế mà không biết sợ à?
Chưa kịp tư duy tiếp, lúc này lại thấy cha nữ thần đưa mặt lại gần như muốn hôn, gần đến nỗi Bùi Kiên cũng cảm nhận được hơi thở của người ta.
Cảm thấy ghê tởm Bùi Kiên đưa tay đấm, dù lúc đầu khó khăn đưa tay như bị dính phép định thân. Nhưng sau đó bằng nỗ lực của cảm xúc, Bùi Kiên đưa tay thành công đấm được, hắn nhớ rõ là hai cái.
“sídbffbuqưbỳdquưduqưbfui”
Chỉ nghe cha của nữ thần ngã ra ôm mặt, trong miệng thì thầm điều gì đó.
Bùi Kiên tò mò nghiêng tai nghe cho rõ thì là:
“Ịch ẹ nó huhuhu, ịch ẹ nó….”
Bùi Kiên: (.__.)
Câu này có vẻ quen thuộc, đã nghe ở đâu rồi ta.
…
Thanh Tâm oan ức khóc lóc. À cũng không không oan ức lắm. Thật sự ông ta đang sờ mó người Bùi Kiên xem tiền giấu ở đâu.
Cạn tiền rồi!
Hết sạch!
Một ngàn đồng lẻ cũng không có!
Tối hôm qua tất tay vào con không chín, thế mà nó về chín mươi. Bỏ qua một bên dăm bữa một tuần nữa bọn đòi nợ sẽ siết cổ. Hiện tại vấn đề chính là tiền, còn để làm gì thì chỉ ông ta biết.
Thanh Tâm lại tím hai mắt, vẫn là chuẩn như thế, cân đối như thế. Tuyệt đối không bên nào tròn, bên nào méo, công bằng cả hai bên.
Con lừa trọc này tại sao có thể làm được như vậy? Rõ ràng ngủ rất say, dù sờ mó trên dưới cũng không hề tỉnh! Vậy mà khi vươn người kiểm tra phía bên kia gối bất thình lình giật mình giơ tay đấm được?
Quan trọng là…
Quan trọng là tại sao không hề có một dấu hiệu báo trước nào? Chẳng nhẽ tên này giả vờ ngủ?
Có thể lắm!
Quả nhiên giả dối thâm hiểm lừa lọc, vậy thì Không thể để lộ ra chân ngựa được!
Thường nói kẻ vào đường cùng trí thông minh sẽ tăng cao. Thanh Tâm tư duy nhanh như điện chớp khóc lóc càng thảm thương, cuối cùng còn gào lên đau đớn như ai đó chết.
Mặc dù cảm thấy rất giả nhưng bản thân đấm ông ta là thật. Vậy là Bùi Kiên khuôn mặt nhắn nhó ái ngại ngồi ở trên giường, mấy lần muốn đứng dậy dỗ dành, nhưng người ta khóc to quá cũng không biết dùng cách nào bây giờ.
Haiz! Cái tật ngủ mơ này khi nào mới bỏ được?
…
Bữa sáng ăn cháo trắng trong vui vẻ.
Kẻ bên trái ái ngại vì sáng ngủ mơ đấm người ta, nghĩ rằng hiện tại cần thân thiện một chút. Dù sao kẻ sai cũng là mình, làm vậy thật sự cũng phải. Cái tật mộng du này không phải lần một lần hai, hồi bé thậm chí còn mộng du lên đồi hoang đi đái, kết quả tỉnh lại tí thì đái ra máu.
Nhìn vào hiện tại cuộc sống sau này còn dài! Nhỡ sau đó còn đấm nữa cũng dễ ăn nói! Có nền tảng tình cảm vẫn khác hơn là không có!!!
Bên đối diện, bởi vì đủ loại nguyên nhân sâu xa, người ngồi bên phải cũng nở nụ cười thân thiện, cố gắng mở to mắt sưng húp thể hiện sự chăm chú.
“Kiên này!”
“Ồ?”
“Đi làm ở chỗ kia có mệt không?”
“Một ngày hơn tấn xi măng, đảo hai khối cát, trộn bốn khối vữa! Còn xách vữa hỗ trợ thì không đếm được!”
Đường này đi không thông!
Nhíu mày suy tư, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại, Thanh Tâm ăn cháo cảm giác nhạt như nước ốc. Mà cũng đúng thôi, vì cháo trắng không hành không gia vị.
Không trách ông ta được!
Cái tủ lạnh đã trống trơn rồi. Nhân lúc trưa qua Bùi Kiên đi làm Thanh Tâm cắn môi đưa nốt phần thịt cuối cùng còn lại vào luộc. Trợn mắt cố gắng ăn cho hết bởi vì ngày mai cũng không còn gì để ăn.
Thấy đối diện vừa ăn cháo vừa đưa đôi mắt nhìn xa xăm. Bùi Kiên không quan tâm ông ta nghĩ gì, nhạt mồm nhạt miệng không nhịn nổi làm hắn thắc mắc:
“Ông càng ngày càng lười, cơm không nấu thì thôi, dù sao cũng là bữa sáng. Nhưng có thể cho một ít thịt băm, hoặc tối thiểu cho thìa súp thìa mỳ chính vào được hay không? Ông không thấy nhạt à?”
“A Di Đà Phật! Từ hôm nay bần tăng ăn chay! Thí… cậu dù sao cũng đã xuống tóc, từ hôm nay nên theo lệ này, chúng ta là nhưng người chốn thanh tịnh! Nên…”
“Cái con khỉ! Diễn cái trò gì đây? Hết tiền? Tôi còn gần bốn trăm ngàn tí đưa nốt cho ông mua đồ ăn! Được chưa? Cái mặt ông tôi còn lạ cái gì! Thôi đừng diễn!”
Good!
“Hahaha, con lừa trọc! Cậu đúng là tri kỷ!”
May mắn, may mắn đến rồi. Tối nay sẽ tất tay, một sống hai chết, tươi héo bởi trời!
Hôm nay, tao xuống xác với mày, hỡi con số sáu sáu!
HAHAHA! Sáu sáu để xem mày còn lộn được kiểu gì?
Nheo mắt gật gù đắc ý, Thanh Tâm nhiệt tình mời Bùi Kiên ăn cố một tô cháo nữa.