Trên chiếc camry hôm trước bên ngoài công ty KF, nó đang chạy trên đường tới bệnh viện đa khoa Vĩ Văn.
“Alo mẹ à, mẹ biết cái võ công gì mà khi tu luyện sẽ phải chửi rủa tăng khí thế! Rồi người không ngồi thiền hay luyện chiêu thức, thay vào đó là nằm ra đất toàn thân uốn éo không?”
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát. Giọng đàn ông trầm tính vang lên:
“Con đang miêu tả bà đẻ?”
Ghế sau trên xe, một cô gái “băng cơ ngọc cốt, hoa nhan nguyệt mạo” đang ngồi ở đó. Vẻ đẹp trăm ngàn lời cũng khó mà miêu tả.
Cô ấy có mái tóc ngắn ngang tai, cổ trắng cao nhã, đôi mắt to tròn ngây thơ nhíu lại, đôi lông mày như chiếc lá liêu lượn lờ trong gió hơi nhướn lên. Trên tay mảnh khảnh cầm điện thoại, vì nghe tới câu của mẹ mà giận dỗi nắm chặt lại. Giọng nữ thanh thoát pha lẫn nhí nhảnh hờn nói:
“Mẹ, Con đang nói đến võ đạo!”
“Thôi tôi xin! Tha thứ tôi kiến thức hạn hẹp, không biết nha! vậy ha!”
Cô gái rõ biết tính mẹ mình, vì mình và mẹ cùng là một loại người:
“Thôi được, vậy thưa tổng cục trưởng, ngài tăng quyền hạn bảo mật cho tôi được không? Tôi muốn vào kho dữ liệu võ đạo lạc hồng!”
“Đồng chí vụ trưởng vụ tình báo an ninh xã hội thân mến! Cố gắng chấp hành nhiệm vụ, sau này khi thăng chức tôi sẽ tự động mở quyền hạn cho đồng chí!”
“Mẹ, đi mà….”
“Tút, tút, tút…”
“Hừ…”
Cô gái hết cách hừ một cái xả cục tức. Quay ra nhìn kính chiếu hậu trong xe thấy trợ lý mới của mình, kẻ đang chảy cả nước dãi liếc trộm xuống. Tức càng thêm tức, quát lên:
“Đồng chí Cường! Nhìn cái gì mà nhìn, muốn nhìn quay xuống nhìn tử tế! Lấm la lấm lét là ý gì/ bên cục an ninh toàn người như vậy à? Sao họ lại cử cái thứ cậu sang đây chứ!”
Ngồi ghế lái không còn là Nghĩa.
Cái thanh niên nào đó mạnh miệng khiêu chiến, tuy rằng có bạn gái bên cạnh tăng 200% công lực, nhưng ở đây đã là người khác. Có thể hiểu được, Nghĩa thua trận đi vào nam làm nhiệm vụ rồi.
Cường nghe vậy quang minh chính đại nhìn qua kính chiếu hậu.
Cổ nhân nói rồi, nói chuyện cần nhìn đối phương thể hiện sự tôn trọng!
Từ sự tôn trọng gương mặt xinh đẹp kia, cũng tôn trọng set đồ công sở thuần một màu trắng tinh khiết. Cường đánh giá một lượt không thể rời mắt, đến lão tài xế như hắn cũng tí thì bị đụng xe.
Điều chỉnh lại tay lái, Cường là thanh niên yêu lịch sử. Cảm thấy thủ trưởng hóa trang rất giống một người mới đọc hôm qua, định hỏi thì nhớ ra có vần đề cần làm rõ trước.
“Thủ trưởng, cô là trai hay gái?”
Lời nói cấn cấn, tràn ngập tò mò.
Cường vừa mới tới sáng nay, chỉ nghe sơ qua về bách diện tôn. Vấn đề này giới tính của kẻ này là chủ đề rất được Cường quan tâm. Bởi vì bạn thân Nghĩa của hắn trước khi nam tiến đã tha thiết nhờ vả việc này.
Bách diện tôn nghe câu hỏi thì nhíu mày. Những người này cũng quá rảnh, thắc mắc nhiều như vậy làm gì?
“Nam.” Giọng nữ phát ra.
“Nam sao lại không có yết hầu? Còn nhìn tay của cô xem mảnh khảnh thế kia mà? Cho tôi kiểm tra được không?”
“Bốp.”
Nhây nhây đắc ý vừa nói xong, Cường ăn ngay một cái túi xách vào đầu.
Cú đánh này đưa Cường vào quy củ.
Từ sự tôn trọng với nhân vật thiết lập, Cường vẫn liếc mắt liên tục vào kính để nhìn. Nhưng từ linh cảm của một tông sư võ đạo cho hắn biết, nếu cứ nhìn không như vậy sẽ dễ bị ăn đòn, vậy là Cường vừa liếc vừa văn vở.
“Bách diện tôn, cô biết tứ đại mỹ nhân Đại Nam không?”
“Không biết!” Giọng nam trung.
Nghe giọng nam làm Cường không vui, lúc nãy nghe điện thoại giọng nói đó mới thích thú.
“Trong tứ đại mỹ nhân, đứng đầu là Huyền Trân công chúa thời xưa. Hôm qua tôi vừa trở về từ di tích khai quật, cô hiện tại thật đúng như từ trong tranh bước ra! Rất đẹp!”
Nghe tới hai từ Huyền Trân, bách diện tôn hơi ngẩng đầu nheo mắt lại.
Chả nhẽ để lộ thông tin gì? Gia tộc quy củ từ xưa chỉ dùng danh hiệu hành tẩu tề quốc, ngàn năm nay vẫn vậy!
Tên thật bị bại lộ, việc này không đùa đâu, về nhà có thể bị phạt quỳ!
Thất sách!
Đêm qua tên khốn nào đó diễn cả đêm, báo hại nhìn một hồi cũng không hiểu cái gì. Vừa trở về ngủ còn không kịp ngủ, mệt nhọc cũng không mang đồ hóa trang, giờ mang cái diện mạo này ra đường có khi sinh ra lắm chuyện!
Yếu tố nghề nghiệp cũng như truyền thừa để vô diện tôn mặt không đổi sắc tư duy nhanh chóng. Cảm thấy chủ đề này không nên nói dông dài. Giọng nam trầm tính từ ghế sau nói ra:
“Cất đôi mắt đi, công việc đến đâu rồi?”
Cường nghe cái giọng này, lại nhìn vào khuôn mặt kia!
Nửa nạc nửa mỡ làm Cường ngây ngấy nổi da gà. Không còn tâm tư thăm dò, hắn tập trung cho công việc.
“Vai diễn đầy đủ chứng cớ, thủ trưởng sẽ là chuyên viên kiểm tra năng lực của bộ y tế cử xuống, giấy tờ tất cả ở đây!”
Đưa xuống một tấm bằng thạc sĩ y khoa, cùng với tập hồ sơ. Cường nói tiếp:
“Bên trong đó còn có hồ sơ của Trần Hồng Tuấn, giám đốc bệnh viện đa khoa Vĩ Văn. Hồ sơ bệnh án, địa chỉ phòng bệnh Nguyễn Văn Năm cùng một số bác sĩ y tá liên quan!”
“Được, tập trung lái xe đi!”
Bách diện tôn mở hồ sơ ra đọc:
Trần Hồng Tuấn có hai mươi năm kinh nghiệm nghề nghiệp. Tuổi bốn mươi năm, giám đốc một bệnh viện tuyến huyện. Bối cảnh gia đình có chút đặc biệt, ba đời trước của Tuấn từng là dòng chính của dòng họ Trần Hồng, tuy nhiên ông của Tuấn đó không…
Làm việc cần mẫn, có uy tín tại cơ quan sở tại…
Mặc dù là bác sĩ học tây y bảy năm đại học, hai năm thạc sĩ. Nhưng Hồng Tuấn rất có niềm tin mãnh liệt với đông y. Nhiều phát ngôn đã cho thấy…
Tính cách: nghiêm khắc, tác phong nhanh nhẹn...
Điểm yếu: đánh giá khó giữ miệng, lời nói không uyển chuyển…
Sở thích: Yêu thích võ thuật, cực kỳ đam mê phim chuyển thể từ tiểu thuyết Kim Dung.
Về phần những người khác như sau:…
…
Rất tốt! Rất chi tiết!
Những thông tin này cũng không phải Cường làm ra. Có một đội ngũ support trải rộng Vĩ Văn, cùng với ở trên cục điều tra. Cường thuộc dạng hệ chiến sĩ mà thôi.
Đọc qua một lượt, Bách diện tôn nhớ tới thông tin hôm qua Ngọc chuyển đến. M gửi ra tình báo, đối tượng được để ý đã không phải là Bùi Kiên. Tổ chức kia chuyển sang điều tra người tên Dư Đăng Bình.
Cái này không cần xét!
Có năng lực tình báo vượt trội, Bách diện tôn có thể chắc chắn Bùi Kiên mới đúng người ở cầu Nhật Tựu đêm 12 tháng 2.
Không điều tra tới thì thôi, càng điều tra nghi vấn càng nhiều. Ngoài vai trò trong đêm thanh trừng, hiện tại cần tìm hiểu nguồn gốc truyền thừa của kẻ này nữa.
Võ công gì có thể cải biến thể chất nhanh như vậy?
Nên biết, những gia tộc như: Họ Đinh của Ngọc, họ Lý của Nghĩa, họ Phan của Cường hay như họ của Vô diện tôn đều có truyền thừa lâu đời. Tổ tiên đều từng có công lao vinh quang hiển hách. Thành viên các gia tộc được bước ra xã hội đều là kỳ lân. Từ trong bụng mẹ đã được bồi bổ, tập bước đi cũng là lúc tập luyện võ đạo.
Bùi Kiên này thì khác.
Từ tư liệu cho thấy, kẻ này trước kia chỉ là một người tầm thường. Không có lý tưởng, không có mục đích, càng chưa từng thể hiện ra đã từng tập võ.
Mọi thay đổi đều từ đêm 12 tháng 2!
Hiện tại tính cách tuy vẫn vậy, nhưng lời nói hành động tích cực hơn nhiều, thể chất cũng tăng cường thấy rõ từng ngày.
Lý do ở đâu?
Đôi lông mày lá liễu bên bay bên hạ, Bách diện tôn nhìn ra khung cảnh bên ngoài suy tư, có cảm giác đã nắm bẳt được điều gì đó.
…
Trần Hồng Tuấn hôm nay rất bực.
Đêm qua có một bệnh nhân bị xã hội đen đánh đến trọng thương. Báo với cảnh sát thì tay phó công an phường bên trật tự, tên Lưu Văn Cường rõ ràng ậm ừ cho xong chuyện.
Đồ chó!
Nhân dân đồn đoán tên này cũng không phải ngày một ngày hai. Bên trên không điều tra sử lý hay sao?
“Mấy giờ rồi, làm được việc không? Làm không được để người khác vào biên chế. Ngoài kia sinh viên y khoa thất nghiệp đầy kìa!”
Đang bực mình lại nhìn thấy kẻ đi muộn, Tuấn đứng ở cửa phòng giám đốc quát om xòm cả hành lang.
Lúc này phó khoa cấp cứu đi tới, nhìn thấy Tuấn nổi cơn tam bành thì tính quay đầu. Nhưng nghĩ đến công việc báo cáo mà chậm trễ hậu quả còn tệ hơn, thế là cắn răng tiến lên.
“Anh Tuấn, gia đình bệnh nhân Nguyễn Văn Năm không có tiền đóng viện phí. Tình trạng chuyển biến rất xấu, đã hôn mê sâu tám tiếng rồi. Xử lý thế nào?”
“Kêu mọi người đóng góp đi!”
Trần Hồng Tuấn nói ra câu có thể tính là cửa miệng.
Phó khoa khó xử, việc này làm nhiều rồi cũng không phải chưa từng. Lãnh đạo sao thì nhân viên vậy. Ông Tuấn này nghiêm khắc, dẫn đến đồng nghiệp cũng đói. Rõ ràng nghề y là nghề hái ra tiền.
Mà tình huống của bệnh nhân Năm này rất bi đát, với tình trạng vậy dù phẫu thuật tỉ lệ sống rất thấp!
Có đáng hay không?
Hồng Tuấn đang bận ngó cái người đi muộn, thấy bên cạnh không có tiếng động. Quay ra nhìn khuôn mặt khó xử của đồng nghiệp thì cũng hiểu ra.
Thở dài một hơi, Tuấn chỉ đạo:
“Tiêm tạm liều thuốc giữ cái mạng đã. Một lát đằng nào cũng có chuyên viên trên bộ xuống, để người ta thấy cái cảnh này đi. Mồm cứ bô bô toàn dân có bảo hiểm, đấy để cho mà thấy hiện thực xem nói gì!”