Tại hành lang phòng cấp cứu bệnh viện Vĩ Văn.
Ngồi trên ghế chờ, Văn Củ khuôn mặt thờ thẫn mệt mỏi, đôi mắt đỏ hoe.
Cả một đêm vừa rồi hắn không ngủ. Dành cả đêm lo lắng, cũng dành cả đêm suy nghĩ, hắn ngộ ra được nhiều điều.
Chiều qua khi vừa đến, Văn Củ đơn giản nghĩ cứ đưa vào viện là chữa chạy thôi. Vấn đề tiền chưa từng nghĩ tới.
Hồi nhỏ ăn học cha mẹ lo cho. Lớn lên đi học cha mẹ chu cấp cho. Đến khi chạy nợ đi về, mặc dù làm không công cho cha, nhưng cũng không phải lo gì về tiền.
Hắn thậm chí không nghĩ đến vào viện phải cần tiền nữa. Đời trải không nhiều bùn cặn, Văn Củ hai mươi tuổi đối với xã hội ngây thơ như tờ giấy trắng. Hình xăm là sản phẩm chuột bạch cho thằng bạn bỏ học làm nghề mà thôi, không mất tiền.
Ngày hôm qua khi nghe tới tình trạng bi kịch của cha, vốn lo sợ trở thành hoảng loạn.
Gọi cho cô bạn gái dẫn hắn vào đường nợ nần. Người ta thẳng thừng tuyên bố không liên quan, cũng không có tiền để giúp. Thật sự Văn Củ khi gọi điện không hề nhắc đến tiền, đơn giản tìm kiếm sự đồng cảm và chỗ dựa tinh thần thôi.
Lại nghe tới viện phí phẫu thuật mấy trăm triệu, làm sớm có hy vọng lớn!
Tâm hắn đã gần như tàn.
Sau đó ba ông Anh, Em, Nhổ đi đến giả mù sa mưa hỏi thăm. Khi nghe đến tiền nong ậm ừ khó khăn, văn vở ngồi lại một lúc, để đấy cân đường hộp sữa còn lủn mất.
Trái tim Văn Củ lúc này thật sự nguội lạnh.
Văn Củ cầm tay mẹ đang khóc lóc bên cạnh, hùng hổ tuyên bố nợ nần sau này hắn tự trả, bán vườn cắm nhà đi cũng phải cứu cha.
Sự thật biến hắn trở nên tuyệt vọng.
Cha già đã bán vườn cắm nhà cho ngân hàng để âm thầm trả nợ cho hắn rồi!
Nhớ tới câu nguyên văn của cha từ mẹ kể, rằng mong hắn có động lực để làm lại cuộc đời.
Văn Củ khóc.
Khóc không thành tiếng, khóc trong im lặng. Bặm môi nghiến răng, đôi mắt nhắm lại để mẹ bên cạnh không thấy.
Củ hiện tại trở thành người đàn ông khỏe mạnh duy nhất trong nhà. Tinh thần trong gia đình cần hắn chống lên. Không được thể hiện ra mềm yếu.
Đứng dậy, Củ đi vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa, cuộn mình bên cạnh cái bồn cầu úp mặt vào đó mà khóc. Trốn tới đây không phải chỉ để giải tỏa, mà Củ cảm thấy cái bồn cầu phù hợp với những gì đã trải qua.
Hối hận!
Muộn!!!
Thay đổi được cái gì?
Sau một lúc Văn Củ trở lại với hiện thực. Cần phải trở lại trước phòng bệnh, trở lại bên cạnh mẹ. Từ hôm qua nhìn người phụ nữ gào khóc, Củ thấy được sự yếu đuối trong con người chanh chua như mẹ.
…
“Con chó này, đệch mịa màyyyyyyy!!!”
Văn Củ tăng tốc từ cuối hành lang, phi thân vô ảnh cước cái tên giả sư hại hắn.
Không trúng!
Dù sao lực chiến lù lù ở đó, cũng tập qua thiên võ sát đạo hơn chục ngày. Ý thức chiến đấu của Bùi Kiên hiện tại không phải một tên Văn Củ có thể đá trúng.
Thật ra Văn Siêu bên cạnh cũng làm được, vì từ khoảng cách xa Văn Củ đã gào thét báo hiệu rồi.
Văn Củ đạp trượt quay người muốn vật Bùi Kiên xuống đất.
Vô dụng, sức khỏe gấp bốn người thường. Mang bốn thằng Củ ra cho Bùi Kiên vật còn tạm được.
“Xoẹtzzzzzzzz.”
Khác với chủ nhân, tăng bào không biết tu chân. Bị kẻ đang muốn tìm người đổ lỗi xé toạc rơi xuống đất. Nhìn lấy tăng bào duy nhất mình được Thanh Tâm phát tặng rơi xuống đất. Lần này đến Bùi Kiên nổi giận.
Hất tay đẩy Văn Củ ngã ra, Bùi Kiên lao tới dù Văn Siêu đứng cạnh với lấy giữ tay hắn. Chính vì vậy Văn Siêu cũng ngã luôn ra đất.
Bùi Kiên lao tới ngồi lên trên người Văn Củ giơ tay muốn đấm.
Lại bị một đôi bàn tay khác cản lại. Bà Cải giọng khàn đặc mếu máo:
“Đừng đánh! Đừng đánh! Đừng đánh!”
Những ba câu đừng đánh!
Hiện tại bà Cải vì cú sốc mà rối loạn tâm thần. Từ ngữ trong đầu cũng không thể nghĩ ra được. Tiến lên bảo vệ con cũng chỉ nói được như vậy.
Nhìn người đàn bà vốn gầy này giờ lại càng hốc hác, tóc tai bù xù. Bùi Kiên hạ tay xuống.
Dù sao trong chuyện này cũng có trách nhiệm của hắn. Thật sự nếu Văn Củ có đá, đấm vài cái cũng là nên.
Mà mơ đi!
Lỗi có thể nhận, đánh người thì đừng nghĩ!
Đứng dậy ngồi vào ghế nhựa ở hành lang. Bùi Kiên tiếp tục đắn đo có cứu ông Năm hay không?
“Tất cả đều là mày! Chính là mày hại cha tao! Mày thách thức chúng nó! Chính là mày! mày còn có mặt đến đây à con chó?”
“Thôi, bình tĩnh đi em, bình tĩnh lại! Đừng ồn ào ở chỗ này!”
Văn Siêu lúc này đã đứng dậy can ngăn. Cú ngã vừa rồi làm tay mới bó bột cũng rất đau, nhưng cảnh tượng gia đình Văn Củ làm Siêu đồng cảm không kém.
Đồng cảm cũng bất lực, thật ra Siêu chưa thực sự bỏ ma túy. Đồng lương làm được hằng ngày đổ vào thứ kia hết rồi. Đã là nghiện, nói bỏ là bỏ sao được, là lý do bị nó đeo bám mười lăm năm nay.
“Anh im để em giết nó, con chó này! Mày còn mặt mò đến đây, làm gì? Tính làm gì? Bố mày…”
“BỐP!”
Tiếng cái tát vang to rõ cả hành lang, Văn Củ đang kêu gào im lặng trợn mắt ngỡ ngàng.
Bùi Kiên đã đứng dậy. Hắn muốn suy nghĩ kỹ cứu người hay không, nhưng bên cạnh quá phiền, cần phải dẹp loạn.
Chỉ vào mặt Văn Củ, bỏ qua một bên Văn Siêu ra dấu hòa giải, bỏ qua một bên bà Cải đứng dậy muốn nói gì đó. Bùi Kiên dõng dạc:
“Câm mõm lại! Chính là mày đó! Mày hại cha mày! Không ai dí dao vào cổ bắt mày vay tiền! Không ai ép mày theo đa cấp, cũng không ai bắt mày vay nợ online! Ngu chính là ngu! Mày cần phải nhìn vào hiện thực. Đừng có đổ lỗi cho người khác!”
Văn Củ nghe, bản năng muốn phóng tới, nhưng thực sự Bùi Kiên nói đâu có sai, lần này không nhịn được mà ôm mặt ngồi xuống khóc rống.
Tiếng khóc vang vọng khắp hành lang. Một vài phòng mở của hóng chuyện nãy giờ xì xào bàn tán.
Văn Siêu lúc này nghĩ tới điều gì đó. Rìu Văn Củ ngồi lại lên ghế, đợi hắn điều chỉnh tâm trạng cho đỡ hơn thì nói:
“Thật ra có một cách lo viện phí, chỉ là…”
Văn Củ như bắt được cọng rơm cứu mạng. Nghe thấy Văn Siêu ấp úng, hai tay bấu vào vai anh ta mà nói:
“Là sao? Giờ cách gì em cũng chấp nhận! Anh cứ nói!”
“Đau đau, bỏ ra!”
Bị chạm đến cánh tay gãy, Văn Siêu vùng ra. Nghĩ đến tình cảnh của Củ, anh ta không chấp nhặt.
“Anh đã từng bán thận để…, mà thôi không quan trọng. Chú nếu muốn có tiền, anh có một cửa để chú đi. Chỉ là bên chợ đen, giá cả không được cao! Tầm ba trăm mà thôi!”
“Đủ đủ rồi, cái khác tính tiếp! Bây giờ anh dẫn em đi! Đi luôn!”
Thấy biểu cảm lên tinh thần của Củ, cái biểu cảm không hề nghĩ ngợi xả thân. Văn Siêu nghĩ cần nói trước hậu quả.
“Không đơn giản đâu, sau này sẽ sinh ra nhiều tật! Anh hiện tại sống khổ lắm!”
“Không sao, giờ làm gì có tiền em cũng làm! Ăn cướp cũng được, anh dẫn em đi luôn đi!”
Bà Cải khóc lóc ngăn cản cũng không thể ngăn cản quyết tâm của Củ. Sau một hồi Văn Siêu đồng ý dẫn Củ đi.
Không đi được!
Bùi Kiên đứng dậy quát lên ngăn cản.
“Đứng lại đấy!”
Thở dài nhìn cảnh vừa rồi, Bùi Kiên cảm động.
Nếu cha hắn bị như thế, lại cùng trong tình trạng như Văn Củ. Có lẽ cũng phải đi đến con đường như vậy.
Không! Tất nhiên là như vậy!
Nếu hiện tại không tu chân, bản thân cũng còn gì đâu để cứu? Bấu víu được cái gì thì bấu víu thôi!
Thôi được, không cần đắn đo nữa!
Bùi Kiên từ từ cởi áo ra, thân để trần bước tới của phòng bệnh muốn đi vào. Hắn đã quyết định trả lại phần nhân quả, cũng quyết định cứu giúp cho nhà đình này. Kế hoạch cũng đã chuẩn bị kỹ càng, một lúc nữa nếu có cản trở, vậy thì vật lý trấn áp.
Hôm nay ai cũng không ngăn được hắn cứu người!
Lúc này, một nhóm y bác sĩ từ trẻ tới già gần chục người bước tới. Trần Hồng Tuấn thấy có người vào phòng cấp cứu trợn mắt lên quát mắng. Bước chân tăng tốc chạy tới gần.
“Cậu kia, làm cái gì đấy?”