Chương 57: Linh thân đạo.

Bóng đen tới gần Bùi Kiên quan sát, không nhìn thì không biết, triệu chứng của động kinh không thể bàn cãi.

Bùi Kiên miệng sùi bọt mép, mắt trợn ngược, tay chân run rẩy.

Bóng đen đưa tay kiểm tra kinh mạch trên cổ, bóng người ngạc nhiên phát hiện mạch đập rất bình thường, thậm chí khỏe mạnh gấp mấy lần người thường.

Vấn đề ở đâu?

Bóng đen không biết đến khái niệm linh hồn và ý thức, không biết dây là Bùi Kiên đang được in dấu ấn công pháp, sự quá tải làm hắn như động kinh.

Đứng bên thềm theo dõi, hơi thở nhẹ nhàng im ắng quỷ dị như bóng ma. Bóng người trong bóng tối kiên nhẫn đợi gần ba mươi phút, khi thấy Bùi Kiên dần tỉnh lại, kẻ này bật nhảy nhẹ nhàng lùi lại ba bước đã về lại nóc nhà chính điện.

Bùi Kiên đứng dậy chửi rủa:

“Mịa kiếp, tại sao không giới thiệu từ đầu cái trùng sinh nộ đạo này để ta phải tu luyện cái thứ giết người kia?”

Tiếng hệ thống từ trong đầu vang lên:

“Ngươi tuy ngu nhưng thao tác rất nhanh, ta cũng không có cách nào!”

Bùi Kiên khuôn mặt nguy hiểm, nghiến răng nói: “Ngươi nói ai ngu?”

“…”

Được thôi.!

Tên này rất vô sỉ, có việc gọi đại ca, không có việc đặt tên lung tung!

Hệ thống nhận sợ.

Không sợ không được, thật sự nó cũng mạnh mồm thôi. Ngoài cái tư cách có in dấu ấn hay không do nó quyết định, còn lại thật ra Bùi Kiên có trăm ngàn cách hành nó, chỉ là ai đó không thông minh để nhận ra.

Hệ thống: So good!

Bùi Kiên rất tức giận, khi hắn đọc giảng giải của tu la trùng sinh nộ đạo là chưa đủ để hiểu hết đạo này. Hiện tại tới tay phần đầu “linh thân đạo” thì mới hiểu được tầm quan trong của nó.

Bực mình Bùi Kiên chửi lên:

“Cái thứ AI gì suốt này đòi hỏi rồi nói dóc, không được tích sự gì!”

Chửi xong hắn bắt đầu nghiên cứu cụ thể phần công pháp này.

Linh thân đạo chủ tu thân luyện thể, đi con đường ôn hòa tăng cường gần như toàn diện, tính đến là một công pháp đỉnh cao thuộc thần đạo.

Công pháp này rất cực đoan!

Tăng cường thân thể, tăng cường phòng ngự, tiếp tục tăng cường thân thể lại tiếp tục tăng cường phòng ngự!

Lập ý của nó được Bùi Kiên tóm tắt theo ngôn ngữ của hắn là:

“Bố mày đứng tại đây, đánh chết được bố tính chúng mày thắng!”

Tục!

Nhưng văn vở của Bùi Kiên chính là thế, câu từ rất phù hợp với một chữ “NỘ”.

Còn đoạn thân đạo cũng có thể, nhưng mà nó thật sự phù hợp với tộc người tu la thôi. Bản ý thật sự mà sư phụ hắn truyền đạt chính là dùng đạo này nâng cao ý thức chiến đấu, dung nhập ý cảnh vào trong thực chiến.

Bùi Kiên đâm đầu vào Thiên Võ Sát Đạo trước không ngu thì là gì?

Hắn công pháp học xong sau ba mươi phút, bởi vì không cần học in luôn vào linh hồn.

Bùi Kiên ngồi tại chỗ tu luyện, bỗng hắn phát ra tiếng không nam không nữ:

“À ứzzzz.”

Bóng người: (Ô_Ô).

Khi Bùi Kiên dùng tâm pháp linh thân đạo tu luyện, ngay giây phút đầu tiên cực khoái làm Bùi Kiên phát ra tiếng không phải đàn ông, làm kẻ nào đó trên nóc nhà xuýt thì nhấc mông chạy mất.

Không trách được!

Tâm pháp đoạn thân đạo quỹ tích khí huyết bá đạo dũng mãnh, dù sau này quen thuộc hơn nhưng Bùi Kiên chỉ chịu được thời gian hữu hạn, cơ thể chuyển đổi không nổi.

Linh thân đạo thì khác, quỹ tích ôn hòa. Bùi Kiên cảm giác có thể ngồi tu luyện đến cái mông mọc rễ, thân thể sảng khoái hấp thu năng lượng.

Sau một tiếng Bùi Kiên dừng lại việc tu luyện, lần này không phải tế bào bão hòa như lúc trước, sự bão hòa lúc đó không phải bão hòa thật sự, mà đó là biểu hiện của tổn thương.

Ngồi xuống thư thả thân thể một lúc, Bùi Kiên chuẩn bị tôi cốt.

Bỏ qua một bên vấn đề cứu người hay không cứu vì còn đắn đo cái mạng nhỏ, việc chính thức tôi cốt làm Bùi Kiên chợ đợi quá lâu, quá khát vọng.

Tập trung ý niệm tăng tăng tốc khí huyết, gió nổi lên quanh Bùi Kiên như một con lốc nhỏ vô hình. Một vài phiến lá khô thi thoảng nhấc lên rơi xuống, nhìn kỹ thì di chuyển vòng quanh trung tâm.

Dị tượng này làm bóng người kia kinh dị.

Việc tôi cốt hiện tại chỉ cần vận dụng tâm pháp linh thân đạo là đủ, việc này vì nhiều ngày trước Bùi Kiên hành hạ mình bằng đoạn thân đạo đã tích lũy một tư bản đủ rồi.

Việc tu luyện một tiếng để tích trữ linh khí, mục đích là tích trữ linh khí vào cơ thể chuẩn bị cho khoảnh khắc này.

Không có cách, ở tu chân giới tăng cảnh giới luyện thể thường dùng linh thảo linh dược, Bùi Kiên không có khả năng này, hắn đành tu luyện dự trữ linh khí làm một lớp bảo hiểm phòng khi cung không đủ cầu.

Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từ trên toàn bộ xương của cơ thể, muốn bóc thịt ra để gãi trực tiếp lên đó.

Bùi Kiên cố gắng nhịn.

Hắn giờ đã hiểu được cần trải qua khó khăn thì mới đến đích được.

Nhưng quá khó!

Cơ thể không chịu khống chế mà uốn éo như con sâu, một lúc càng khó chịu hơn, Bùi Kiên phải đánh lạc hướng suy nghĩ của mình, hắn gào lên:

“Đờ phắc, A A A, Đờ phắc ba ngàn vợ biết ngủ đứa nào..”

“Cha mẹ, con sẽ làm được A A A, làm được…”

“Con mịa nó, ngày mai tôi sẽ cứu ông…”

Bóng người: (i__i).

Thanh niên này thật thú vị, chỉ là không biết đang tu luyện võ đạo gì, nhìn sơ qua thấy rất đặc biệt.

Nhưng có người lại cảm nhận khác!

Nửa đêm nửa hôm gào thét làm Thanh Tâm không ngủ được, bàng hoàng bật dậy đi ra ngoài thì thấy.

Ông ta thấy gì?

Bùi Kiên đang nằm ngửa, hai tay gồng lại, hai chân cong lên, eo uốn éo như con sâu. Miệng liên tục nói nhảm, nhưng đa phần có chửi rủa.

Ông ta thấy quen thuộc, quen ở đâu?

Bà đẻ!

Đúng, đàn bà khi đẻ con chính là như vậy! Thậm chí gào thét chửi rủa chưa chắc bằng Bùi Kiên lúc này!

Ông ta biết vì bản thân có một đứa con, còn từng là đối tượng bị chửi qua.

Nhưng mà cố sự này không thể ghép vào đây, Vì Bùi Kiên là nam mà?

Đệch!

Thanh Tâm nổi da gà chạy vào phòng đắp chăn coi như không nghe thấy, bốn giờ sáng là giờ của gì gì đó theo tâm linh, ở ngoài kia ai đó giống bị gì gì đó nhập lắm.

“Xả xui! xả xui!”

Lẩm bẩm sợ hãi, Thanh Tâm trùm chăn cố gắng ngủ.

Bùi Kiên tôi cốt một cái chịu đựng hai tiếng!

Bóng đen trợn mắt nhìn cũng hai tiếng!

Thanh Tâm run như cày sấy cũng hai tiếng!

“Đúng là một đêm dằn vặt.”x3

Ba tiếng nói nhỏ đồng thời vang lên cùng lúc tại chùa Tùng Thông. Bùi Kiên không biết, vừa lẩm bẩm vừa đứng dậy nhìn lại mình.

Hắn đã trở lại hình ảnh khi mới bước tới cổng chùa quần áo lấm lem bê bết, tóc tai rũ rượi, toàn thân đâu đâu cũng là mồ hôi bện vào với cáu bẩn.

Quá trình tôi cốt không chỉ rèn đúc xương, mà cũng đang thối thể.

Nếu Bùi Kiên hiện tại đủ can đảm để bóc thịt lóc xương nhìn, có thể thấy xương chuyển dần sang màu trắng đục gần mới màu xám.

Khi nào mà xương đen như gà ác hầm thuốc bắc thì thiết cốt đạt thành.

Khụ khụ!

Miêu tả như thế có hơi lỗi, nhưng chính Bùi Kiên khi đọc giảng giải luyện thể kỳ hắn đã liên tưởng như vậy.

Thật sự chính Bùi Kiên nghĩ thế mà không phải ai khác!

Bảy giờ sáng, bóng người đã đi từ lúc Bùi Kiên dừng lại tôi cốt, Thanh Tâm thì ngủ bù vì thiếu ngủ, hiện tại ông ta không giám nhìn ai đó.

Bùi Kiên hoạt động một chút gân cốt rồi đi tắm, sau đó đền phần tiếp theo quan tâm, đó là lực chiến.

“Đại ca, bảng cá nhân!”

Hoàn toàn có thể dùng ý nghĩ, nhưng Bùi kiên cảm thấy nói ra miệng vào giờ khắc này sẽ trang trọng hơn.

“Tính danh: Bùi Kiên.

Chủng tộc: Nhân loại.

Cảnh giới: Luyện thể bậc 1 (Thiết cốt sơ kỳ).

Lực chiến: 4.

Tài phú: 534k ĐND.”

Lực chiến là bốn, liệu có phải đã có thể đánh được bốn người bình thường không?

Cảm nhận được ý của hắn, hệ thống nhịn không được mà đánh giá lại cho đúng:

“Không phải! Còn tùy vào lực lượng, tốc độ, phòng ngự, ý thức chiến đấu và binh khí nữa!”

“Nhiều như vậy? Vậy số bốn đại diện cho cái gì?”

“Tay không cởi trần chuồng vật ngã được bốn người!”

“Đệch, nào có hình dung kiểu như thế đâu?”

Bùi Kiên cảm thấy hệ thống rất biến thái.

Hệ thống oan ức, nó cộng sinh với Bùi Kiên nên ngôn ngữ của bản thân cũng ảnh hưởng không ít.

Bỏ qua một bên tâm lý hoạt động chửi rủa thứ gì đó không rành ngôn ngữ, Bùi Kiên cảm thấy bảng cá nhân như vậy quá sơ sài, cần thay đổi một chút.

Sau một lúc mần mò, bảng cá nhân mới ra lò:

“Cảnh giới: Luyện thể bậc 1 (Thiết cốt sơ kỳ).

Lực chiến: 4.

Lực lượng: 4.

Tốc độ: 1,5.

Phòng ngự: 2.

Tài phú: 534k ĐND.”

Tính danh với chủng tộc thôi bỏ qua, câu chữ câu giờ mất thời gian Bùi Kiên lòi mắt ếch ra đọc. Dù sao tên của hắn cũng là thế, chủng tộc là con người khỏi cần ngh, sau này nhỡ đâu đột biến gen cái gì tính sau.

Tài phú cần giữ lại, cảm giác có tiền tài trong người dù ít hay nhiều vẫn là gì đó tự tin.

Cái đáng chú ý là cột lực lượng, tốc độ, phòng ngự. Trước đó tu tập đoạn thân đạo nên lực lượng đi đầu, đêm qua mới tới tay linh thân đạo nên phòng ngự hơi hạn hẹp.

Còn tốc độ thuần túy là tăng lên bị động trong quá trình luyện thể.

Con số thể hiện là so với người thường, nghĩa đúng với ý tứ mặt chữ, lực lượng 4 nghĩa là khỏe gấp bốn người thường.

Good!

Tự tin lên cao, nếu Bùi Kiên quay trở lại hôm qua, lúc mấy thằng đầu trâu mặt ngựa săn đuổi hắn và Văn Củ, nhìn vào bảng cá nhân Bùi Kiên chắc chắn sẽ không chạy.

Người đàn ông mạnh mẽ gấp bốn lần người thường có tư bản để bảo vệ kẻ yếu!

Bùi Kiên thay quần áo mới, mặc lên mình bộ tăng bào hôm đi đám ma lên đường đi cứu người.

Vì sao?

“Ting, nhiệm vụ phụ tuyến: Đồ nhi, nhân quả không thể nợ. Tu chân rất coi trọng nhân quả không được thiếu xót. Hãy đi trả lại phần nhân quả này bằng cách cứu người!

Nhiệm vụ phần thưởng: 50 điểm ưu tú.

Phần thưởng thất bại: Hệ thống offline 10 ngày.”

Cái đệch, đây là ép người khác, nếu dùng cầu sinh hệ thống cũng off, không làm cũng thế!

Thôi được!

Đời người không nên để lại chữ tiếc nữa, đáng cứu vậy thì cứu!

Cố gắng an ủi bản thân tạo khí thế ngất trời, Bùi Kiên hét lên giữa sân: “Lét gâu”.