Chương 51: Người đàn ông của gia đình.

Chiều muộn hôm ấy Bùi Kiên trở về đến chùa đã hơn bảy giờ tối, trên đường về khi qua quán bún bà Đoàn, Bùi Kiên thấy cả Dự và Hương đều ở đó phụ giúp mà giật mình.

Cũng là một điều tốt! Đứa trẻ sẽ được sống cùng bố real, cũng được sự yêu thương của bà nội real!

Good!

Bùi Kiên nhìn thấy vậy hớn hở tâm tình, vụ việc lúc chiều bị thằng Củ nó chửi cũng nguôi ngoai đi phần nào, nhưng về đến chùa còn giật mình hơn nữa.

Hắn thấy gì?

Hai con vịt quay cùng hai ca bia, Thanh Tâm mua.

Thanh Tâm cũng hớn hở như Bùi Kiên, ông ta bước ra ân cần thăm hỏi:

“Làm mệt mỏi không? haha! Vào đây, vào đây! Hôm nay làm bữa lớn!”

Bùi Kiên cẩn thận nhìn hai hộp vịt quay chặt sẵn, cẩn thận nhìn ca bia, lại cẩn thận nhìn Thanh Tâm.

Không trách được, việc lạ cần đề phòng cho kỹ!

Hai người ngồi xuống mâm, thấy Bùi Kiên nhất quyết không ăn nếu mình không nói ra lý do, Thanh Tâm cũng sảng khoái thừa nhận:

“Vừa nãy tôi xem tin nhắn, cậu biết sao không? Lô xiên! Hahahahaha! Con mười một! cảm ơn, cảm ơn!”

“Số mười một thì liên quan gì đến tôi?”

“Sáng tát mười một cái mới tỉnh! Người ngủ say mà say như lợn vậy ắt hẳn điềm tâm linh lắm! Quả nhiên! Hahaha.”

Bùi Kiên: (.__.).

Hai người ăn cơm trong vui vẻ.

Lúc sau khi hắn hỏi đã thu hồi vốn chưa, Thanh Tâm mới đáp rằng hôm nay đã thu về một nửa.

“Mới một nửa? càng đi càng xa! Người chơi chưa chắc đã thắng, còn người không chơi sẽ là người thắng!”

Bùi Kiên bắt đầu không vui, hắn suy ngẫm lấy những kẻ mình từng gặp, cùng với chính bản thân trải qua.

Con đường này một khi bước lên nếu không quay đầu thì cái đích nó đã định sẵn rồi. Mỗi ngày dấn thêm tương đương một cái nhân cho cái quả cuối con đường mà thôi!

Mấy ai đủ bản lĩnh đớp được rồi lui đâu chứ? Nhưng rất nhiều người đều nghĩ mình làm được! Đến khi mà hết khả năng để giồng nổi nữa, quay đầu nhìn lại mịt mờ không chốn quay về!

Vừa ăn vừa ngẫm, cũng nể tình Thanh Tâm cho ăn nhờ ở đậu lại còn cứu mạng mình. Bùi Kiên nửa bữa sau dùng hết thời gian để khuyên ngăn, còn hỏi vào vấn đề cấm kỵ của Thanh Tâm là còn nợ bao nhiêu.

Đến tận lúc này bữa cơm cả hai người ăn trong không vui.

Xong việc bữa ăn tối Bùi Kiên đi rửa bát trong im lặng, sau đó trở về phòng luyện công, ra sân luyện thể, trở về sạc pin.

Hiện tại hắn đã có thể luyện được hai mươi thức đoạn thân đạo.

Vậy là hết buổi tối.

---

Một năm sau đó Bùi Kiên từ biệt Thanh Tâm ra xã hội bươn chải.

Hắn rất vui mừng vì Thanh Tâm nghe lời khuyên của mình mà hối cải. Từ đây bước lên con đường chân tu, lại còn đắc đạo. Giáo hội phật giáo cử người xuống long trọng tôn vinh. Tận mắt thấy cảnh này, Bùi Kiên mới yên tâm ra đi.

Hắn hiện tại đã có một thân bản lĩnh, phi thiên độn địa cũng chỉ trong một ý nghĩ.

Tiếp đó, hắn chọn lấy một cái ngân hàng để…để bảo vệ. Ông chủ ngân hàng rất hậu đãi hắn, vì hắn chặn được không biết bao nhiêu vụ cướp.

Bùi Kiên giàu nứt đố đổ vách trở về quê. Mua hẳn một quả đồi thấp rộng lớn, xây căn biệt thự cũng rộng lớn phụng dưỡng cha mẹ, kẻ hầu người hạ nườm nượp ra vào.

Bùi Kiên cưới mười nàng dâu cho mẹ vui lòng. Con cái đầy đàn phải chia mấy đội bóng để đá.

Buổi tối hôm ấy cả nhà đang ăn cơm, cái bàn dài tận mấy chục mét, sau mỗi người trong nhà đều có người hầu.

Bỗng nhiên từ cửa tràn ra khói đen, một bóng hình đội khăn choàng, trên mặt một khoảng đen tối bay lơ lửng đến.

“Adèb..snkgsj.ưeioti..”

Bùi Kiên nghe không rõ lắm vì bóng đen tiếng nói rất mờ ảo. Nghe kỹ một lúc thì là:

“Số mạng cha mẹ ngươi đã hết, ta đến để lấy đi!”

Bùi Kiên hoảng sợ, sự sợ hãi bao trùm toàn bộ tâm thần. Tay hắn run lẩy bẩy, mắt trợn lên không tin được. Có lẽ bóng đen tử thần kia nhìn cái bản mặt ếch trọc đó, cái biểu cảm đó cũng rén mà lùi lại, nhưng rồi lại bắt đầu tiến lên, giọng nói còn vang dội hơn nữa.

“Số mạng cha mẹ ngươi đã hết, ta đến để lấy đi!”

Bùi Kiên càng lo lắng hãi hùng, hắn không muốn mất đi cha mẹ. Cặn bã bao năm giờ mới có cơ hội để phụng dưỡng, nói đi là đi sao được?

Vậy là Bùi Kiên chuyển sợ hãi thành sức mạnh. Hắn đứng phắt dậy tính đuổi bóng ma tử thần đi.

Không động đậy được!

Thần thông lợi hại quá!

Dù thế nào cũng không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng ma đưa tay lại gần cha mẹ ngồi cạnh.

Cảm giác này có chút quen thuộc, nhưng chỉ kịp lướt qua rồi căm hận lấp đầy lý trí, bằng sức mạnh và ý chí chưa từng có trong cuộc đời Bùi Kiên cử động được.

Hắn nhào tới, vận công lực 200% đấm thẳng hai cái.

“CON MỊA MẦY!”

Ồ thế mà trúng!

Chỉ thấy bóng đen văng ra góc phòng còn không quên gào thét. Thấy vậy Bùi Kiên không quay đầu lại kêu cả nhà mấy chục đứa con cùng cha mẹ già đi trốn, bản thân hắn bước tới với lòng đầy dũng cảm.

Quả thật là người đàn ông của gia đình!

Bóng đen ở góc phòng co dúc vào một góc, nó lầm bầm lầu bầu gì đó Bùi Kiên nghe rất mơ hồ. Chú ý nghe kỹ thì thấy bóng đen nói:

“ịch ẹ nó, huhu, ịch ẹ nó huhuhuhuuhuhuhuhu xN.”

Bùi Kiên: (?__?)

Giọng này nghe quen thế?

Thanh Tâm rất oan ức, ông ta bị đấm tím hai mắt!

Rất chuẩn, cân đối hai bên không trượt cái nào, không có chuyện bên tròn bên méo, hình ảnh đồng đều, căn chỉnh hoàn mỹ!

Tuyệt đối là cố ý! Không thể ngủ mơ mà đấm chuẩn thế được!

Nhìn bản thân trong gương nghiến răng nghiến lợi, thâm tím hai mắt, Thanh Tâm vừa tức vừa đau lòng.

Như này làm sao vác mặt ra chỗ bà Loan đây?

Bùi Kiên cũng ấm ức, đang yên đang lành quấn khăn len đi gọi hắn dậy làm gì?

Dù trời lạnh cũng không nên quấn khăn, đây là việc dễ gây hiểu lầm. Đã thế trời tháng hai, năm giờ sáng trời tối om om, như này không thể trách hắn được!

Có trách, thì Thanh Tâm phải tự trách mình!

Pass!

Nghĩ xong lý do cho chuyện này, Bùi Kiên xách mông lên và đi làm, ra cổng không quên lấy danh nghĩa ai đó làm mẩu bánh mỳ.

Nay đã là hai sáu tháng hai, đã sáu ngày hệ thống nghỉ phép, còn bốn ngày nữa.

Cái từ nghỉ phép này là Bùi Kiên tự định nghĩa.

Công việc buổi sáng vẫn vậy, chỉ là thêm việc phải lắp giáo xây cho mấy ông thợ.

Văn Củ vẫn chưa học được cách ứng xử sao cho văn hóa khi nghe điện thoại đòi nợ, lại còn luôn mơ tưởng lôi kéo Bùi Kiên làm cấp dưới của mình.

Suốt cả buổi Văn Củ khoe mẽ bạn gái hắn phải ngon lành cành đào thế nào, giúp đỡ lôi kéo được bao nhiêu người ra sao.

Nói đến, bạn gái Văn Củ cũng giỏi, bao nhiêu người vào hệ thống thì không biết, nhưng có tận mười mấy anh nuôi em nuôi.

Là một cô gái tốt!

Khụ khụ!

Mọi lần Bùi Kiên còn câu được câu không đi câu thông với mấy người thợ chính, nhất là bộ ba chính trị gia. Mà hôm nay ai cũng làm trên cao không có cơ hội.

Đừng hiểu lầm, Bùi Kiên không phải là tạo mối quan hệ để lên tăng level trong nghề, đơn giản muốn học thêm kiến thức xã hội thôi.

Sau giờ ăn cơm trưa, hôm nay không tranh thủ luyện công, Bùi Kiên đi mua thuốc đông y.

Thật may có anh nghiện lương thiện đèo đi mua, chứ để Bùi Kiên đi tới cái tiệm thuốc cách 3km, không biết khi nào mới đi đi về về được. Được giúp đỡ như vậy, hắn rất tâm đắc mà đánh giá:

“Anh Siêu là một người tốt!”

Công việc buổi chiều vẫn vậy.

Thằng Củ trộn vữa hơi nhiều xi, bị ông Năm nhảy từ giàn giáo xuống dăn dậy. Câu từ vẫn thế, không có gì đổi mới.

Trên đường trở về có một việc làm Bùi Kiên coi trọng, hắn rất chăm chú lắng nghe vì trên đường cuốc bộ về nhàm chán.

Phía trước có hai người đang chạy bộ lúc tối, là hai người già đã về hưu, vừa chạy họ vừa nói chuyện:

“Ông biết không, có mấy đứa khốn nạn nào phá mấy chục cây keo nhà tôi! Cây toàn hơn mười năm tuổi chuẩn bị thu hoạch!”

“Cái vườn keo mấy ha ở xã bên đấy à?”

“Ừ, toàn mấy cây to nhất ở giữa vườn mới bực, Toàn cây thân to như nồi cơm điện.”

“Nó phá thế nào?”

“Có cây như bị cầm cưa xăng đốn ngang, có cây thì bị cái gì chọc xuyên qua, mấy cây thì gãy ngang thân luôn! Của một đống tiền đấy! Tôi vừa báo công an lúc sáng rồi!”

“Hay là có mấy vị võ công cao cường tỉ thí trong đấy?”

“Thôi bố ạ, già rồi đừng ảo tưởng nữa. Sống với nhau hàng xóm từ bé, tôi lạ gì ông!”

“Mà ông cần gì để ý chỗ keo đấy, giờ lương hưu…biri…biri..”

“biri..” xN.

Bùi Kiên ngẫm nghĩ chưa chắc đã phải, nếu sau này mình thần công đại thành có lẽ cũng làm được như vậy.

Không, chắc chắn làm được như vậy!

Bỏ qua vụn vặt, hắn cũng không tin ngoài kia có người sở hữu sức mạnh, vội bước qua hai ông già trở về chùa.

Liệu rằng bữa cơm hôm nay cũng không vui!