Chương 52: Người già sợ cô đơn

Bùi Kiên dự đoán là một chuyện, thực tế là chuyện khác.

Bữa cơm tối không phải không vui vẻ mà là không có. Thanh Tâm không biết đã cơm nước hay chưa, khi Bùi Kiên về thì thấy đắp chăn nằm giường, quay mặt vào tường vểnh cái mông ra giận dỗi.

“Xin lỗi được chưa?”

Nói thầm một câu trong lòng, Bùi Kiên tự nấu ăn. Lại lấy tạm một cái nồi cũ trong xó ra nấu thuốc. Đúng ra việc nấu thuốc này cần nồi đất, nhưng điều kiện chưa có nên đành chấp nhận vậy.

Húp lấy bát thuốc hơi đắng, có tí chát, một ít chua. Bùi Kiên vùi đầu tu luyện, sau đó luyện thể như thường lệ.

Bởi vì có có sự cố gắng chăm chỉ, cũng đã luyện một lần được hai mươi sáu thức đoạn thân đạo.

---

Đêm hôm sau Bùi Kiên không mơ, sáng ra cũng không có ai gọi hắn dậy, lúc rời gường đã hơn sáu giờ nên tí thì đi làm muộn.

Bắt đầu ngày mới, ngày hai bảy tháng hai.

Có lẽ tối qua ông Năm chửi căng quá mà Văn Củ hôm nay không thấy đi làm, Bùi Kiên phải một mình gánh vác công việc.

Cũng may mắn, Lại là anh nghiện lương thiện Văn Siêu thường ra phụ trợ, Bùi Kiên càng cảm thấy anh này là người tốt thật, lúc trước ít nhiều đề phòng nhưng hiện tại thân thiết hẳn.

Bộ ba chính trị gia của line up vẫn là những đạo lý tuyệt vời đó. Hôm nay còn giám tuyên bố cái chức tổng thống để bọn họ cũng có thể làm. Bùi Kiên nghe nhiều điều thấy sai sai, nhưng nghĩ đến phản bác cũng khó, kiến thức hắn không đủ.

Mà chuyện gì phản bác không được dĩ nhiên thành hợp lý, hắn cũng cho rằng ai cũng làm tổng thống được.

Ông Năm ở vụ này thì nhếch mép bỏ qua. Có câu “chớ lấy đá chọi đá, đừng có cãi đứa ngu”. Từ sau khi ba ông kia cãi, chửi, đánh nhau ngay bữa nhậu ở nhà ông ta, từ lúc đó ông ta khôn hẳn.

Chỉ là ông Nhân tâm trạng hôm nay không tốt, Bùi Kiên chưa tiếp xúc nhiều nên cũng không hỏi đến.

Đến tối khi về chùa, lúc ngang qua quán bà Loan, bà ấy trước hỏi han ông Phán xem bị ốm hay bị gì mà không thấy sang chơi.

“Sự quan tâm rất đủ, mới chỉ một ngày không thấy người thôi”.

Bùi Kiên lẩm bẩm đưa ra nhận xét, rồi nói với bà Loan mấy câu qua loa xong việc, cũng không thể trách hắn vì phải trách Thanh Tâm mà, Thanh Tâm bị đấm đâu có oan đâu.

Bà Loan thấy Bùi Kiên quay người xin về, đắn đo một chút rồi gọi Bùi Kiên lại nói nhỏ:

“Hôm nay có mấy thanh niên tìm người tên là Dư Đặng Bình. Cháu xem thế nào mà liệu!”

Bùi Kiên chột dạ:

“Cháu biết ai tên Bình đâu sao cô bảo cháu?”

“Cô nói vậy thôi, chứ hôm cháu đến đây người lấm lem thế. Mà có phải cháu không? Cô bảo người ta ở đây không có rồi đấy!”

“Vâng, cháu..”

Tí thì nhỡ mồm nói “cảm ơn cô.” Bùi Kiên sửa lại ngay lập tức:

“Cháu về đây ạ!”

Thật đáng sợ!

Đàn bà có giác quan rất ghê gớm, nhất là đàn bà lớn tuổi. Không phải ngẫu nhiên mà đầu làng cuối xóm, cứ các bà đồn đoán là y như rằng hay đúng, sai thì thôi chỉ là số lẻ!

Ở đây cũng vậy, bà Loan mở giọng Bùi Kiên cũng hiểu người ta có ý tốt đấy, nhưng Bùi Kiên không giám nhận.

Bùi Kiên bước về chùa khung cảnh vẫn vậy, vẫn là người nào đó dùng cái mông chào hỏi.

Không làm sao được Bùi Kiên lại lủi thủi nấu cơm ăn một mình, dù vậy, vì biết mình thật ra vẫn là người sai, người ta không cất gạo cất thức ăn cũng đã tốt rồi.

Mãi mới xong việc buổi tối!

Trước khi đi ngủ, Bùi Kiên cẩn thận đặt chế độ báo thức trên chiếc điện thoại mới mua. Ngày làm ba trăm ngàn, vậy mà phải bỏ tận hai trăm tám để mua cái điện thoại này, Bùi Kiên cũng tiếc đứt ruột, đây là lý do hắn nhận mình sai khi đấm Thanh Tâm.

Nói đến, lúc tỉnh không có mặt mũi để đấm vì kiếp ăn nhờ ở đậu, ngủ mơ đấm hai cái thoải mái tinh thần.

---

Năm giờ sáng, ngày hai tám tháng hai.

Bùi Kiên quay trở lại được giờ giấc mong muốn.

Vẫn là tuyến đường hằng ngày, trèo tường công ty nọ. Bùi Kiên hớn hở chạy đi mà chẳng biết rằng người ta cũng không muốn đuổi nữa.

Mệt, thằng này chạy càng ngày càng nhanh! Đuổi không được!

Bùi Kiên đến công trường và tiếp tục công việc hằng ngày, cùng những con người mà cuộc sống của họ gần như đã định hình, sẽ không thay đổi.

Kể cả Văn Củ, hắn nay đi làm rồi. Bùi Kiên nghe qua mới biết, hôm qua Củ định trốn lên kinh đô với người yêu. Thế nào người yêu lại khuyên hắn ở lại phụng dưỡng cha mẹ, công việc cô bận lắm đang đi hội thảo với bạn, không có thời gian cho Văn Củ.

Vậy là Củ ở lại!

Còn xin lỗi ông già vì nghỉ một hôm!

Tình yêu làm con người ta thay đổi chóng mặt, cũng làm con người ta IQ hạ thấp ghê gớm!

Buổi trưa vẫn rau dưa, à không có dưa, vẫn là đậu phụ nấu thịt cùng rau cải luộc như vậy. Bùi Kiên rất tò mò tại sao mọi người có thể ăn mãi như thế. Nhưng cũng ngại vì họ toàn anh em trong nhà, bản thân họ chưa thắc mắc thì thôi. Mình là kẻ chỉ làm nửa vời, sắp tới cũng tính nghỉ, vậy thì hỏi làm gì.

Buổi chiều trong giờ làm việc, sau khi đi vệ sinh khá nhanh, anh Siêu lúc đi qua chỗ Bùi Kiên và Văn Củ vác xi thì dừng lại tán phét.

Cũng nhanh thật, chỉ tốn hơn ba mươi phút một chút!

Chỉ thấy anh Siêu ồ lên khen:

“Kiên khỏe nhỉ, hai tay hai bao cơ đấy!”

Bùi Kiên nghe mà giật mình. Lại quay sang nhìn Văn Củ đang nhe răng vác lấy một bao xi, hôm mình mới vào cũng è cổ vác lấy một bao như vậy. Thế mà hiện tại ôm được hai bao hai bên, nếu không có anh Siêu nhắc hắn cũng không nhận ra được.

Luyện thể có tiến bộ lớn rồi!

Anh Siêu đúng là người tốt!

Lúc về Bùi Kiên vẫn thấy ông Nhân như có tâm sự, mà hôm qua cũng thế. Định bụng ra cửa hỏi han vài câu, nghĩ lại thấy ngại khi tò mò riêng tư lại thôi.

---

Ngày mùng một tháng ba vẫn như mọi ngày. Năm nay không phải năm nhuận, tháng hai không có ngày hai chín.

Bùi Kiên dần cảm thấy quen với cuộc sống phụ xây này. Công việc làm rất thuận tay trôi chảy, đến ông Năm còn vỗ vai nói phải tăng lương cho hắn.

Bùi Kiên dù không tính làm lâu nhưng được tăng lương nghe cũng vui vẻ. Đó như một cách người khác công nhận nỗ lực, công sức và nhân cách con người. Nếu thật sự được như thế, Bùi Kiên sẽ cố gắng hơn trong việc thay đổi bản thân mình.

Đến chiều, tiện lúc giờ nghỉ Bùi Kiên lấn lá đến gần ông Nhân bắt chuyện.

“Sao mấy nay nhìn chú không vui? Mấy người con ở xa quên gọi về cho chú à. Haha!”

Bùi Kiên biết ông Nhân có hai người con trai. Hắn nói vậy tự cho là thông minh thôi, nghĩ đó là chuyện hài hước để mở đường chủ đề ai ngờ nói cái trúng phóc!

“Ừ, mãi không thấy bọn nó gọi. Hôm trước chú gọi tới cho chúng nó. Hừmzzzzzzz.”

Thấy ông Nhân không nói tiếp mà thở dài, bản năng Bùi Kiên muốn tính bài chuồn, hắn hiểu được, bản thân có lẽ chọc đúng chỗ đau của người ta rồi.

Nhưng không được, ông Nhân víu lấy Bùi Kiên lại hỏi hắn:

“Cháu ở nhà còn bố mẹ không?”

“Cháu có, nhưng xa lắm!”

“Cháu muốn đi tu thế này bố mẹ biết không? Cháu có thể về thăm được nữa không?”

Bùi Kiên ấp úng mãi không trả lời được, nghĩ cảnh cha mẹ ở nhà chờ con, bỗng nhiên nổi lên xót xa trong lòng. Chưa kịp nghĩ nhiều thì ông Nhân tự mình tâm sự:

“Chú ấy à, có hai thằng con trai. Chú nghe người ta nói ấy, đàn ông trưởng thành nên bươn chải. Bọn nó đi nơi xa xôi làm ăn, chú cũng không cản cấm gì, con cháu tự có phúc của con cháu thôi.”

“Vâng.”

“Nhưng mà, điều chú buồn là tết bọn nó không về, còn hứa sau tết sẽ về. Hôm kia chú gọi thì kêu công việc bận không về nữa. Cũng chẳng biết bọn nó bàn nhau không, mà mỗi thằng cho chú năm triệu...khụ khụ”

Nhìn người đàn ông đưa tay đỡ mồm ho, Bùi Kiên cảm thấy đáng thương. Cái hình ảnh hiện tại sao xứng đáng với từ cô đơn đến thế.

Ông Nhân dù ho một lúc nhưng cảm xúc ấp ủ vẫn nặng trong lòng. Tình cảm như đã lắng cặn sau nhiều năm tháng, để hiện tại có rất nhiều lớp trầm tích chồng chéo lên nhau. Ông ấy tâm sự:

“Người già rồi, cầm tiền thì làm gì đâu! Chú cũng có lương hưu, nhưng ở nhà chán quá nên đi tìm việc. Có đi làm mới có niềm vui, chứ ở nhà khác gì ăn rồi đợi ngày chết? Cháu phải biết cái cảnh đi ra ra vào vào luẩn quẩn một mình nó đáng sợ lắm, nhỡ lúc nào có chết cũng chẳng ai hay! Ai biết đâu ngày mai đâu phải không?”

Lần này Bùi Kiên không góp lời, hắn lại nghĩ về gia đình cha mẹ. Nhà hắn cũng đỡ một chút vì còn em gái bầu bạn cha mẹ.

Lại nhìn tới nếp nhăn của ông Nhân, nghĩ tới đã hai năm không về rồi. Không biết hiện tại cha mẹ có già đi không, đều là những người trên năm mươi tuổi, có thể cũng già như người trước mặt rồi.

Thở dài trong lòng, xuất phát từ sự áy náy với gia đình của mình, cùng với lòng thương hại ông Nhân. Bùi Kiên nhẫn nại ngồi nghe ông Nhân tâm sự, nghe ông trải lòng.

Dù một chút, Bùi Kiên hi vọng ông ta có thể bớt đi cô đơn sống thanh thản.