Chương 50: Công cha nghĩa mẹ.

Bà Cải đi ra khỏi chỗ công trường, đến đoạn đường cua khuất thì bước nhanh lên một chiếc camry đỗ ven đường, bên trên có một cô gái xinh đẹp mặc áo phông quần jean ngồi đợi sẵn, trên tay còn đang nghịch một chiếc súng khá quái dị, nàng thấy bà Cải lên cũng không nổi lên thắc mắc gì.

Cô gái liếc sang cười tủm tỉm hỏi:

“Cậu thấy thế nào?”

“Thông tin chính xác, tên này cũng không biết võ! Theo cam check, hắn chín phần mười có mặt ở cầu đêm đó, nhưng một người bình thường thì liên quan gì đến việc này? Đây là điều khó hiểu!”

“Vậy cần theo dõi thêm không?”

“Các cậu nên trở về trước, một mình tớ sẽ ở đây nhìn thêm!”

Lúc này, người ở vị trí lái xe lên tiếng, mặc dù cái người trong vai bà Cải trên lý thuyết là thủ trưởng, nhưng hắn cũng không biết nên gọi người ta là anh hay là chị. Vậy là gọi đến danh hiệu:

“Bách diện tôn mà ở đây thì ai sẽ là người liên lạc với M? Cậu ấy leo lên cũng không dễ dàng! Cử người khác đi có thể bị lộ, rất nguy hiểm! Cũng không thể để Bảo Ngọc đi được, bên phe người ta riêng võ đạo tông sư cũng đã chục người.”

Cô gái mặc quần jean thấy nhắc đến mình, lại trong giọng nói còn có ý bênh vực, ngọt ngào nổi lên trong lòng nói:

“Không sao cả Nghĩa không cần lo, mình là xạ tiên mà! khi cần thì dùng đạn giấy chỉ thị cho M, hiện tại cứ để M ẩn mình đi, kế hoạch đến tận tháng mười cơ mà!”

Nghĩa ở ghế lái cũng thả lỏng tâm lý, mặc dù tình cảm hai người dù mới xác lập hôm valentine, nhưng chính như vậy mới là khoảng thời gian ngọt ngào, hắn cũng sợ bạn gái bí mật của mình gặp nguy hiểm.

Nhớ ra thỏi kẹo mình đặt mua hôm trước, là một loại kẹo thường dùng của các cặp tình nhân, vậy là Nghĩa rút ra đưa với về sau ghế không quên tạo dáng đẹp trai.

“Ừm, Ngọc nói vậy thì làm vậy đi! Có mấy thỏi kẹo socola này, ăn đi!”

Ngọc liếc mắt nhìn “bà Cải” bên cạnh đang nheo mắt đăm chiêu, huých nhẹ tay một cái, tủm tỉm nhận lấy thỏi kẹo, không quên bí mật bẻ đôi đưa cho người ta.

Ngọc nghịch súng rất tuyệt, nên động tác tay rất bí mật.

Nhưng ai đó vẫn thấy!

Với tư cách một tông sư võ đạo, Nghĩa nhạy bén nhận ra ngay chỉ bằng việc nhìn qua kính chiếu hậu, tức mình có tí máu ghen nổi lên, dù anh ta biết hai người đằng sau vốn là bạn thân, nhưng cũng không thể làm thế được.

Vậy là Nghĩa nói một câu không đầu không đuôi:

“Nghe nói bách diện tôn đã tông sư viên mãn, sắp thành đại tông sư, vậy chúng ta tìm nơi nào trao đổi một chút, biết đâu nhờ đó THỦ TRƯỞNG lại thành công tăng cấp võ đạo thì sao?”

Nhấn mạnh hai chữ thủ trưởng, Nghĩa nhìn xuống mở máy nổ xe chuẩn bị lên đường, thấy không có trả lời, liếc qua kính chiếu hậu thì…

Thật nhanh!

Người ta đã biến thành một soái ca như diễn viên, tóc chẻ vuông vắn, khuôn mặt ưa nhìn rồi!

Bách diện tôn nở nụ cười đẹp trai, kèm theo khiêu khích Nghĩa mà nhìn sang Ngọc. Trả lời rất nam tính như muốn tranh giành:

“Được, nếu cậu thua thì có một nhiệm vụ đi vào trong nam một tháng, cậu nên đi!”

“Nếu thủ trưởng thua thì phải ở đây một tháng, đừng có trở về!”

Trong xe bỗng nặng nề đè nén, áp lực như căng đầy trong khôngkhí, nhưng ở đây không có người bình thường, không ai để ý đến.

Bỗng một tiếng cười lanh lảnh vui vẻ phá vỡ bầu không khí, Bảo Ngọc là cô gái tinh nghịch, rất vui khi thấy điều này.

“Đi, đi thôi! Tìm chỗ nào xem hai người biểu diễn!”

---

Bùi Kiên cảm giác là lạ, mà nghĩ mãi không rõ rối ở chỗ nào!

Ai cũng vậy thôi, gặp một người cách nhau hai tiếng ứng xử thay đổi, lại còn bỗng dưng tỏ ra quan tâm đến, cảm thấy rén cũng phải.

Bản thân hắn cũng thấy mọi người xì xào bà Cải hành động khác thường, nhưng một lúc mọi người lại quên đi mà tiếp tục công việc.

Đến ông Năm còn không nói gì mà, chuyện nhà người ta, không nên can thiệp.

---

Tận một tiếng sau Bùi Kiên mới thấy thằng Củ đi về, lần đầu tiên hắn thấy ông Năm nói nhiều đến thế. Mặc dù lời nói gay gắt, nhưng ý tứ trọng tâm rất rõ ràng.

Cũng là muốn tốt cho thằng Củ!

Lại sau một tiếng đến gần năm giờ chiều Văn Củ mới được thả ra, đến cạnh Bùi Kiên đang đảo cát mà vẫn không quên lầm bầm lầu bầu.

“Bạn này, ông già bạn có lắm mồm như vậy không? Chậc chậc!”

Bùi Kiên hiểu, đây không phải thực sự muốn hỏi hắn theo nghĩ câu chữ. Đây là câu tán thán + chống nhục + mở đầu câu chuyện, nhưng bản năng hắn vẫn nhớ về gia đình của mình.

Cha Bùi Kiên bình thường không lắm lời như vậy, nhưng khi say rượu vậy là chuyện khác. Những câu như “Mày cứ thế này ra đời làm được cái gì?”, hay như “tốn cơm hại gạo” có vẻ như là câu quốc dân của các bậc phụ huynh ở Đại Nam.

Ít nhất bạn bè Bùi Kiên đều từng trải qua như vậy!

Bùi Kiên ngẫm lại cũng đúng thôi, bạn bè thời trẻ trâu của hắn đều tính là lêu lổng, nhận xét như vậy cũng là phải. Mặc dù nghe vào chói tai nhưng tại sao không phải là dăn đe, là cảnh cáo đây?

Nghĩ lại mới thấy không nên đánh trọng tâm vào mấy lời bực tức từ phụ huynh, cần suy xét đến ý nghĩa thực sự mà cha mẹ muốn nói, vậy là Bùi Kiên hỏi ngược lại:

“Vậy bạn đi đâu một tiếng?”

Chỗ anh em thì không cần giấu, Văn Củ tư duy là vậy, hắn hớn hở kể lể:

“Làm được hai ván game! Nghe giọng bạn nghe điện thoại chuyên nghiệp lắm! Chắc cũng là pro vip?”

“Không, nhìn bộ quần áo đầu tóc mà xem, mình đi tu rồi bạn à!”

Củ bĩu môi:

“Tu cái gì, bạn gái có chưa? Có thằng chống gậy chưa? Thế là bất hiếu bạn hiểu không?”

Nghe cái câu này Bùi Kiên rất bất ngờ, không ngờ kẻ này còn biết đến chữ hiếu đấy.

“Bạn cũng biết đến chữ hiếu? Biết thừa tranh thủ như vậy về sẽ bị ông già mắng mà vẫn đi, chữ hiếu bạn to thế cơ à?”

Củ không vui, tranh thủ ngồi nét một tiếng cũng vì chơi game cùng bạn gái. Nhiều người không biết rằng, hắn chui vào được hệ thống IFAN coin cũng nhờ bạn gái hắn xin xỏ mãi, còn phải cầm tay bảo lãnh hắn dự bao nhiêu hội thảo, rồi còn đưa hắn đi tập huấn, đi nghe thuyết trình.

Bỏ qua một bên có hơi bị nhiều anh trai kết nghĩa, thì hắn đánh giá bạn gái là: “Tình nghĩa rất lớn, là cô gái quý như châu ngọc?

Là thằng đàn ông, lại còn đang trông chờ ông già bán vườn trả nợ, Văn Củ cảm thấy cần đanh thép phản bác:

“Chữ hiếu à? Bạn nhìn đây này!”

Văn Củ giơ cánh tay ra, vỗ đành đạch vào hình xăm “công cha nghĩ mẹ”. Chỉ vào đường nét người mang đòn gánh, Củ trợn mắt đánh cái lông mày ngạo nghễ.

“Bạn thử xăm đi thì biết, rất đau đớn! Nhưng mà như thế người ta mới hiểu được cái ý nghĩa nhân văn của chuyện này!”

Bạn của Bùi Kiên cũng từng nói như vậy, nhìn hình xăm bé tí ở tay văn Củ, Bùi Kiên nhớ đến cái hình xăm thằng bạn trong tù kia, người ta xăm kín lưng cơ.

Nói đến, ở trong phòng hát cởi trần ra lắc theo nhạc cũng rất sành điệu. Còn hiếu thảo ở đâu, vậy thì không biết!

Bùi Kiên cảm thấy cần góp ý một chút, kẻ này đáng ghét thì đáng ghét thật, đáng ghét như chính bản thân mình. Nhưng mà nếu có thể nhìn người ta thay đổi, sao lại không phải như thấy mình thay đổi đây.

Vậy là hắn nói một hơi:

“Bạn cần suy nghĩ lại đi, cái coin của bạn như thế nào mình không biết rõ! Nhưng mà, tiền không phải dễ kiếm như vậy! Hãy tìm hiểu kỹ lại, suy nghĩ đến từ người nào đưa bạn vào con đường này với mục đích gì? Suy nghĩ lại cách thức hoạt động của cái bọn bán cái coin này! Nghe giọng văn của bạn thì biết bị lừa rồi! Quay đầu đi trước khi cha mẹ thật sự thất vọng!”

Bùi Kiên cảm thấy hắn trình bày không hết ý, nhưng linh cảm đến từ cố sự của bản thân đã chắc chắn một nửa, lại nhìn điệu bộ không được thông minh lắm của Củ, có thể tính một trăm phần trăm bị lừa.

Văn Củ nghe đến bực tức, bạn gái châu ngọc của hắn bị xúc phạm, Củ vùng vằng:

“Bạn thì biết cái đầu bờ gì? Nhìn cái mặt băm mặt bổ, mắt lồi thế kia đừng dạy đời thằng khác. Hiểu không?

Khi mà tôi xây dựng được ước mơ cho mình rồi ấy, bạn vẫn là thằng phụ vữa thôi! Next!”

Mịa!

Bùi Kiên khó chịu, hắn khó nhịn.

Vừa mới xây dựng được một chút cảm giác, khi nghĩ về gia đình thì bị con chó này phá hỏng.

Được thôi! Ông già nó còn một tiếng nữa lại trả tiền! Vậy thì nhịn!

Nghĩ là vậy, Bùi Kiên xách cái mông đi vác xi về. Khi gần về tới nơi, như nghĩ ra cái gì, Bùi Kiên chạy đến chỗ Văn Củ đang trộn vữa vứt cái bao xi cái uỵch xuống nói gấp:

“Có mấy anh cao to xăm trổ tìm bạn kìa!”

“Đờ mờ!”

“Xoảngzzzzz…”

Nhìn thứ ngu ngốc nhìn cũng chẳng nhìn mà đâm đầu chạy thẳng một mạch, Bùi Kiên nhếch mép thỏa mãn.

Chửi hắn có thể không đấm, nhưng đừng mong kết cục tốt đẹp gì!