Giờ nghỉ buổi chiều, mỗi người một viên gạch lót cái mông ngồi nói chuyện phiếm.
Xã hội có những vòng tròn quan hệ to nhỏ đan xen, tùy vào công việc, sở thích, giới tính.
Ở đội thợ xây của ông Năm cũng vậy, cả đội là vòng tròn lớn, ba ông chính trị gia của đội là một vòng tròn nhỏ trong cái vòng tròn lớn này, họ ghé đầu nói chuyện quay vòng lần lượt từng người rất có trật tự.
“Crítzzzzzzzz… hà phùzz. Tôi nghe bảo thằng Củ nợ cũng ghê lắm! Nửa tỉ đấy!”
“Chính xác là như thế, chính mồm ông Năm bảo mà! Đưa điếu đây!”
“Thanh niên thế này không ăn thua, nhìn cậu sư trẻ kia kìa, rất có có chí lại chăm chỉ! Nó phải là như vậy!”
“Ừ, làm sư phải làm như thế! Chứ bây giờ giả sư cũng nhiều, hôm lên thị xã còn gặp sư đi bán tăm ở vỉa hè, lúc sau đã thấy ngồi ăn bún bò rồi.”
“Đã là gì! Xem thời sự chưa? mấy cái chùa bây giờ khác gì chỗ du lịch, cái gì cũng tiền tiền tiền!”
“Thì đấy! Chắc là cổ phần mấy ông quan chức thôi, chứ dân thường ai giám làm thế!”
“Nói đến quan chức ấy, mới bắt mấy ông cấp tướng, nói là thất trách, ai mà biết được lý do thật?”
“Suỵt, nói bé thôi! Nghe bảo là ăn hối lộ, đất mấy chục lô, nhà mấy chục căn cơ mà.”
“Cái này tôi biết, có cái nhà ở…
Đường dây…
Phe cánh…”
Bùi Kiên: (-_-).
Chủ đề chuyển nhanh quá, dăm ba câu từ Văn Củ sang hắn lại nhảy vọt sang chính trị từ bao giờ không hay, mà nghe câu chuyện như đều là chuyên gia cả.
Có vẻ thể chất Bùi Kiên tốt lên nên nghe rõ mồn một, vậy là Bùi Kiên dù đang ngồi cạnh anh Siêu, vẫn dỏng tai nghe âm thanh nhỏ truyền tới.
“Mất hết đảo rồi, còn cái nào đâu!”
“Chứ còn gì nữa, bán sạch chia nhau rồi, mua đất ở nước ngoài!”
“Ừm” x2.
“Mà tin tức ở đâu?”
“À, hôm qua mới xem trên youtube, kênh tin nhanh hai tư giờ, kênh tiếng nói thống nhất, nghe bảo đưa tin ở nước ngoài về.”
“Vậy thì chuẩn.” x2.
Bùi Kiên: (o__O)
Bùi Kiên rất khó hiểu, tại sao lại đưa tin từ nước ngoài về thì lại chuẩn, hắn dù ngồi ăn cơm khi còn ở nhà, ông già có bật tivi lên cũng không ngẩng mặt lên xem, cái này hắn không hiểu lắm.
Nhưng nghe từ nước ngoài về cảm thấy ghê gớm hẳn!
Có lẽ đúng!
“Bộ ngoại giao không giám ho he gì, hơi hèn, suốt ngày quan ngại quan ngại! Đánh nhau mịa đi! Thối nát hết rồi!”
“Ừm.” X4.
X4 vì Bùi Kiên gật gù theo.
Mặc dù không xem thời sự nhưng hồi trước khi lên mạng internet, đâu đâu cũng thấy thông tin là hèn nhát, không giám đánh. Bây giờ nhìn mấy ông già nói, có vẻ đúng, có lẽ người ta chăm theo dõi tin tức hơn hắn.
Anh Siêu cũng nghe được vì mấy câu cuối hơi to, thế là anh nhảy vào bàn luận cùng.
“Mấy ông đừng có nói linh tinh, cái này phản động nó nói đấy! Hôm trước đi uống thuốc thấy mấy ông bác sĩ nói khác, còn có một ông kể con ổng đang làm hải quân ngoài đảo mà! Mất cái gì mà mất?”
Bộ ba lập tức phản pháo lại.
“Dư luận viên đấy chứ đâu! Chắc gì đã đúng!”
“Ừm.” X2.
Anh Siêu khó hiểu hỏi lại:
“Dư luận viên là cái gì?”
“Ồ mày không biết à, lên youtube mà xem, bọn họ nói dư luận viên là mấy đứa được nhà nước nuôi để đưa thông tin thôi.”
“Không phải đâu, người ở trạm y tế ai cũng biết con ông trạm trưởng đi lính ngoài đảo mà, chẳng nhẽ dư luận viên hết?”
Bộ ba: “…”
Ba ông Anh, Em, Nhổ đầu óc tư duy hợp nhau đến kỳ lạ. Một ông nói hai ông gật đầu, ai nói cũng vậy. Người ta nói ba bà thành cái chợ, ba ông thành chuyên gia, nhưng mà nghe câu hỏi của Siêu ba người cũng tắc tịt.
Bùi Kiên nghe cũng tắc tịt, cái gì kém thì tự mình hiểu lấy, mấy vấn đề này hắn không rành, nghe thì nghe vậy chứ cũng không tin làm gì, chỉ cảm thấy cũng có chút hợp lý mà thôi.
Mà lại trạng thái hiện tại của anh Siêu thật có thể gọi là nghiện yêu nước!
Ông Năm lắc đầu ngán ngẩm nhìn mấy người nói phét. Khác với mấy ông anh họ, ông ấy thích xem thời sự và mấy đầu báo nổi tiếng, tin giả hiện tại rất nhiều, xã hội càng phát triển, thủ đoạn càng tinh vi.
Không phải sao, thằng con ổng là một ví dụ!
“Ngu hết phần con chó.”
Vừa nghiến răng vừa thì thầm chửi rủa thằng Củ. Ông Năm quay ra nhìn thì thấy nó đang quay ngang điện thoại ra nghịch. Bực mình, ông ta đứng dậy vỗ bốp cái vào đầu thằng con hư.
“Đi ra ngoài mua ít thuốc lào về đây! Hết rồi! Nhanh mịa mày lên!”
Nhìn Củ cầm tiền mình đưa cho ton hót đi mua thuốc lào, Ông Năm thở dài trong lòng.
Không biết khi nào thằng con mới trưởng thành, ngày trước nó cũng không như vậy, rất ngoan ngoãn, lại hay tự giác đi phụ giúp bố mẹ, chả hiểu sao đi học mới được có hai năm, hai mươi tuổi đầu báo một đống nợ rồi.
Bản thân ông cũng biết lời nói của mình không tốt, lời nói với con cái cũng hay gắt gỏng. Nhưng người thì như vậy, đôi khi hiểu là một chuyện, thay đổi cách ứng xử được không lại là chuyện khác.
Đang ngẫm nghĩ linh tinh thì thấy bà Cải đến, ông Năm nhìn mà khó hiểu, ở nhà bà Cải bận rộn nuôi mấy chục con lợn, cả trăm con gà vịt. Bình thường Bà cải chỉ đến lúc gần trưa, nấu bữa cơm “nhạt” cho mọi người, dọn dẹp xong rồi đi về thôi, chưa bao giờ thấy đến vào giờ này cả.
Ông Năm thấy từ xa cười cười nhìn vợ đến.
Cần phải cười lên!
Đừng nhìn vợ ông ta ít nói, bữa cơm trưa cũng không nói gì, đây là ở công trường, lại vì bộ ba chính trị gia kia có lần ở nhà ông Năm uống rượu đánh chửi nhau um củ tỏi lên. Từ đấy bà Cải ghét, cứ có mặt ba ông kia là không nói gì, cũng không chấp nhận cho ông Năm mời người ta ăn cơm nữa.
Với bà Cải, ông Năm hay thằng Củ thì cũng là đệ đệ cả thôi!
Vì đều uống sữa của bả!
“Khụ khụ..”
Gạt bỏ đi suy nghĩ vụn vặt, ôg Năm thấy vợ tươi cười đón lấy, trừ thằng con zai thì cả vợ ông ấy cũng kiệm từ.
“Đến làm gì đấy?”
“Trưa nay tôi thấy chè gần hết, ở nhà cũng rảnh thì cầm đến đây cho mọi người uống.”
“Ồ!”
Nhăn mày nhìn theo người vợ cầm chè đưa vào trong túp lều nghỉ tạm, ông năm lại nổi lên tiếp thắc mắc.
Sao hôm nay tuy giọng vẫn thế, mà điệu nói chuyện nhẹ nhàng vậy, lại còn biết tự mang chè đi. Nhìn vào bữa trưa thì biết, xuất phát từ việc “là kẻ cầm tài chính lại tiết kiệm hết mực”. Bà Cải nấu rền nguyên cả năm thịt đậu với rau cải luộc, ông Năm nhiều lần lấy thêm chè ở nhà còn phải lấy vụng, lấy nhiều vợ lại chửi cho.
Nhưng mà cũng tốt!
Có lẽ do trời hửng nắng, đầu óc người đàn bà dễ dùng hơn!
…
Bùi Kiên cũng thấy bà Cải đến nhưng chẳng để ý lắm, hắn cũng chưa nói câu nào với bà này, thậm chí trưa hôm đầu đến có chào rồi người ta cũng không phản ứng.
Chỉ thấy bà ấy mang gói chè vào trong lều, rồi ra ngoài ngồi cùng mọi người.
Bùi Kiên nghe trước đó từng nghe ông Nhân nói, ý là chủ của cái đội xây này mới chính là bà này, nên bản năng hắn tự làm mình mờ đi.
Bà Cải nói vài câu với anh Siêu, lấn lá thế nào lại ngồi cạnh Bùi Kiên, bà Cải hỏi:
“Cậu sư này, hôm bảo tên gì ấy nhỉ?”
Có lẽ lúc trước bị ai đó hỏi tìm, bản năng Bùi Kiên bật thốt lên:
“Cháu tên, à tên Bình.”
“Cái gì Bình?”
“Dư Đặng Bình.”
“Cháu xuất gia ở đâu?”
Bùi Kiên liếc sang, hắn có cảm giác như mẹ vợ hỏi han con rể tương lai, hoặc là cảnh sát tra vấn tội phạm đại loại như vậy. Quay sang mọi người ai cũng né ánh mắt, uy áp vô hình của bà Cải nhìn sơ qua là biết.
Bùi Kiên có chút lộp bộp trong lòng.
“Cháu đi tu ở chùa Tùng Thông.”
“Bộp.”
“Úi dụi.”
Bỗng bà Cải đập bộp một cái vào vai Bùi Kiên, lực đạo có chút lớn, lớn đến vài ngày luyện thể như hắn, thể chất tốt hơn nhiều mà cũng ngã dúi mặt về trước.
Mọi người quay mặt ra nhìn khó hiểu.
Nhưng thấy bà Cải nhìn sang lại giả vờ không biết, dường như cảm nhận mình hơi đường đột, bà Cải đỡ Bùi Kiên dậy, còn không quên trêu:
“Cái cậu này làm gì mà yếu đuối thế, cô vỗ nhẹ có một cái ngã chổng vó rồi! haha!”
Vừa nói vừa sờ mó tay chân Bùi Kiên làm hắn nổi cả da gà, sợ hãi với điều không biết, Bùi Kiên cười làm lành rồi lấy cớ hút điếu thuốc giữ khoảng cách.
Bà Cải cũng không cố lấn đứng dậy xin ra về. Khi đi qua ông Năm, ông ta nhịn không được trách mắng, cũng không quên thắc mắc:
“Làm gì mà vỗ lưng người ta ngã ra thế, mà bà ăn gì mà hôm nay khỏe vậy?”
“Tôi chả làm gì, mà ông hỏi làm gì?”, Bà Năm trả lời một câu rồi đi mất.
Được thôi! Vậy không hỏi nữa!
Nghĩ là vậy, nhưng trong lòng ông Năm vẫn có gì đó là lạ, định bụng về nhà sẽ hỏi lại, nhưng suy nghĩ kỹ, thôi tốt nhất không nên động vào người đàn bà này.
Chó không sủa là chó sẽ cắn!
Khụ khụ!
Suy nghĩ nguy hiểm thật, nên là “đàn bà ít nói là đàn bà chanh chua!”