Khi ngồi ăn cơm, Thanh Tâm ề à nói chuyện hỏi han “làm việc thế nào?”, “đồng lương bao nhiêu?” Bùi Kiên “ừ, ờ” cho xong chuyện.
Tính lật bài ngửa đã biết tên người ta, nhưng vì sợ lộ ra việc ai đó lấy danh nghĩa ông Phán ký sổ, nên cũng không đề cập gì.
Ăn xong Bùi Kiên về phòng tu luyện, sau đó ra sân luyện thể, hắn quyết định mỗi ngày sẽ cố gắng tăng số chiêu thức luyện thể lên, khó chịu thì thôi, xong xuôi mới về đi ngủ.
Hiện tại việc buổi tối của hắn sẽ như thế nếu không có bất ngờ gì xảy ra.
Không lang thang, không bạn bè, không nhậu nhẹt la cà.
Điện thoại cũng không nghĩ đến.
Tất cả, chỉ có một mục tiêu.
Mạnh lên.
---
Hai mươi năm sau, Bùi Kiên sở hữu được sức mạnh của thần tiên, hắn thành lập một giáo phái, được thờ tụng như một đấng sáng thế, sống trong một cung đình nguy nga tráng lệ, kẻ hầu cận vô số. Cung đình này bay lơ lửng trên khí quyển địa cầu, như một trạm không gian trên quỹ đạo.
Khắp nơi trên trái đất đều có đền thờ, nhà thờ. Công đức và điển tích của hắn được cả thế gian ca tụng.
Bùi Kiên có tới ba ngàn giai nhân bầu bạn. Vấn đề khó khăn với hắn hiện tại trong một ngày, là đêm đến sẽ ch… à sẽ thức với ai?
“Thật sự là một vấn đề hóc búa.”
Ngồi trên ngai vàng trong cung đình của mình, Bùi Kiên ngồi nghiêng người lười biếng ngẫm nghĩ. Bỗng nhiên cuối chân trời khí đen dày đặc, từ trong khí đen đi ra một bóng người mờ ảo như làm bằng khí loãng, chỉ thấy bóng đen nói:
“Kiên đế, nạp mạng đi. Ngươi chết rồi, vậy ba ngàn giai nhân là của ta! Địa cầu này là của ta! HAHAHAHA… xN.”
Bùi Kiên căm tức nhìn kẻ đến càn rỡ không ai bì nổi, đã thế còn tranh gái với hắn.
Bùi Kiên khó chịu, hắn khó nhịn.
Kiên Đế đứng dậy, khắp nơi trong cung điện rung lắc dữ dội, đây là không gian không chịu được sự giận dữ của hắn mà dung động.
Bùi Kiên muốn đi tới dạy dỗ tên kia một bài học.
A, di chuyển không được?
Bùi Kiên đứng trân trân tại chỗ, nghiến răng trợn mắt nhìn bóng đen đi đến gần, tiếng cười vang vọng khắp chốn cung đình.
Bùi Kiên hoảng sợ!
Lại nhìn ba ngàn giai nhân mỗi người mỗi vẻ la hét trong tuyệt vọng, Bùi kiên rất đau lòng.
Chỉ thấy bóng đen giơ tay lên “bốp” tát hắn một cái, Bùi Kiên tức giận muốn giết người, nhưng làm sao cũng không động đậy được.
Pháp thuật lợi hại quá!
“Bốp”x10.
Bùi Kiên nghe loáng thoáng bóng đen nói cái gì đó như thì thầm, chú ý nghe nghĩ thì là:
“Con lừa trọc, dậy đê, ngủ say thế.”
…
“Cái đệch! cái đệch! cái đệch!…x11”
Bùi Kiên nhăn nhó ngồi ở giếng cạnh bếp vục mặt vào gàu nước rửa mặt, phải rửa cho đi nhục nhã phải chịu, cho sợ tiếc thương ba ngàn mỹ nữ.
Hắn mới kịp đắn đo ch… à thức với ai thôi, còn chưa kịp làm gì đâu!
Bực mình, khi đi qua cửa phòng ai đó đang quay lại giường ngủ tiếp, Bùi Kiên đá uỳnh cái vào cánh cửa.
Hắn đi ra sân trong tiếng la hét chửi rủa vang vọng từ ai đó, vận động nhẹ rồi về phòng tu luyện.
---
Đúng sáu giờ ba mươi Bùi Kiên mới đến chỗ làm.
Trên đường đi lẩm nhẩm hiện tại đã ngày hai lăm, năm ngày nữa, nghĩa là ngày mùng hai tháng ba, hệ thống sẽ trở về.
So good.
Thêm ngày công ngày mai, được gần một triệu đã có thể đi mua thuốc rồi!
…
Suốt ca làm việc buổi sáng Văn Củ rất thân thiết lượn lờ nịnh nọt, kể cả khi Bùi Kiên nói thèm điếu thuốc, cũng nghiến răng nhịn đau mua một gói ngựa về.
Mục đích đơn giản, muốn được chân truyền tuyệt kỹ trốn nợ bằng mồm!
Bùi Kiên giảng giải rất chi tiết, ai đó gật gù ra vẻ “Pass, học được!” Nhưng mà khi nghe điện thoại vẫn bị chửi xối xả không không thể bật lại.
Có lẽ do em nhân viên nào đó bất lực, nên hợp đồng của hắn đã được nâng cấp chuyển đến tay người có kinh nghiệm hơn.
Không làm sao được, Văn Củ phải dúi bao thuốc lá vào túi quần sư khầy, nhờ nguời ta nghe điện thoại hộ.
“Alo?”
“Tao gọi đến từ Sgcredit nghe hiểu không?”
“Ờ!”
“Hồ sơ vay mày chậm hai mươi hai ngày rồi, mày tính trả không thì sủa, còn không để tao bán hồ sơ sang bên khác cho bọn nó đòi tiền ok?”
“Khóa hồ sơ rồi à?”
“Chậm hai mươi ngày mà mày hỏi khóa rồi à?”
“Nhưng mà thôi gọi anh em đi, em cứ nói nhẹ nhàng thôi được không, anh trả!”
“Ồ thế thì bên nào cũng vui vẻ thôi a. Anh xem..”
“Thế khóa hồ sơ còn chậm được một hai tháng không?”
“Không anh, cái đó là hết thuốc chữa đó anh, cái đó là bên xử lý nợ người ta đòi nha. Phải dùng biện pháp cỡ nào thì em không giám đảm bảo đâu. Hiện tại anh muốn trả thì để em hỗ trợ cho mình.”
“Ơ thế bên họ đi thu là họ xuống nhà à?”
“Em cũng không biết đâu, một là họ dùng biện pháp mạnh như là, à tùy thôi anh. Tùy…”
“Mịa không giám đâu, nhìn tướng tá của anh cỡ đó chắc mấy thằng đó làm sao mà giám.”
“Dzậy hả. Vậy cái này mày thử đi thì biết, thế mày có trả nợ không?”
“Anh mỗi tay anh xách phải được một thằng chứ chạy ngay còn kịp.”
“À hay quá, thế mày không trả nợ phải không?”
“Thì em lại nói cái câu không trả nợ nó điềm xấu thế, không được bi quan nhé em, đòi nợ em phải lạc quan lên, tự cho anh một cái hẹn nào đó đi!”
“Không được nha, mày nợ cha nó hai mươi hai ngày rồi.”
“Thế theo anh, đằng nào kế hạn như vậy thì bên em cộng lãi cộng nợ lên thì, thì xem biên chế cho anh tháng hai tháng nữa, mới chuyển cho mấy thằng đầu trâu mặt ngựa sau chứ. Em chuyển sớm bất lợi lắm, mất công lại khổ cho mấy thằng đi đòi nợ, xuống đây anh lại mỗi tay xách một thằng lại mệt bọn nó thôi. Anh không ngại vấn đề đấy, chứ tiền nong anh sang năm anh trả được mà. Em hiểu ý anh không?”
“Thế là mày không trả phải không?”
“Không phải, em nói vậy mất quan điểm quá, anh đang dùng tiền mở trại cai nghiện… alo? ALO?”
Xong chuyện trong sự ngưỡng mộ của Văn Củ, Bùi kiên đắc ý đỏ mũi đi làm.
Hắn phát hiện cứ tám giờ sáng anh Siêu lại đi đâu đó, hỏi mới biết là đi uống thuốc cai nghiện ở trung tâm. Cái này nhà nước bao trọn, chỉ cần có chí, cho uống thuốc đến hết nghiện thì thôi.
Gật gù làm người phải làm như thế, nói quay đầu là quay đầu, Bùi Kiên càng chăm chỉ làm việc.
Mọi người thấy hắn làm việc cần cù, cũng thân thiện với Bùi Kiên hơn.
“Vùzzzzzzzzzz.”
“Mịa cái gì vậy?”
Đang cúi mặt trộn vữa, ngẩng mặt lên thì thấy con cá chép đang bơi đi xa. Ồ không phải! là Văn Củ chạy đi xa xa.
Chạy một cái gọi là biệt tích.
Đang khó hiểu, Bùi Kiên lại thấy ông Năm nhăn mày đi ra ngoài. Hắn ngó qua bức tường, thì thấy mấy thanh niên xăm trổ đang đứng nói chuyện cùng ông Năm, được răm ba câu thì đi mất.
Bản thân Bùi Kiên cũng tí thì chạy, nhưng nhìn thấy mấy người không quen, lại đang nấp khá kỹ cũng yên tâm xem xét tình hình.
Khi ông Năm đi vào, xuất phát từ chột dạ, Bùi Kiên xách xô vữa đến support lấn lá hỏi chuyện:
“Mấy người kia tìm Củ à chú?”
“Không, tìm ai đó tên Kiên. Hỏi không được đi rồi.”
“Ồ, người tên Kiên cháu cũng không quen ai.”
“Thế không phải cậu tên Kiên hay sao?”
Nhìn ánh mắt phán xét của ông Năm, Bùi Kiên cười hề hề hỏi ngược lại:
“Vậy sao họ đi rồi chú?”
“Việc của cháu hay không thì chú không biết, tự giải quyết lấy!”
Ông Năm chắc có lẽ có kinh nghiệm từ thằng con, nên khá bao che cho Bùi Kiên trong vụ này, cũng chỉ thông báo nhắc nhở đơn giản như vậy.
Bùi Kiên quay lại công việc trong sự tức tối!
Cái đệch, hội anh em đồng nghiệp cũ thuê người đi tìm hắn cơ? Đợi mạnh lên, có tiền, khi trả cần bonus thêm mỗi thằng một đấm!
Nghiến răng nghĩ vậy, Bùi Kiên vùi đầu vào làm.
Làm được một lúc nhận ra cứ thế nãy mãi cũng không phải cách hay. Công trình này chậm thì một tháng, mà nhanh thì ba tuần cũng bế mạc. Nếu mà chuyển ra chỗ xa làm, thì xe đâu mà đi.
Bọn họ có xe, Bùi Kiên không có, chẳng nhẽ kêu người ta đến đưa đón hắn đi làm?
No! Tất nhiên là không được!
Mà sau này khi mạnh lên sẽ làm gì để có được nhiều tiền?
“Bịt mặt đi cướp ngân hàng?”
Bản năng nghĩ đến một cách nhanh chóng nhất, còn lẩm bẩm ra miệng. Nhưng Bùi Kiên nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này. Thứ hắn cần là tiền, nhưng làm trái pháp luật bản năng trong lòng vẫn nổi lên sợ hãi.
Sau một lúc Văn củ mò về từ quán nét.
Không có cách, ông Năm dọa nếu không về có thể cút ngay cho khuất mắt!
…
Đến trưa vẫn là đậu thịt, rau bắp cải luộc.
Nhăn mặtx8.
Lề mềx7.
Bùi Kiên dần dung nhập vào cuộc sống trong vòng tròn này, nhờ vậy mà có thể nói chuyện được với mọi người về nhiều chủ đề hơn.
Nhất là những chuyện quốc tế!