Chương 43: Đi tìm việc.

Trưa ngày 23 tháng 2, trong phòng làm việc của trưởng công an phường Vĩ Văn.

Phó trưởng phụ trách hình sự đại úy Nguyễn Khắc Dũng đi vào, vừa đóng cửa phòng vừa gật đầu chào thủ trưởng.

Ngồi sau bàn làm việc là trung tá Nguyễn Minh Long, Trưởng công an phường Vĩ Văn.

Đại úy Dũng đến gần trung tá Long nói nhỏ:

“Anh Long, tay Cường em thấy không ổn, sự việc có tiếng gió trong dân, cần điều tra không?”

Trung tá long dập điếu thuốc trả lời:

“Không cần, chú không cần quan tâm điều này.”

Nhấc đôi lông mày dậm dạp mà to tướng tạo nên nếp nhăn trên trán, trung tá Long nói tiếp:

“Cứ làm việc chú được giao là được! Đừng hỏi thêm, cũng đừng làm điều gì rắc rối mất tình cảm anh em!”

“Nhưng anh, nghiệp vụ để em linh cảm đến lúc trước ở Vĩ Văn có chuyện gì, cái hôm em được điều đi học lý luận đó.”

“Không cần hỏi!”

Nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc của thủ trưởng, đại úy Dũng bực bội dừng lại thắc mắc xin lui.

Ra tới cửa cảm thấy chức trách nhắc nhở mình, anh ta quay lại nói thêm:

“À, anh em dạo này đi tuần thấy Vĩ Văn có nhiều gương mặt lạ, bọn họ dò hỏi một người khả năng có mặt ở cầu nhật tựu đêm mười ba, dùng nghiệp vụ thì thấy nói đi đòi nợ, đi tìm con, vân vân… Khả nghi lắm anh, có cần điều tra thêm không?”

Trung Tá Long ánh mắt lấp lóe suy nghĩ trả lời ngắn gọn:

“Anh biết rồi! Kệ người ta đi!”

Đại úy Dũng càng bực, ông thủ trưởng mới này cái gì cũng không quản, anh em trong đồn không quản thì thôi, chuyện trong địa bàn theo chức trách cũng bỏ mặc, không biết là đút bao nhiêu tiền về cái chỗ này.

Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng dân hình sự kiểm soát hành động rất tốt, diễn cái nụ cười thân thiện đại úy Dũng xin lui.

Nhìn thanh niên mới hơn ba mươi đã là đại úy kia bước ra ngoài và đóng cửa, trung tá Long gật gật cái đầu.

“Rất tốt, đúng là cha nào con nấy! Nói đến ông thủ trưởng cũ nghỉ hưu cũng được vài năm rồi!”

Lúc này, một người đi ra từ sau cái tủ dùng để ngăn phòng, bên trong là giường phục vụ cán bộ nghỉ trưa, cuộc nói chuyện khi nãy kẻ này cũng nghe rõ.

Thật kỳ lạ!

Kẻ này giống hệt Đại úy Dũng vừa đi ra. Hắn, ồ tạm gọi là thế, biến ảo hình dạng chưa kẻ nào biết được giới tính tuổi tác. Hắn lên tiếng, tiếng đúng của đại úy Dũng:

“Anh cứ như vậy mà làm, à khi đến đây bên trên còn dặn dò gì không?”

Trung tá Long không biết rõ ràng người này là ai, chỉ biết tờ giấy chứng nhận “An ninh đặc biệt” là thật, miêu tả về việc có thể thay hình đổi dạng là thật còn lại không biết gì.

Bên trên dặn dò chỉ chính là trên bộ, mà người trước mặt được quyền can thiệp trong chuyện này, vậy là ông ta thoải mái kể sự thật:

“Điều tra thanh lọc nội bộ, quan sát thêm tình hình sau biến cố đêm hôm mười hai, rạng sáng mười ba, còn lại tự do phụ trách hành động!”

Cái người bên an ninh đặc biệt gật đầu, nói thêm một câu trước khi đi ra ngoài:

“Về việc những người kia đang tìm người tiếp tục mặc kệ họ, trong đó cũng có người của ta.”

Trung tá Long gật đầu nói một tiếng: “Đã rõ”.

---

Hai giờ chiều Bùi Kiên xách đít lên và đi.

Đi đâu?

Đi tìm việc!

Bùi Kiên có cảm giác cách một thế hệ, trước kia hắn đi làm chỉ để có cái việc làm hết ngày là chính, tiền nong là chỉ phụ.

Không phải sao, cái ngày bị đuổi việc cũng đã thuyết minh rõ!

Tiền với hắn hết thì thôi, thiếu thì vay, vay không được gặm mỳ.

Tiền lương thọ không qua hai tập, không đút vào đại dương xanh chỗ em Ngà thì cũng là phang sống còn với số học.

Hiện tại khác rồi!

Đi làm quyết phải ra làm kiếm đồng tiền sao cho xứng đáng, không phải xứng đáng với bản thân, cái này dĩ nhiên thôi.

Xứng đáng ở đây để mọi người có cái nhìn khác, rằng Bùi Kiên sẽ làm lại cuộc đời, rằng hắn sẽ ném trả lại những thứ gì hắn thấy ở đáy xã hội để có thể tuyên bố: ”Tao ở đáy xã hội đi lên!!!”

Tâm lý có sự cầu tiến khuôn mặt Bùi Kiên hớn hở hẳn.

Nhưng mà…

Nhưng mà mặt ếch đi khắp cái Vĩ Văn 4 mà không tìm được cái việc gì ưng ý, ở đây đa phần công ty đi làm theo ca giờ giấc lộn xộn thay đổi liên tục, rất có hại cho việc luyện thể của hắn.

Quan trọng là thường thường các công ty giam lương một tháng, Bùi Kiên lấy gì sống trong một tháng kia?

Đi ra khu Vĩ Văn 1, Vĩ Văn 2, Vĩ Văn 3 thì sợ anh em đồng nghiệp cũ thấy, tiền thì không phải không trả, suy nghĩ hắn thay đổi rồi, vấn đề ở đây là muốn trả cần có tiền đã.

Tiền chưa có mà gặp nhau người ta đấm hắn thì sao.

Bùi Kiên cũng không sợ, vấn đề ở chỗ tình cảm, nó đã nứt rồi không muốn nát thêm thôi.

“Khạczz pụt.”

“Cái đệch, mệt thế nhờ.”

Bùi Kiên ngồi mép đường châm lên một điếu thuốc xin của ông bảo vệ công ty nào đó.

Nói đến thuốc lá phải gần hai tuần rồi mới vã được một điếu vào mồm, cái giai đoạn kia cũng chả có tiền mà hút, Thanh Tâm cũng chẳng hút mà Bùi Kiên cũng không bước ra khỏi nhà chùa.

Hôm đi đám ma làm pháp sự thì cũng có, vhưng vai diễn không cho phép, cuối cùng còn bị đấm.

“Cuộc sống mà! Đệch mợ!”

Lảm nhảm than thở thì đằng sau có tiếng lạch cạch, Bùi Kiên quay lại xem.

Hắn thấy gì?

Một người thanh niên xăm trổ cá chép to tướng trên lưng, đang vừa hát vừa xúc cát.

Nhìn cái điệu bộ đung đưa người, cùng với cái lắc đầu điệu nghệ là biết gu âm nhạc rất tốt!

Có tí thuốc vào lắc càng tốt!

Nhìn thấy cảnh này, Bùi Kiên có một ý nghĩ lóe lên trong đầu:

Đi phụ xây!!!

Khẽ cắn môi đắn đo vì cái nghề này trong xã hội bị đánh giá thấp kém, nhưng đánh giá lại vị trí hiện tại của mình trong xã hội Bùi Kiên nghiến răng đi vào.

---

“Con trai cưng của mẹ

Thích bú kẹo hút ke

Bạn bè gọi có mặt riêng ba mẹ nói là nó không nghe

Con trai cưng của mẹ

Chơi hết đời tuổi trẻ

Hơn hai mươi tuổi đầu nhưng khi ở nhà vẫn là em bé

…”

Nguyễn Văn Củ đang vừa “oh yeah” theo điệu bài hát yêu thích vừa xúc cát, công việc này hắn không thích, cực kỳ không thích.

Nhưng với một kẻ trong hoàn cảnh như hắn hiện tại, công việc này cũng là để xoa dịu ai đó thôi, quan trọng là để chạy nợ.

Văn Củ không chọn được!

Đang say xưa vừa làm vừa nhớ về con ghệ ngon lành cành đào trên phố, chắc giờ này em ấy đang ngồi phòng học, còn hắn phải giơ cái con cá chép ra phơi nắng ở đây, Văn Củ nghĩ mà ngán ngẩm

.

Đứng thẳng duỗi cái lưng một tí nhưng vừa ngẩng lên thì thấy…

Hắn thấy gì?

Một người đầu trọc mặc áo hình đầu lâu, da hồng hào như vừa nốc cả lít rượu, mắt thì đỏ lòm đang trợn trợn đi về phía đây.

“Con mịa nó, cái đệch!”

Văn Củ nghiến răng một cái vứt xẻng xúc cái xuống, mặt trố mắt nhìn người đang đi đến, hắn quăng dép chạy đến…

A, trốn đến đằng xa.

Trốn một cái gọi là biệt tích.

Bùi Kiên: ???

Mắt ếch vốn lồi lại trợn to ra, Bùi Kiên tự hỏi:

“Woai?”

“Hau?”

“Wue?”

“Hâu ly xít!”

Sau giây phút ngơ ngẩn vì thấy cảnh khó hiểu và vượt sức tưởng tượng qua đi, Bùi Kiên cảm giác thổ địa chỗ này có gì đó âm u, rõ ràng ban ngày ban mặt mà lạnh sống lưng.

Hôm trước hắn vừa đạp một kẻ xuống sông đó, giờ người ta đứng đằng sau phải không?

Vừa tính quay đầu bước đều bước thì một ông già đi ra từ sau bức tường nhìn lại hắn.

“Ông đừng có trố mắt chạy nữa, khu công nghiệp này được đồn xây trên bãi tha ma!”

Bùi Kiên lẩm bẩm, chỉ thấy ông kia đi đến gần hắn dò xét đánh giá trên dưới, Bùi Kiên cũng đánh giá người này.

Người này trạc tuổi hơn sáu mươi, tóc trắng là chính, điểm vài sợi đen, da mặt hơi nhăn, có vết đồi mồi, khuôn mặt tầm thường, ánh mắt có vẻ hơi đục tuổi già, mặc một bộ độ áo phake áo lính cũ bán đầy ngoài chợ.

Tay cầm cái gì kia? Bay xây?

Good!

Chỉ thấy ông ta đánh giá Bùi Kiên xong nói câu khó hiểu:

“Cậu tìm ai, ở đây không có người cậu tìm đâu, chỗ công trường xây dựng đi ra ngoài đi!”

Bùi Kiên tuy khó hiểu nhưng nhớ mục đích tới đây, hắn vừa dáo dác ngó vào trong vừa thành thật hỏi:

“Ông này, ở đây có việc làm không cháu xin một chân?”

“Không có!”

Trả lời dứt khoát như vậy?

Bùi Kiên cố dúi vào:

“Cháu rất khó khăn cần tìm một công việc công nhật theo ngày, cháu khỏe lắm làm gì cũng được!”

Ông già lại đánh giá lại Bùi Kiên không chắc chắn hỏi lại:

“Thật không?”

“Thật, cháu thề.”

Bùi Kiên trợn mắt lên thề thốt, nhìn hắn như thằng “đã là xã hội đen còn nghiện”.

Vừa mới có chút ấn tượng tốt ông già thấy vậy lại cau mày:

“Thôi, không có đâu, về đi!”

Bùi Kiên mặt không vui ngắn tũn lại, mãi mới thấy một công việc ưng ý nhưng mà thái độ như đuổi chó đấy làm hắn khó chịu.

Cay vãi nồi!

Mà làm gì được?

Hắn đang định quay mặt cút thì có thêm một người nữa đến…