Chương 44: Đi phụ xây.

Hơn bốn giờ chiều, tại công trường xây dựng nhà kho của công ty KF.

Bùi Kiên sau gian nan trắc trở, cuối cùng gặp được ông thợ cai, chính là người thứ ba gặp được ở nơi này.

Ông ấy nhận lấy Bùi Kiên với câu hỏi phỏng vấn rất đơn giản, nhưng cũng rất sâu rất sát vấn đề:

“Nghiện không?”

“Tại sao cạo trọc?”

“Có bài bạc không?”

Sau khi nghe được không nghiện, không bài bạc, lại còn là nhà sư đi kiếm thêm thu nhập, lập tức ông ta vui vẻ nhận Bùi Kiên vào.

Trên đường vào khu làm việc Bùi Kiên biết cai xây tên Nguyễn Văn Năm, theo đánh giá của bản thân thì ông này thấp lùn, mặt có râu dê, mắt nhỏ trán vuông, tóc dày.

Điều đặc biệt, ông ta làm cai cũng là thợ xây, là thợ xây nhưng mặc áo sơ mi trắng , sơ vin quần âu đi giày da, ngoài chiếc giày dính tí xi măng thì tuyệt nhiên người rất sạch sẽ.

Nhìn thì biết thợ chính tay nghề ông tổ!!!

Giọng nói Văn Năm rất hào sảng, lời thừa thãi không nhiều.

Còn ông già cầm bay xây kia tên Nguyễn Văn Nhân.

Khi Bùi Kiên đi vào trong, thì thấy công trình này mới ở dạng đào móng thôi, mọi người cũng đang trong giờ nghỉ.

Những người thợ xây nghỉ ngơi chỉ có hai món giải trí, là nước chè và điếu thuốc lào.

“Crítzzzzzzzzzzz…. Phù.”

“Cậu sư trẻ, tên gì?” Ông Năm hỏi, sáu người còn lại trong đội thợ quay ra nhìn Bùi Kiên.

“Cháu tên Bùi Kiên.”

“Đi tu sao còn muốn đi làm?”

“Cháu mới là xuống tóc chưa phải chân tu, ngày mai cháu có thể làm luôn được không ạ?”

Bùi Kiên rất lễ phép, hắn muốn thay đổi con người từ trong việc nói chuyện.

“Được! Mà vác được 50 cân không?”

Nghĩ tới em Ngà cũng là 50 cân, mà mình bế phát một, tự tin lên cao Bùi Kiên tuyên bố:

“Thoải mái đi chú, hai tay hai cái.”

Ông năm rất kiệm chữ nghe vậy không vui mừng, thanh niên mà bao si không vác không nổi tán gái sao được.

Ngày xưa ông ta vác xi nhiều năm mới lên được thợ chính, ngày lên thợ chính là ngày thành hôn với con gái ông cai cũ, người dẫn ông Năm vào nghề.

Tiếp lấy, bắt đầu giới thiệu mọi người một lượt cho Bùi Kiên biết.

“Ba cái ông ngồi nói phét kia Nguyễn văn Anh, Nguyễn Văn Em, Nguyễn văn nhổ.”

Bùi Kiên gật gật đầu đúng nói phét thật, ngồi hút thuốc lào bàn chuyện quốc tế nãy giờ, hiện tại ba ông kia đỏ mặt tía tai muốn cãi nhau đến nơi rồi, về ngoại hình ba ông này không có gì đặc biệt, ra đường đâu đâu cũng có.

“Ngồi bên cạnh ông Nhân là Nguyễn Văn siêu! Nghiện lương thiện!”

Bùi Kiên: ???

Nà ní?

Nghiện còn có nghiện lương thiện?

Chắc hẳn sẽ còn có nghiện yêu nước nữa phải không?

Anh siêu mặt hồng hào đầy đặn nhìn hơi béo một chút, có lẽ rất thích mặc áo phông đi làm, nên Bùi Kiên nhìn rõ ràng da cổ và da ngực chia hai màu đen trắng.

Không được giới thiệu thì không biết, nhìn vậy mà nghiện!

Mọi người khi được giới thiệu đều quay ra đáp lời, thợ xây thường rất hào sảng, chỉ một lúc gặp mặt như bạn thân quen.

“Anh Siêu, em mượn cái điếu!”

“Crítzzzzzzzzzzzzzz.. phù… Nghe bảo anh nghiện thật hả anh siêu?”

Câu hỏi của Bùi Kiên rất ngờ nghệch, nếu gặp không đúng người có thể bị đấm, nhưng Siêu là nghiện lương thiện mà, anh ta rất sảng khoái thừa nhận:

“Ừ, cai không hết được! Anh cai từ khi thằng em ruột anh học tiểu học đến giờ nó lấy vợ rồi vẫn chưa xong.”

“Lợi hại như vậy?”

“Cũng một hai năm là hết thôi! Vấn đề trước kia anh chưa quay đầu được!”

“Vậy sao giờ nghĩ lại rồi?”

“Vợ bỏ!”

Vậy là Bùi Kiên hiểu động lực, để nghiện lâu năm chuyển hóa thành nghiện lương thiện.

“Anh chưa là gì, vợ nói nếu anh cai được sẽ quay về! Còn ông Nhân kìa, con cái đi làm xa hết cả, hơn sáu mươi còn phải đi làm. Ầy ông nhân, đợt này uống thuốc bắc có đỡ đau lưng không?”

“Cũng được, khỏe người lên nhiều!” Ông nhân ngồi cạnh lên tiếng.

Bùi Kiên sực tỉnh.

Ồ hắn quên mất cái món thuốc đông y!

Trong tu chân giới sẽ có rất nhiều thiên tài địa bảo dùng cho việc tu luyện, về cơ bản trong giai đoạn luyện thể khi có nội khí của bản thân, sẽ có thể dùng những linh thảo cấp thấp được rồi.

Ở địa cầu không có thiên đạo thời kỳ mạt pháp, liệu rằng linh thảo không có, nhưng vẫn còn nhiều loại cây thuốc có thể dùng tẩm bổ thân thể rất tốt cho quá trình hiện tại của hắn.

Về phương thuốc, trong không gian ý thức sách vở rất nhiều, bỏ thời gian nghiên cứu là được.

Việc còn lại là tiền!

Vậy là Bùi Kiên quay ra hỏi ông Năm vấn đề chính:

“Chú Năm, cháu phụ ở đây công cán thế nào?”

“Còn tùy xem mày làm được bao nhiêu nữa.”

“Bình thường là bao nhiêu hả chú?”

“Ba trăm.”

Ba trăm ngàn một ngày?

Không tệ! Cũng có thể đủ trang trải tiền thuốc rồi.

“Vào việc đê.”

Lúc này ông Năm nhìn đồng hồ, thúc dục mọi người vào công việc, Bùi Kiên lấn lá ở lại chơi một lúc cho quen thuộc đồng nghiệp sắp tới, đôi khi xách hộ mấy xô vữa đưa cho mấy người thợ xây.

Hiện tại thợ chính có ông năm, ông nhân và bộ ba kia, phụ chỉ có Văn Siêu, vậy mới đến lượt Bùi Kiên được vào đây.

A, hình như còn thanh niên xăm cá chép?

Tiện thể đang đứng cạnh Văn Siêu, anh này rất dễ nói chuyện, hỏi gì là nói cái đó, Bùi Kiên hỏi đến thì anh này trả lời:

“À thằng đó à, nó là Nguyễn Văn Củ con ông Năm đấy, thằng đấy chắc nhìn chú tưởng đòi nợ thuê! Cũng xăm trổ này nọ ghê lắm,hấy nó xăm ở tay chưa? CÔNG CHA NGHĨA MẸ, rất ghê gớm xong báo cái nợ nửa tỉ, ông già nó phải lên tận trường xách cổ về, thằng đấy mới về được mấy hôm.”

Thì ra là vậy!

Ngẫm nghĩ lại bộ dáng của mình, có một chút phong cách dân anh chị.

Rất tốt, ra đường đỡ bị bắt nạt, liệu nên đi xăm cho giống hẳn không nhỉ?

Thôi dẹp, nhìn ai đó xăm con cá chép to tướng còn không phải là báo thủ đó thôi?

Ở cố thêm một lúc Bùi Kiên xin ra về.

Ông Năm dặn dò làm sớm nghỉ sớm, sáng làm sáu giờ ba mươi nghỉ mười một giờ, chiều hai giờ làm, nghỉ sáu rưỡi tối.

Mọi người ở đây không ai tỉnh lẻ, đều người ở gần, giờ giấc như vậy một để tránh nắng, hai để thời gian buổi trưa nghỉ ngơi, hoặc công việc gia đình.

Ví như bộ ba chính trị gia của đội xây đấy, thời gian buổi trưa còn lo cám bã lợn gà.

---

Bùi Kiên vui vẻ vì tìm được việc, đồng nghiệp mới rất hòa đồng.

Hắn vừa về đến cổng chùa nụ cười đã tắt!

Thanh Tâm hớn hở đi bộ về chùa mồm thì lẩm bẩm, mắt không tiêu cự tay thì bấm đốt.

Khách hành hương không biết còn tưởng cao tăng đang tính vận đồ của thiên địa đại thế!

Có cảm giác muốn đấm!

Bùi Kiên khó chịu, năm giờ chiều ai đó đi xào số rõ ràng như vậy, giống mình ngày xưa như vậy, nhìn thế nào cũng thấy ghét.

“Lão lừa trọc nấu cơm đê, tôi rửa bát.”

Đứng đợi Thanh Tâm đến gần, Bùi Kiên lạnh giọng chỉ đạo rồi trở về phòng mình.

Hắn muốn vào không gian đọc sách về linh thảo linh dược, cùng với các loại thuốc thang.

---

Vận mệnh đạo nhân rất chi tiết trong truyền thụ kiến thức, cấu tạo cơ thể, kinh mạch kinh lạc đều giải thích đầy đủ.

Chỉ là nhân lực có giới hạn!

Bùi Kiên học trong sớm chiều không hết được, hắn chỉ chọn những kiến thức có ích trong quá trình luyện thể mà thôi.

Vì vậy tất nhiên có thiếu xót, nhiều khi chỉ đôi câu vài dòng nhỏ, rất có lợi nhưng Bùi Kiên lại để lọt qua.

Quá trình học tập là một quảng thời gian dài, hiện tại mới là ngày thứ mười Bùi Kiên tiếp xúc đến tu chân, trước đó ngoài vái bàn thờ tổ tiên, thì Bùi Kiên cũng không hề tin thần tin phật nào cả.

Bùi Kiên cũng biết đến điều này, quyết định sau này rảnh rỗi tìm hiểu kỹ càng hơn nữa!

Đó là sau này, hiện tại cần tìm đọc mấy bài thuốc đông y cái đã.

Nói về bồi bổ khí huyết giai đoạn luyện thể, ở tu chân giới thường dùng nhất là khí huyết đan, chế luyện từ lá cỏ ngân tâm, một loại cây có lá màu bạc, lá cây hình trái tim.

Cây trưởng thành có chín lá, chín hoa, kết chín quả, cao chỉ 30cm, vòng đời chỉ có ba năm, ở tu chân giới nhiều khi còn phải diệt bớt.

Một cây sau ba năm thành chín cây, sau sáu năm thành tám mươi mốt cây, sau chín năm thì… cứ vậy mà tính lên con số rất khủng khiếp.