Chương 42: Đã có thể luyện thể lại.

Sáng 5h, ngày 23 tháng 2 Bùi Kiên ngủ dậy.

Hiện tại hắn đang trong cơn mơ màng của người vừa thức dậy.

Ai cũng thế thôi! Khi vừa ngủ dậy thường hay suy nghĩ linh tinh, đôi khi chỉ ngẩn ngơ nhớ về giấc mơ đêm trước, hoặc nghĩ đến một ngày mới cần làm điều gì.

Một vài người lại suy nghĩ lại chuyện ngày hôm qua!

Ví như Bùi Kiên hiện tại, giờ hắn mới bình tĩnh mà nhớ lại những lời bà Đoàn tâm sự với Thanh Tâm.

“Chuyện chưa nghĩ xong thì để lúc ngủ dậy nghĩ, tức giận quá thì đi ngủ.”

Có câu rất hay của danh nhân nào đó Bùi Kiên nhớ mang máng xem ở đâu trên tivi.

Bỏ qua vụn vặt, Bùi Kiên tóm tắt lại chuyện bà Đoàn như sau:

Dự cặn bã thôi bỏ qua.

Chuyện chồng mất một mình nuôi con kết cho hai chữ: “Số khổ.”

Chuyện cần nghĩ là chuyện con dâu tương lai mà bà Đoàn kêu là lười biếng.

Mà mình cũng gặp rồi, chính là cô gái tên Hương hôm qua, nhưng hôm nay lại theo khía cạnh góc nhìn của bà Đoàn.

Cơ sở để bà không thích có hai việc:

Một: Dự con bà Đoàn vốn đã đổ đốn tối ngày ham chơi đàn đúm, nghe nói còn theo dân anh chị đi thu họ, còn tuyên bố từ nay sẽ làm ra tiền.

Nhưng cặn bã vẫn là cặn bã, từ khi yêu Hương không thấy thay đổi gì, vòi tiền vòi nhiều hơn, nói là sắm cho con dâu của mẹ.

Chuyện này cũng phải thôi, chưa về nhà chồng đã bê đi đống tiền ai mà thích?

Hai: Hương bị nói lười làm lý do đơn giản, bà Đoàn có nghe qua gia cảnh của Hương, vốn tốt bụng nên bà tính việc ôm cả mẹ con Hương về, ý bả là cả mẹ của Hương, vì Hương có bầu nghe vẻ bà ta không biết.

Nhưng vài lần đến chơi, Hương tỏ vẻ không thích công việc bán bún, ngỏ ý buôn bán cái khác nghe cũng không vui, ý vị có chút đỏng đảnh lười làm.

Cái này càng đúng thôi! Ai lại mong con dâu như thế?

Pass.

Bà Đoàn đúng.

À mà nghĩ lại Hương cũng có lý do của mình.

Không thấy người ta tuyên bố sao: ..” Có tiền cho mẹ tôi, tôi đánh đĩ cũng được…”. Với lại nhỡ đâu Hương vì mang bầu mà không muốn vận động thì sao?

Pass.

Hương đúng.

Cái đệch, rối não thế nhỉ?

Rối ở đâu để còn gỡ nhỉ?

Bùi Kiên ngồi trên dường khoanh chân, chăn vẫn đắp trên đùi, chống tay lên suy ngẫm.

Ngẫm một lúc cảm thấy vẫn là Dự sai, nếu Dự là con ngoan thì thôi, bà mẹ sẽ có cái nhìn tốt về Hương, mà Hương cũng sẽ có thiện cảm với gia đình này.

Pass.

Pơ phệch.

Mà lại bà Đoàn cũng xin lỗi mình, vì hôm ăn bún mình mặc bộ áo đen phía trước có hình đầu lâu, đằng sau chữ “Bad Boy”, người ta nhầm tưởng là đầu trộm đuôi cướp giống con bả.

Thôi được!

Vì lời xin lỗi này, sau này trời trong trăng sáng chỉ đấm năm mươi chín đấm!

“Dù sao cũng chả liên quan đến mình, chỉ là chuyện linh tinh lúc sáng ngủ dậy mà thôi.”

Nghĩ là vậy, Bùi Kiên ra sân vận động nóng người, xong xuôi vào nấu cơm cho lão lừa trọc bữa ăn sáng.

Cần làm việc theo trình tự, cần thay đổi bản thân, từ nay Bùi Kiên quyết tâm thay đổi dần bắt đầu từ giờ giấc sinh hoạt.

Thanh Tâm ăn trong chột dạ.

Chuyện gì lạ ai cũng thế cả! Người ta sợ ma đa phần bởi vì không biết trong bóng tối có gì? Còn Thanh Tâm không biết Bùi Kiên giấu gì trong bát cháo?

Bùi Kiên vừa ăn vừa nghĩ bao giờ mới có thể tích cốc, nghĩa là ăn gió uống sương như thần tiên, chứ ăn cháo hành không thịt này hơi bị khó nuốt.

Xong việc bữa ăn mà bản thân cũng thấy phiền, Bùi Kiên thả lỏng thân thể gần ba mươi phút sau đó ngồi thiền.

Thực ra hắn phát hiện bản thân mình không cần ngồi đúng tư thế như kẻ khác cũng hấp thu được linh khí, nhưng dù sao ngồi như này vẫn có cảm giác lên dây cót tinh thần hơn.

Ôn tập một chút.

Mỗi lần ôn tập lại đều có cảm giác tỉnh ngộ ra cái mới, kiến thức tu chân đúng là sâu rộng.

Tâm pháp khi thiền định dùng để tích trữ linh khí vào kinh mạch và tế bào cơ thể ở giai đoạn hiện tại.

Tâm pháp khi luyện thể để điều hướng khí huyết, cố thủ tâm thần không bị chiêu thức dẫn dắt đến tẩu hỏa nhập ma, bởi vì công pháp sẽ có lý niệm đi theo một “Đạo” nào đó, mà ở đây thiên võ sát đạo là chủ giết chóc hung hãn.

Tâm pháp khi chiến đấu dùng để giữ vững nhịp độ khí huyết, bền bỉ trong thời gian chiến đấu, tất nhiên cái này cũng cần nhiều yếu tố khác nữa, sau này tâm pháp ngoài khí huyết điều hướng cả pháp lực.

Tâm pháp ở đây chỉ chung cho các loại, loại công pháp nào cũng đều cần đến tâm pháp riêng, các thế lực gìn giữ truyền thừa chính là giữ cái tâm pháp này.

Còn chiêu thức hả?

Có mắt là nhại theo được!

Dùng hai tiếng để ngồi thiền tu luyện, đến gần chín giờ Bùi Kiên vừa thỏa mãn, vừa hồi hộp, vừa sợ hãi, bắt đầu chuẩn bị luyện các chiêu thức trong “Đoạn thân đạo”, phần đầu của thiên võ sát đạo.

“Nhìn cái méo gì mà nhìn? Đi vào trong!”

Quát mắng Thanh Tâm đang ngồi cắn hạt giời bên thềm, Bùi Kiên đứng hít thở làm dịu tâm trạng.

Mịa, không thấy người ta đang rất căng thẳng hay sao?

Vừa lẩm nhẩm trong đầu, Bùi Kiên vừa hít thở sâu, lần này thực sự rất nghiêm chỉnh, không có “hê hê” như lần trước.

Bùi Kiên nhận sợ.

---

Thanh Tâm bĩu môi lẩm bẩm:

“Còn không phải là sợ cái thứ mặt ếch lăn đùng ra đất thôi? Gắt gỏng cái gì?”

Bỗng…

Thanh Tâm thấy gì.

Bùi Kiên dùng đến động tác cũ, vẫn là cảm giác đó, túc sát, hùng hổ khí thế, mạnh mẽ, men lỳ.

Nhìn một lúc hoa hết cả mắt, khung cảnh trong đáy mắt mờ ảo chỉ còn một bóng hình vẫn túc sát, hung mãnh như thế, nhưng mợt nhạt dần theo đến như một dòng nước, thay đổi muôn hình vạn trạng trong sân.

Khi Thanh Tâm tỉnh lại thì thấy Bùi Kiên đã bế khí thu công xong rồi.

“Ồ, không lăn ra đất? Tốt! đi ra chỗ bà Loan chơi!”

Cảm thấy tên này cũng chẳng phải cao thủ cái gì, hôm nọ chắc là bệnh tật gì đó, kệ hắn muốn múa may cái gì thì làm cái đó đi!

Thanh Tâm đi ra ngoài.

---

Bùi Kiên cảm giác toàn thân nóng dan, trước đó da còn hơi hồng từ vụ hôm trước, mắt còn đỏ ở đáy mắt.

Hiện tại toàn thân hắn hồng hào như gà trọi được vỗ rượu, mắt đỏ bừng như phun lửa, hình như tóc có cảm giác dựng lên một chút, lỗ chân lông dãn nở hết ra, mồ hôi vã ra như tắm.

Đây là chỉ luyện mười thức đầu thôi!

Bùi Kiên đứng im cho thân thể thả lỏng dần, theo nhịp tim chậm dần xuống hơi thở đều hơn, lúc này cảm giác mệt mỏi xong lên đầu.

Tê dại toàn thân chính là câu nói tóm tắt tốt nhất cho hoàn cảnh hiện tại.

Nhưng đây là dấu hiệu tốt!

Chiêu thức luyện thể cốt là vận động lên khí huyết, kích thích cơ thể tăng cường cộng với tâm pháp điều hướng điều chỉnh quỹ tích vậy mới là con đường đúng.

“Không hộc máu là tốt rồi. hê hê”

Bùi Kiên thở phào nhẽ nhõm vì vẫn ám ảnh cái cảnh tượng ba hôm trước.

Thân thể tu la tộc theo giảng giải cao đến gần ba mét, nam nữ đều thế!

Tính theo tỉ lệ chiều cao như vậy, Bùi Kiên đoán lực chiến của bản thân lên tới ba là được.

“Đợi đi! Khi nào hệ thống trở lại rồi bắt đầu tôi cốt cho yên tâm, hiện tại luyện thể nâng cao thể chất cơ bản đã.”

Định hình kế hoạch, Bùi Kiên về phòng ngồi thiền tu luyện bổ sung linh khí sau khi luyện thể, điều này trước và sau luyện thể đều cần như thế.

---

Có lẽ do cơ thể lúc sáng tiêu hao nhiều năng lượng nên Bùi Kiên đói rất sớm.

Mới gần mười một giờ đã cồn cào ruột gan rồi, tự nấu cơm rồi ăn trước, ăn gần xong mới thấy Thanh Tâm mò về.

“Ê, ai là chủ nhà?”

Thanh Tâm hờn dỗi, cái triết lý quỷ quái gì? Con ở không đợi chủ về cùng ăn?

Bùi Kiên cũng chả quan tâm, theo sự quen thuộc trong cảnh sống chung cùng với biết nhiều gốc rễ của Thanh Tâm hơn, càng ngày hắn càng coi thường kẻ này.

Nhất là cái chuyện khuyên ngăn mà không nghe!

Tuy tâm lý là vậy, nhưng phần cơm Thanh Tâm vẫn phần đầy đủ.

Trở về phòng kệ ai đó thu dọn rửa bát theo khế ước, Bùi Kiên định vận công thêm lần nữa, hắn có chút nghiện cảm giác thoải mái khi hấp thu linh khí.

Mà hắn tu luyện không được, vừa vào đề là cơ thể run rẩy bất lực, nó cũng cần nghỉ ngơi.

Không biết làm sao cho qua cái thời gian này, Bùi Kiên đi ngủ.

Đến chiều còn đi tìm việc, hắn cũng không tin tìm không được việc ở cái khu công nghiệp này!