Chương 41: Khách vãng lai 3

Bà Đoàn gặp hôm mùng một cũng khá đông khách, đây là dấu hiệu tốt, ngày mùng một mà đông khách cả tháng kiểu gì cũng đông khách.

Có hỏi tại sao thì cũng là tâm linh!

Bà Đoàn bận rộn từ sáng sớm tới trưa, tính nhẩm bán ra được gần ba trăm bát bún tương đương lời lãi cũng hơn hai triệu, nếu cứ thế này mãi chẳng mấy mà giàu to.

Mà giàu chả nổi!

Bà Đoàn đang vui vẻ lại nhớ tới thằng con zai quý tử cũng là độc nhất liền thở dài ngán ngẩm.

Tâm lý không vui đi chùa thư thả cũng được, ngày nay kiếm được kha khá tiến cống một ít công đức tích phước cho thằng con zai!

Suy nghĩ là vậy, giữa trưa bà Đoàn rảnh tay vãn khách đi bộ tới chùa.

Chùa là chùa Tùng Thông!

Bà Đoàn đứng ở tiền viện tự tay viết sớ dâng hương báo cáo các ngài ở đây, sau đó mới là đi vào trong chính điện.

Rất quy củ, đây mới là phật tử chân chính, trình tự không sai xót khúc nào.

Không như hai kẻ nào đó, kẻ giám tự nhận là sư, kẻ thì đi thẳng vào chính điện khóc lóc kể khổ, bà Đoàn rất yên tĩnh tụng niệm bước chân nhẹ nhàng.

Khi đi qua tượng phật hoặc ban thờ, bà chỉ để lên tờ tiền lẻ, lẻ ở đây là trong nghĩa đen, nghĩa là một ngàn hoặc ba ngàn, hoặc năm ngàn đại nam đồng, bà Đoàn cứ gặp một tượng phật lại lễ ba vái.

Lòng thành kính rất đủ!

Giữ đúng theo truyền thống!

Than thở một chút về biến tướng của tâm linh thời nay, bà Đoàn đi về hậu viên thăm hỏi vị sư Thanh Tâm.

Mặc dù ông này có tiếng gió đồn thổi là giả, chính bản thân bà cũng biết giả thật, nhưng sống gần đây thì bà Đoàn biết ông này cũng không làm chuyện xấu gì.

Với lại tín phật thì nghe phật dạy, tu phật tu ở trong tâm, coi ông ta như người trông chùa là được, bà Đoàn không để ý chuyện khác.

Khi đi tới hậu viện,nghe thấy tiếng la hét, bà Đoàn dự cảm không tốt,vội bước tới xem.

Bà ấy thấy gì?

Hai vị sư thầy, một già một trẻ đè lên nhau sờ mó.

SỜ MÓ?

Trố mắt ngoác mồm trong lòng đốt lên một ngọn lửa vô danh về kẻ phá hủy thanh tịnh của tâm linh, giọng bà đoàn không tốt:

“Hai vị sư thầy đang làm gì đó?”

Nghe thấy có tiếng người lạ, lại còn gọi “hai vị sư thầy” hai người Bùi Kiên dừng động tác lại.

“Thần tài đến”x2.

Cùng giống suy nghĩ, ắt cùng chung hành động, cả Bùi Kiên và Thanh Tâm đều nhanh gọn đứng dậy chỉnh lại quần áo, mặt cùng ở nụ cười thân thiện:

“Không có gì ở đây cả.”x2

“Vị thí chủ này đến đây cầu cái gì?”x2

Khó chịu vì bị nhại lời, Thanh Tâm đè bùi Kiên về sau tiến lên nói chuyện, người này ông ta quen thuộc, hoa cúc ở bồn bên kia còn là người ta tiến cống công đức.

“Ồ là bà Đoàn, nay sao giữa trưa mới đến vậy.”

Thanh Tâm hỏi vậy vì đúng mùng một hàng tháng bà Đoàn đều đến đây vào sáng sớm.

Bởi vì không để ý đến người trông chùa lại hiểu lấy “Phật ở trong lòng”, bà Đoàn cũng không chấp nhặt cảnh vừa nãy nữa âu cũng là chuyện riêng tư.

Bà ấy mở giọng rất trần vang và đanh:

“Nay tôi đông khách lắm. Haha. Ông dạo này khỏe chứ, cậu sư trẻ này là ai?”

“Ồ, là người vô gia cư, tôi thấy có duyên mà thu nhận.”

Bùi Kiên nghe vậy bĩu môi.

Chữ duyên của ông linh hoạt nhảy nhót ghê lắm, một lúc thì có, một lúc thì hết.

Bùi Kiên từ lúc định hình tâm thần sau vật lộn, liền nhận ra bà chủ quán bún hôm trước, hôm đó ăn bún bị hắt hủi lại còn bị đấm.

Thế nên hắn không lên tiếng nữa, ở lỳ lại chẳng qua muốn chứng thực được bao nhiêu mà thôi.

Ba người nối đuôi nhau lên chính điện.

Bà Đoàn rất quen thuộc đi đầu mà không cần ai dẫn.

Ông tâm thì chột dạ, người đàn bà phía trước mặc dù không mặc áo cà sa nhưng tối nào cũng niệm kinh, bán bún mà lại ăn chay, quan trọng là gốc gác của ông ta bị bà ấy biết gần hết.

Năm xưa khi ông đến đây cũng là lúc chồng bà này mất, bà Đoàn theo phật từ đó, cũng được sư phụ ông ấy chỉ dẫn rất nhiều.

Coi như nửa cái ngoại môn sư muội.

Còn Bùi Kiên bản chất là chân muỗi vo ve vo ve kiếm ăn mà thôi.

...

Bà đoàn thủ tục đầy đủ cầu khấn điều mình mong mỏi, bà Đoàn khẩn cầu phù hộ độ trì cho con zai mình tu chí làm ăn, bỏ đi thói hư tật xấu mà quay lại con đường sáng.

Tiếng khấn to rõ như sợ các ngài các phật phía trên không nghe thấy vậy.

Phía trên nghe rõ không thì không nói, nhưng đầu bò và đầu ếch nghe cái rõ ràng.

Thanh Tâm sống ở đây nên biết mà thở dài, suy nghĩ đến con bà Đoàn bằng một nửa mình cũng tốt, tuy sống trong cũi nhưng nói đến cũng an phận.

“Tối nay nốt con đề không trúng thì bỏ.” Thanh Tâm lẩm bẩm trong đầu.

Bùi Kiên: (-_-).

Cái kịch bản này mùi vị quen lắm, đừng nói lại hai chữ “ cặn bã” nữa sao cứ gặp hoài gặp hoài.

Bao giờ mới gặp được gương tốt việc tốt?

Thật sự bây giờ hắn có chút tưởng niệm ông sếp Dư Đặng Bình, tưởng niệm lấy lúc gần đưa hắn ra cổng ấy, lời nói thấm thía, thức tỉnh người khác.

Trong cái xã hội tôn trọng vật chất này, người như vậy nên coi là tri kỷ.

...

Sau khi lễ bái đầy đủ, như thường lệ bà Đoàn lại ra cạnh sân chăm sóc hoa cỏ, theo bà đây là tích phước đức cho con cháu.

Thanh Tâm thấy vậy cũng hùa theo.

Hai người tâm sự, chủ yếu là bà Đoàn kể lể chuyện con zai mình cho Thanh Tâm nghe. Bà kể cho vơi lòng thôi, cũng chẳng cần tư vấn gì, mà quả thật một người kiệm lời như Thanh Tâm gật đầu cái ừ là hết bổn phận.

Làm vườn tâm sự cái hai tiếng.

....

Bùi Kiên lúc đầu vì thấy bà Đoàn để lên ban bệ chỉ lác đác vài tờ tiền lẻ, hắn cũng không mặn mà, tính về thiền định một cái rồi ngủ cho hết ngày, đến ngày mai là lại có thể tu luyện lại rồi.

Nhưng nghe lấy nghe lấy từ tò mò mà nhập thần lúc nào không hay.

Đứng ở trong sân nhìn ra ngoài cổng cảnh Thanh Tâm đưa tiễn bà Đoàn, Bùi Kiên bản năng tóm tắt lấy câu chuyện.

Khoan đã.

Hắn thấy gì?

Ngoài cổng, một thanh niên mặc áo phông đại bàng giang cánh màu đen, quần jean, đang chỉ trỏ Thanh Tâm mặc một bên bà Đoàn giữ cánh tay can ngăn.

Bùi Kiên nghiến răng.

Chính là tên hôm đó đấm hắn.

Tên gì?

Dự.

Hôm nay Dự không mặc áo trắng quần đen như hôm đấm hắn mà mặc một bộ khi nhìn đến, Bùi Kiên lại nhớ thằng bạn thân thời cao đẳng, cũng không biết giờ thằng bạn ra sao rồi?

Có lẽ sang năm bạn thân mới ra tù, án thuốc lắc!

Bùi Kiên nghe loáng thoáng “Ông đừng có...” “Con lừa trọc mê...” “liệu cái thần hồn đấy” “bà về bán bún đê...đưa tôi vài triệu tiêu...”

Thanh Tâm hèn mọn chắp tay xin lỗi, Bà Đoàn giữ tay Dự trong bất lực.

Bùi Kiên nóng mắt khó nhịn, hắn khó chịu.

“Mịa nó, tao ít ra còn biết bỏ trốn không đòi hỏi cha mẹ, loại mày cặn bã hơn cả cặn bã!”

Hắn xoạt một cái cởi trần vứt áo, bỏ qua một bên việc có đấm lại cái người mét tám hay không, Bùi Kiên hùng hổ đi lên combat.

Combat không được!

Thanh Tâm dùng hết sức bình sinh giữ tên này lại, đến giờ Thanh Tâm mới biết lúc trưa vật lộn cũng là đùa giỡn thôi, hiện tại giữ người mới rõ điều này được.

“Ông bỏ ra, con mịa nó. HÔM NAY TÔI DẠY NÓ CHỮ HIẾU.” Bùi Kiên gằn lên.

“Thôi thôi, bà Đoàn số cũng đủ khổ rồi, cậu không cần cầm xăng đổ vào lửa.”

“Làm sao, lão lừa trọc? Ông nhìn không ngứa mắt?”

“Ngứa mắt, rất ngứa mắt! Nhưng bà Đoàn còn không dạy được, chúng ta là gì mà dạy?”

“Được thôi.”

Rất tự nhiên và bình tĩnh Bùi Kiên thả lỏng tay chân, Thanh Tâm trố mắt khó hiểu mà buông ra.

Bùi Kiên liếc mắt sang một cái rồi quay vào trong nấu cơm, bực mình cũng bỏ mặc Thanh Tâm đang rón rén bước ra ngoài vì bây giờ là hơn năm giờ chiều.

Bùi Kiên vừa nghĩ thông rồi!

Thời gian còn dài chuyện này từ từ nói, nắm đấm hiện tại chưa lớn lắm, bình tĩnh vài ngày có võ vẽ trong người, đợi lúc trời trong trăng sáng lúc đấy nói chuyện.

“Đợi đấy, đấm bố hai cái, chửi đệ bố hai câu, lại còn la mẹ mày hai tiếng vị chi là sáu mươi đấm.”

Tối hôm đó ăn cơm trong im lặng.

Bùi Kiên chủ động không nói chuyện, vừa ăn vừa tóm tắt lại chuyện nhà bà Tâm, cũng không có gì nhiều để kể, tóm tắt ba dòng xong câu truyện.

Người đàn bà chồng chết nuôi con một mình.

Con thiếu cha mà bà mẹ bận rộn, hắn trở thành cặn bã lúc nào không hay.

Đứa con dâu tương lai lười biếng không ra gì.

Đúng là rát loằn đẻ được đứa con quý tử y hệt cảnh của hắn, chỉ khác một điều là hắn biết trốn cái biệt tích, báo cũng báo có giới hạn, còn tên Dự vẫn chưa thấy cái giới hạn ở đâu, Bà Đoàn khéo nuôi bá cô đến chết.

Xong cơm tối, Thanh Tâm hôm nay không ra chỗ bà Loan mà ngồi ngẩn ngơ một mình, theo lời ông ta thì là bà Loan ra chỗ bà Đoàn an ủi vì bà Đoàn khóc rất nhiều.

Bùi Kiên nghe thấy lại nghĩ tới thằng Dự tức ruột về phòng ngồi vận tâm pháp hai tiếng rồi đi ngủ.

Ngày mai đã có thể tu luyện!

Ngày mai cũng nên đi tìm việc!