Theo dòng sự kiện, Bùi Kiên tóm tắt câu chuyện của hương theo trình tự cho bản thân dễ hiểu.
Đây cũng là điều hắn nhận ra được mới đây: “Làm việc nên trình tự.”
Câu chuyện nói về nhân vật chính là Hương, họ thôi bỏ qua, cha đã mất cách đây ba năm do bệnh ung thư.
Khi cha còn ốm yếu thì bà mẹ bán nhà bán vườn cứu chữa nhưng không thành, người cha vẫn là chết.
Không còn họ hàng còn lại Hương và bà mẹ bị tiểu đường không nhà không cửa, dắt díu nhau lên thành phố ở trọ đi kiếm việc làm.
Bởi vì mẹ Hương nhiều lúc tiếc của, chốn con gái không đi uống thuốc in su lin gì gì đó nên bệnh tình trở nặng, cũng phải bỏ công việc giúp việc thuê mà về nằm đấy, hàng tháng còn tốn kém thêm nữa.
“haiz.”
Nhớ tới đây Bùi Kiên cũng phải thở dài, gia cảnh cô gái này cũng thật khốn khó.
Còn về Hương, làm việc trong một công ty may mặc, làm công ăn lương, ở đây ăn công khoán.
Mặc dù tay nghề may vá rất khéo nhưng cũng chỉ đủ ăn ở cái Vĩ Văn này, tiền trọ mặc dù được người chủ thương bớt đi rồi vẫn là không ít.
Chưa kể tiền thuốc cho mẹ.
Nhà không có, cô gái đôi mươi bươn chải nuôi mẹ bệnh, đây là lý do cho cầu hai chữ gia đình.
Một gia đình tử tế yên ấm đúng nghĩa!
Tiếp đó là một chữ hiếu và một chữ chồng, hai chuyện này liên quan nhau.
Chuyện là Hương trong thời gian ở đây, khi vừa mới lên phố đã gặp Dự, người đấm mình khi trước.
“Mịa nó, con chó.”
“Sư thầy nói gì cơ?”
“À không có gì, thí chủ để tôi nghĩ thêm một lúc.”
Hương thấy vị sư trẻ này tự dưng nghiến răng nghiến lợi lòng đầy cảm động, có lẽ người ta cảm thông với mình.
…
Bỏ qua vụn vặt, Bùi Kiên tóm tắt tiếp.
Dự là một tay bài bạc, rượu chè, lêu lổng.
Cái này quen thuộc, tự thân trải qua rồi nên tóm tắt cũng dễ.
Hai chữ thôi!
Cặn bã!
Nhưng mà Dự hết lòng hết mực với Hương, còn thấy Hương khen khỏe, không biết khỏe về cái gì?
À Hương còn đang mang bầu, con của ai thì nói của Dự Vì Hương với sếp trong sạch.
Ít nhất trong lời Hương là như thế!
Nhân vật nữa là sếp, tên họ không biết, là giám đốc công ty chỗ hương làm. Tuy công ty cũng bé thôi, nhưng mà hoàn cảnh cũng xếp vào phú giả.
Ông sếp mẹ mới mất theo lời Hương kể rằng ông ấy kể thế.
Lúc mẹ ông sếp chết, mẹ ông ta cầm tay dặn dò phải nhanh cưới lấy một nàng dâu, sự thật thì ông ta cũng có một đời vợ mà vợ đã tai nạn chết rồi, vì vậy gần năm mươi chưa lấy đời vợ hai.
Nghĩa tử là nghĩa tận, ông ta giờ nhắm trúng Hương, còn nói Hương rất giống vợ cũ đã chết.
Vấn đề ở đây là hai chuyện, cũng là một chuyện.
Chấp nhận ai?
Một bên là chữ hiếu, lấy ông sếp sẽ có tiền chu cấp cho mẹ.
Một bên là chữ chồng, vì đứa trẻ cần có bố đẻ.
Bùi kiên nhăn nhó lẩm bẩm:
“Thật sự khó vãi nồi, đồng tiền này không dễ kiếm.”
Hương nghe không rõ mà tò mò hỏi.
“Sư thầy nói gì đó?”
“Không có gì, tôi than thở số cô thật khổ thôi!”
Bùi Kiên nhìn chăm chú vào Hương như muốn nhìn ra điều gì đó để tạo cơ sở cho lời tư vấn.
Đừng nói, khuôn mặt Hương dù tiêu chuẩn mặt người đại nam bình thường không nổi bật, người cao ngang với Bùi Kiên, vậy chắc cũng là mét sáu.
Trên mặt có nét rắn rỏi, chững chạc cùng với có nét duyên dáng riêng biệt.
Là nóc nhà tốt! Chửi chồng sẽ hay!
Bùi Kiên bỗng dưng có cảm giác như vậy, nếu có ai hỏi tại sao hắn nghĩ thế, trả lời cũng là tâm linh.
Lại bỏ qua vụn vặt, Bùi Kiên cũng không thấy cơ sở gì viết trên mặt Hương cho tiện nói. Thế là hắn vặn ngược lại:
“Thí chủ cảm thấy chọn ai thích hợp?”
Hương: (Ô_Ô)
Nheo mắt nhìn lấy người trước mặt Hương cảm thấy hai tiếng của mình là công cốc. Nhưng lại nghĩ tới, biết đâu người ta đang dò ý để tư vấn thì sao?
Vậy là Hương khẽ cắn môi trả lời:
“Ông sếp.”
Bùi Kiên biết ngay quả nhiên là thế, nhưng hắn rất khó chịu, vì nhớ tới cảnh đứa con gái hư hỏng nào đó “mệt mỏi” úp mặt vào lòng người khác có ô tô ngay trước mặt hắn.
Bùi Kiên gắt gỏng.
“Vậy cô nghĩ đến cảm nhận của anh Dự sao? Như thế khác gì phản bội anh ta?”
Hương phản bác:
“Thế còn tôi, với mẹ tôi phải làm sao giờ?”
“Người chết là hết, ít nhất cô phải nghĩ cho con cô chớ?”
“Mẹ tôi chứ đâu phải mẹ anh, anh làm gì biết đau!”
“Ô, thế tôi từ kẽ đá chui ra à?”
“Nhìn kỹ cũng giống lắm!”
“Mịa cái cô này, thế bây giờ cô có chọn anh người yêu không?”
“Người yêu tôi như thế tôi ngu à mà chọn, mẹ anh ta không thích tôi!”
“Cô lấy anh ta hay mẹ anh ta? Cô là loại tham tiền!”
“Ừ, tôi tham tiền đấy! Có tiền cho mẹ tôi, tôi đánh đĩ cũng được! Làm sao? Cãi với đàn bà hay ho lắm sao? Mặc cái váy vào rồi nói.”
“A, mịa cái con này, mày nói ai đàn bà?”
“Nói anh đấy, loại đàn bà!”
Bùi Kiên:”…”
Chả biết từ đâu mà lại thành cãi nhau, Hương tức giận đùng đùng bỏ đi, Bùi Kiên cũng hùng hổ đỏ mặt tía tai.
Thất sách, cãi nhau với đàn bà tất nhiên là thua thiệt!
Không thắng nổi! Chiêu thức quá lợi hại!
Ra chiêu là bịt mồm lại ngay!
Thế mới nói không chỉ đàn bà có giác quan thứ sáu, đàn ông cũng có, vừa mới cảm giác đây là cái nóc nhà tốt quả nhiên dăm ba câu lộ cái nguyên hình.
Bỗng dưng lại thấy Hương hùng hổ đi vào, Bùi Kiên hít sâu một hơi chuẩn bị hiệp hai.
Nhưng không, chỉ thấy Hương vào bê đĩa hoa quả đi ra, Bùi Kiên nhìn như bị người ta cầm dao thiến mà đau xót cũng chả làm được gì.
Thấy tờ năm mươi ngàn rơi trước mặt, Bùi Kiên nhanh chân đi tới giẫm lên.
Hương thấy động tĩnh đằng sau, quay mặt lại trợn mắt quát:
“Làm sao? Tính giật lại với bà à? Bà nói cho mà biết bà nhớ ra cái bản mặt mày rồi! Bị đấm không oan đâu oắt con!”
Nói xong hương đi mất.
Một triệu cũng đi cái biệt tích.
Bùi Kiên: (0_0).
Đệt!
Bại lộ!
Giờ thì càng không có lý do đi lên giật lại cái đĩa hoa quả!
Chán nản, Bùi Kiên nhặt tờ năm mươi ngàn đút túi, xong ra bậc thềm chính điện ngồi đấy.
“Hê hê hê, tiền đâu, tiền đâu.”
Thanh Tâm hớn hở chạy lên, lại thấy Bùi Kiên mặt ngắn tũn ngồi đó bỗng chốc dự cảm không lành.
“Ê, vừa ngày mùng một đầu tháng, đừng nói gì xui xẻo nha. Ê? Ê?”
“Ê cái con bê ấy. Xui xẻo? Xui xẻo chính là ông đấy! Nhìn cái mặt thì biết đúng cái đầu bò, biết người ta nói gì không?
Người ta nói nhìn thấy cái mặt ông là biết đồ sư pha ke, còn nói cái chùa rách xách luôn cả hoa quả tiền nong đi rồi, không nói ông xui xeo thì là thứ gì? Thứ đầu bò.”
Đang bực vì cãi thua lại tiền đến miệng còn để bê đi mất, Bùi Kiên quay ra xổ lấy một tràng.
Thanh Tâm nghe tiền nong bị xách đi mất, đau mất một trăm ngàn ông ta phản pháo lại:
“Có mà người ta nhìn cái mặt cậu ấy, mỏ thì nhọn, mắt thì lồi, quả đầu như đầu ếch!”
“Ông đấy! thứ đầu bò!”
“Đầu ếch!”
“Đầu bò!”
“ĐẦU ẾCH!”
“ĐẦU…”
“ĐẦU…” x N.
---
Bữa cơm hôm đó không vui.
Hai người họ ăn trong lặng lẽ.
Ăn xong, bằng một thế lực tâm linh nào đó, Thanh Tâm vẫn phát hiện ra Bùi Kiên còn giấu tờ năm mươi ngàn.
“Đưa đây, đóng tiền nhà.”
Thanh Tâm một tay gì lấy cổ Bùi Kiên, tay kia sờ mó vào túi quần. Quần là quần vải kiểu phật tử, lại là quần cũ của ông ta. Túi ở đâu, sâu cạn thế nào Thanh Tâm rất rõ.
Bỏ qua bên trái sờ thấy cái gì mềm mềm ấm ấm, Thanh Tâm mò sang túi phải.
Bùi Kiên đâu chịu thua kém, đây là tiền hắn bị gọi là thằng đàn bà, thằng oắt con mà có được.
Mồ hôi và máu trong đó ai mà hiểu thấu được ngoài hắn, đến chết hắn cũng không thể nhả ra, đây là tôn nghiêm cuối cùng.
Bùi Kiên đưa chân, vặn người vật Thanh Tâm ngã ra nền gạch trong phòng hắn chạy ra sân.
Chạy không được.
Bằng một sức mạnh tâm linh không rõ, Thanh Tâm nhảy ba bước vọt cái đè Bùi Kiên xuống đất, ngồi đè lên cái tên mập mà lùng sục tiếp túi phải.
Bùi Kiên sống chết bảo vệ phòng tuyến dây lưng quần, nằm nghiêng sang, tay phải bị thân đè phía dưới mà ngoan cố.
...
Hai người đang chiến đấu rất mập mờ và GAY cấn thì bên cạnh có giọng nói vang lên:
“Hai vị sư thầy đang làm gì đó?”