Gần trưa ngày 22 tháng 2.
Bùi Kiên đứng trên chính điện tại chùa Tùng Thông, nhìn chằm chằm tờ năm mươi ngàn cắn môi suy ngẫm.
Thời đại này tiền tài có thể sai khiến thần phật không thì Bùi Kiên không biết, nhưng mà chắc chắn sai khiến được hắn.
Trước kia ngày lễ, ngày giỗ vẫn thấy cha mẹ đốt vàng mã, liệu rằng thần phật cũng không dùng đồ này, tiền này rồi cũng đến tay thôi, cùng lắm sau đó đốt nhiều vàng mã là được!
Từ sự tôn trọng đồng bạc này, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch tâm linh cho cô!
Bùi kiên ngẫm nghĩ là vậy, sau khi khách sáo chào hỏi qua đi, hắn bỏ qua thù cũ ra dấu mời Hương dời bước nói chuyện.
“Thí chủ, mời đi theo ta.”
Rất có phong phạm cao nhân.
Rời bước khỏi chính điện, Bùi Kiên quên không vái lạy trước khi đi ra, Hương cũng không để ý.
Hai người dạo bước trên sân, Bùi Kiên chờ đợi người ta mở miệng, Hương lòng trĩu nặng bước theo sau.
Họ yên lặng bước.
Bước được một vòng quanh chùa mà không thấy ai đó nói gì. Bùi Kiên đành mở đầu câu chuyện:
“Thí chủ, hôm nay tới đây là cầu cái gì?”
Hương ngước lên nhìn cây đào, nhìn trên đó, có nụ hoa chớm nở, có bông hoa nở rộ cũng có bông hoa tàn.
Nghĩ đến tuổi thanh xuân hiện tại như bông hoa gánh chịu sương sớm, từng giọt, từng giọt làm bông hoa nặng hơn mà rủ xuống. Hương trả lời:
“Con cầu sự nhẹ nhõm trong lòng.”
Cũng phải thôi, cặp một lúc hai người mà, lòng không được thư thả cũng là lẽ phải!
Bĩu môi nhận xét, Bùi Kiên hỏi ngược lại.
“Vì cái gì?”
Hương quay ra nhìn sư chùa trước mặt, giật mình tự hỏi tại sao mắt vị này lại đỏ như thế? Lại còn lồi ra nữa, sao da dẻ hồng hào thế? Có phải sai rồi không?
Đừng nói, giờ giả làm sư lừa gạt trên báo chí cũng nhiều.
Vậy là Hương đưa ra thắc mắc:
“Vị sư trẻ này, anh đi tu mà được uống rượu à?”
Có hơi ngơ ngác vì câu hỏi không liên quan rồi Bùi Kiên sực nhớ thương tật hiện tại, vậy thì giải thích sao đây?
Luyện công luyện sai? Ai tin?
Nhưng mà cái này ảnh hưởng đến đồng tiền cần phải nhanh suy nghĩ!
Hễ động đến tiền là Bùi Kiên rất nhanh trí. Hắn trả lời:
“Ồ, hahaha! Thí chủ thật vui tính! Tu hành phải chay giới sao lai có thể uống rượu được?
Đây là tôi vừa đốt một trăm hai mươi đao vàng mã cho một vị khách lúc sáng. Đốt nhiều quá khói sưng hết mắt.”
Nói đoạn, đưa mặt gần sát thủ thỉ:
“Tôi nói cho thí chủ biết, vị kia tâm rất chân thành.” Vừa nói vừa giơ lên một ngón tay ra dấu một triệu.
“Đối với tâm linh huyền bí vật chất chỉ là con đường thể hiện cái tâm thôi, quan trọng bốn chữ: Tâm thành thì linh. Hiểu không?”
Nghe rất vô lý, nhưng mà Hương không cãi được.
Cãi không được thì nó lại thành hợp lý.
Không chút đắn đo Hương gật gù nói phải, xong rút ra một triệu đưa cho Bùi Kiên.
Bùi Kiên tay giơ lên tính nhận, nhưng nhận ra vai diễn hiện tại hắn lại đưa Hương vào trong chính điện.
Tận mắt thấy Hương đưa tiền lên ban thờ đè tờ năm mươi ngàn lúc đầu xuống, lúc này Bùi Kiên mới yên tâm.
Lần này động lực có chút lớn, mặt ếch cười tươi hiền lành chủ động hỏi han kỹ càng:
“Hê hê hê, Thí chủ, cầu chuyện gì? Đừng ngại cứ nói ra, dù sao tôi ở đây ngày ngày niệm kinh gõ mõ. Lúc niệm kinh tiện đường cầu luôn cho thí chủ. Đảm bảo sang năm đại phú đại quý.”
Bùi Kiên học được cái câu cửa miệng đại phú đại quý của Thanh Tâm, hiện tại dùng ra Bùi Kiên thấy rất tâm đắc, thật đúng hoàn cảnh.
Bản năng cảm thấy nụ cười của vị sư này hơi giả dối, Hương có chút ngờ ngợ, nhưng rất nhanh Hương bị tâm lý của mình lất át mất suy nghĩ.
“Sư thầy muốn nghe?”
“Thí chủ cứ nói.”
“Vậy được, tôi cầu một chữ Hiếu, một chữ Chồng, hai chữ Gia Đình.”
Bùi Kiên nheo mắt một bên nhìn sang cô gái bên cạnh, thì ra là cầu kịch bản tẩy trắng hoàn lương.
Thường nói: “Con hư biết quay đầu là vàng.”
Ồ nhầm kịch bản, Bùi Kiên suy ngẫm lại.
Thường nói: “Cave biết quay đầu là… là gì ta? Là cức!”
Đúng thế, cô không biết rằng bản tính rất khó rời sao, có thể giả cái bề ngoài, cốt tủy sao có thể đổi được.
Khinh bỉ thì khỉnh bỉ trong lòng là thế, nhưng Bùi Kiên không thể nói ra ngoài như vậy được. Từ sự tôn trọng một triệu lẻ năm mươi ngàn kia. Bùi kiên gật đầu khen:
“Phải, làm người nên biết một chữ hiếu. Làm gái, ồ là phụ nữ nên biết đến chữ chồng. Gia đình là bổn phận không của riêng ai. Điều cầu ước của thí chủ cũng là lẽ tự nhiên phải vậy.”
Thấy Hương không nói tiếp để Bùi Kiên nhìn đến làm sao cũng khó chịu, chuyện của hắn với Tòn Thị Thanh Ngà còn đó, chưa kể tới từng bị một đống em gái khen tốt.
Nhắc đến tên các em gái cũng rất thơ mộng.
Mai Lan Thu Cúc, Thanh Trúc Ngọc Ngà.
Phi! Cái rắm thơ mộng!
Bậc số trong suy nghĩ Bùi Kiên rất linh hoạt, chỉ một lúc hắn nhảy số vài lần.
Hắn định hình lại suy nghĩ muốn biết cô gái trước mặt ngụy biện cái gì. Bùi Kiên hỏi:
“Thí chủ, có nguyên do không? Nhìn vị nữ thí chủ này cũng còn trẻ trung, tại sao cầu chữ chồng sớm như vậy?”
Nghe vậy, Hương thở dài thườn thượt, da mặt cũng trùng xuống buồn bã. Nhớ tới mệnh số cơ khổ của mình, bất giác nước mắt long lanh bên vành mắt.
Bùi Kiên dù không thích nhưng nước mắt đàn bà là thứ lợi hại nhất, hắn cũng mềm lòng.
“Nếu chạm đến nỗi buồn của cô thì thôi, chúng ta lại ra ngoài đi dạo.”
Hương nấc cụt một cái vì nén khóc rồi trả lời:
“Thôi, không cần đi nữa, tôi xin phép về.”
Nói đoạn quay đầu bước ra cửa, Bùi Kiên nhìn theo mà nhăn mày lại, chẳng nhẽ có nỗi khổ thật?
Nhưng hắn không hỏi, người ta không nói hỏi cố làm bực lên quay lại lấy tiền làm sao bây giờ.
“Hê hê hê, có nhân có quả, hưởng quả thôi.” Bùi Kiên hớn hở đi đến ban thờ lấy tiền.
Nhưng vừa tới gần đưa tay thì nghe đằng sau có người, tiếng giày vang lên rõ ràng không phải của
Thanh Tâm, vậy chỉ có thể của cô gái tên Hương kia thôi.
Tay Bùi Kiên co rụt lại tiện tư thế chắp tay trước ngực niệm to:
“NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT…”
Hương đi mà quay lại bởi vì nghĩ rằng cần có người tâm sự, mà người tu hành phật pháp thường nghe tri thức uyê thâm, nhìn rõ hồng trần bể khổ.
Biết đâu người ta có thể tư vấn được đây?
Vấn đề quá khó vậy nên ném cho người khác, hoặc cùng người khác làm cùng.
Quan trọng là bỏ tiền ra có vẻ hơi vô ích.
Hương đi vào lại chính điện thấy vị sư trẻ đứng chắp tay niệm câu phật hiệu mà tiền vẫn còn nguyên đó, điều này càng làm Hương tin tưởng đối phương.
Quả thật chân tu phật pháp, nhà sư có đức hạnh.
Không sai được!
“Nam mô a di đà phật.”
Nhại theo đối phương câu phật hiệu vừa rồi, Hương tính lấy đó để xích gần khoảng cách.
Con người mà, ai cũng đều mong đối tượng nói chuyện thân thiện với mình hơn.
Niệm xong Hương nói tiếp:
“Không biết sư thầy pháp danh là gì? Tôi đường đột quay lại, là có chuyện muốn nhờ.”
“Thích Thanh Tịnh”. Bùi Kiên buột miệng theo bản năng.
“Không biết thí chủ cần nhờ gì”.
Bùi Kiên không hề hồi hộp, cầm tiền làm việc là lẽ đương nhiên, tiền cầm rồi giờ đến phiên làm việc, dù sao hắn cũng tính đi kiếm việc làm.
“Sư thầy nghe câu chuyện của tôi rồi cho lời khuyên giải được không?”
Thấy Bùi Kiên gật đầu ý được, Hương bắt đầu câu chuyện của mình.
Vừa bắt đầu đã thấy Hương nói từ vài năm trước đổ lại.
Bùi Kiên từ sự tôn trọng một triệu lẻ năm mươi ngàn nên rất chăm chú nghe.
Nghe một cái dùng luôn hai tiếng.
---
Thanh Tâm hôm nay chuyện phiếm với bà Loan thấy rất vui vẻ.
Người có tiền mà, dù là tiền bốc tiền bát nhưng cứ có tiền thì ai cũng vui vẻ.
Thanh Tâm nghĩ rằng ai đó ở nhà đã nấu cơm, ông ta đi về phía hậu viện. Khi vừa qua chính điện, thấy có tiếng người nói chuyện, lại còn giọng nữ, Thanh Tâm đứng ngoài sân ngó vào.
“Bao nhiêu.”
Thanh Tâm dùng khẩu hình nói với Bùi Kiên, tThấy Bùi Kiên giơ lên một ngón, Thanh Tâm trố mắt nói tiếp khẩu hình.
“Mười…mười triệu?”
Bởi vì Hương đang quay về ban thờ phật nên không biết có hai người đang trao đổi tiếp gió, Bùi Kiên tự nhiên trợn mắt lại với Thanh Tâm mà dùng khẩu hình.
“Một trăm ngàn! Nấu cơm đê!”
Nhìn mỏ nhọn của Bùi Kiên ra chữ vậy, Thanh Tâm đi về sau tự giác nấu cơm.
Dù sao một trăm ngàn cũng là tiền, ông ta vui vẻ nấu bữa cơm này.
---
“Sư thầy, chuyện là vậy! Bây giờ tôi phải làm sao?”
Bùi Kiên đang nhập thần cùng với suy nghĩ tự thân nghe vậy tỉnh lại, nên khuyên giải thế nào đây?
Rất khó.
Theo bản năng, Bùi Kiên tóm tắt lại dòng suy nghĩ cũng như câu chuyện lại một lượt.
Mà Hương thấy vị sư trẻ đăm chiêu cũng từ tốn mà đợi, dù hiện tại đã gần mười hai rưỡi trưa, nhưng tâm sự trong lòng cô đã đủ no rồi, Hương không hề đói.