23h đêm ngày 21 tháng 2.
Tại trang viên Thiên Thai, Huyện Vi Ba, Kinh Đô.
Vì hôm nay có cuộc họp cổ đông, vừa họp vừa tiếp khách nên người đàn ông Bùi Kiên gặp trên cầu có vẻ hơi say.
Hắn ngồi trên bộ ghế salon trong phòng sách của mình, suy nghĩ những việc xảy ra trong ngày, sắp xếp lại và phân tích.
Đây là một thói quen có từ ngày năm tuổi bỏ trốn khi ấy.
“Cạch.”
Có tiếng người mở cửa.
Hắn cũng không ngẩng đầu lên, an ninh của nơi này rất tốt hắn có thể yên tâm.
Kẻ có thể không gõ cửa mà vào chỉ có hai người, Bùi Xuân sinh và cô hầu gái Phan Hương Quỳnh mà thôi.
Sinh là quản gia kiêm an ninh.
Quỳnh, tên dù rất nặng không có may mắn trong đó nhưng hắn có lý do riêng để ưa thích.
Người thần bí ngẩng mặt lên thì thấy cả hai người này cùng vào.
Đặt bát canh thuốc bổ trên bàn, Quỳnh rất tự nhiên đi ra sau bóp vai cho người thần bí.
Bùi Xuân Sinh cũng không tị hiềm mà vào thẳng vấn đề, Sinh biết anh hắn đang mệt, cần nghỉ ngơi.
“Bùi Tuấn Minh làm rất tốt, đã thu gom lại nhân lực cũ, sát phạt cũng quả quyết theo chỉ thị, em đã điều tra tường tận lý lịch, em cảm thấy có thể tin tưởng, anh định bao giờ thì gặp hắn.”
Người thần bí trả lời gọn gàng.
“Chưa đến lúc gặp! Trử Thanh Sơn là bài học của anh.”
“Vâng. Còn về vụ tìm kẻ trên cầu hôm đó, hiện tại đã khoanh vùng những kẻ có thể có mặt. Nhưng Vĩ Văn đông người, dân tứ xứ mấy chục ngàn nên tiến triển rất chậm.”
Người thần bí càng ngắn gọn:
“Dù chôn rồi đào xác về đây.”
“Dạ, anh nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.”
“Khoan đã. Anh nhớ lại được một chút, lúc rơi xuống nước có nghe kẻ kia gào thét khiêu khích, nói tên là Diêu Đăng Bình.”
“Họ Diêu? Hay là họ Dư?”
“Đúng, họ Dư, là Dư Đăng Bình.”
“Vậy thì dễ tìm, được rồi, anh nghỉ đi.”
“Ừ!”
Gật đầu thêm một cái với Phan Hương Quỳnh, Bùi Xuân Sinh đi ra ngoài.
Trong phòng, như mọi chuyện đã diễn ra nhiều lần, Phan Hương Quỳnh vạch áo, đưa bầu sữa tươi đến cho người thần bí bú.
Điều đáng nói là Quỳnh còn con gái, chưa hề có con, sữa này là uống thuốc để kích ra.
Người thần bí rên rỉ như khóc, lầm bầm vì có thứ to quá khổ làm mất đi không gian lên tiếng.
Yên lặng nghe kỹ thì hắn nói.
“Mẹ”.
---
7h sáng ngày 22 tháng 2.
Bùi Kiên được Thanh Tâm gọi dậy.
Cảm thấy dậy sớm đúng giờ cũng là thay đổi bản thân theo hướng tích cực, Bùi Kiên từ tối hôm trước dặn đi dặn lại Thanh Tâm lúc dậy phải gọi lên hắn.
Vì mượn điện thoại hẹn giờ có cho mượn đâu.
Bùi Kiên nghi ngờ ông tâm đêm về còn nhắn tin hú hí câu chuyện với bà Loan. Nhưng thế thôi, không hỏi, có hỏi cũng là chuyện riêng tư.
Bùi Kiên biết Thanh Tâm hôm qua lại xịt đề, xịt hết một trăm ngàn còn lại.
Hai người quyết định nhịn đói làm bài học cho nhớ.
Nhưng bằng một cách tâm linh nào đấy vào lúc buổi sáng chín giờ, Thanh Tâm hớn hở sách túi bóng đựng hai bát phở bò về.
Có mùi vị lạ.
Tất nhiên Bùi Kiên không cảm thấy phở bò làm sao, vị này là bún nhà bà Đoàn cách 200m, hắn thật ra không nhớ ra vị, biết được cũng vì quanh đây cũng chỉ có quán bún phở đấy.
Cái mùi vị lạ ở đây là cách Thanh Tâm có tiền, số tiền lớn.
Hỏi sao Bùi Kiên biết số tiền lớn cũng không có gì lạ, tính cách bủn xỉn của Thanh Tâm hắn đâu lạ gì, có đúng hôm uống bia là do tâm trạng quá, còn lại mỗi bữa uống nửa chén thủy tinh rượu thôi, bộ dạng nhấp môi còn tiếc đó, keo kiệt đừng nói.
Bùi Kiên rất thẳng thắn hỏi.
“Vay ai?”
“Nhặt được, ăn đi, cậu lắm mồm lắm.”
Đệt!
Bùi Kiên biết cái tay già này sống một mình quen rồi, lời nói là rất tiết kiệm. Nhưng mà cứ hắn nói vài câu là gắt gỏng chặn mồm, Bùi Kiên cũng khó chịu.
“Bỏ đi mà làm người, tôi thấy ông bây giờ hơi giống người một tí rồi đó, đừng quay lại làm chó.”
“Ê Ê. Ăn không? không ăn thì để đó, nói cái gì đó!”
Bùi Kiên có thể ngu ở những khoản khác vì nông cạn. Nhưng những gì đã trải qua, cộng với chủ nghĩa xét lại gần đây, mùi vị này không lẫn đi đâu được.
Vay họ rồi.
Bùi Kiên càng nhìn càng khó chịu, hắn khó nhịn cố hốc nốt cái bát phở không thì chó nó liếm.
Bùi Kiên đứng dậy nói:
“Nếu vì miếng ăn thì tôi sẽ đi làm trả ông. Còn nếu ông vì lô đề, vậy ông đợi chết đi. Ông liệm rồi, vậy chùa này của tôi, tôi sẽ bán nó!”
“Chùa của nhà nước bán không được đâu!”
Nói kiểu như mình đã thử rồi Thanh Tâm trả lời vậy.
Ngán ngẩm, nghe câu nói lại ra mùi vị cũ.
Bùi Kiên đi lên chính điện cầu sự thanh thản.
---
“Póc póc póc póc….xN”.
Hương đi tới chính điện chùa Tùng Thông, thở phào cuối cùng cũng thấy người.
Từ mười phút trước vào chùa Hương mới chiêm nghiệm được câu nói “vắng như chùa bà đanh” là ý như thế nào.
Chốn chùa chiền là chốn tâm linh, bước vào đây có thể làm con người ta thả lỏng.
Tiền đề là phải có người mới đúng!
Cũng là chùa, thường được hay đồn thổi là chốn ở lại của những vong linh không nơi nương tựa, không người cúng viếng được Phật từ bi mà cho ở lại.
Hương đi vào tiền điện không có ai, vòng ra sân không có ai, đến hậu viện thì hai phòng đóng cửa, đứng ở đó gọi vào phòng không thấy ai trả lời.
Ngôi chùa vốn cũ kỹ bỗng âm u kỳ lạ, cũng may ở chính điện gặp được người rồi.
Hương thấy gì?
Cái đầu trọc lốc, đây là một vị sư.
Mặc áo cà sa, chuẩn một vị sư.
Ngồi khoanh chân quay về phía ban thờ Phật ngồi gõ mõ.
“Póc póc póc póc…xN”.
Tiếng gõ mõ đều lắm, đích thật là một vị sư chùa.
Không sai được!
Không giám quấy quầy đến sư chùa tụng kinh gõ mõ, Hương rón rén bưng đĩa hoa quả tự mang đi đặt trên ban thờ, không quên rút ví lấy tờ 50k đặt trên đó.
Không biết từ bao giờ có tục để tiền lên như vậy, Phật cũng không nói phải thế! Nhưng Hương nghĩ mọi người làm thế, thì mình cũng làm thế thôi.
Không sai được!
Hương thấy gì?
Ồ, vị nhà sư này lại hai tay cầm mõ? À thì ra là như vậy!
Gật gù vì nhà sư rất chuyên tâm, cũng không hề để ý đến mình, vốn là kẻ cũng chẳng biết gì về phật với tu phật, Hương cảm thấy nhà sư hai tay cầm mõ là đúng.
Không sai được!
“Nam mô a di đà phật, con tên…, cầu các ngài…, con xin tạ các ngài…”
Lẩm bẩm nói tiếng gió miệng không ai nghe rõ ngoài mình, Hương vái ba vái xong quỳ mọp xuống không dậy nữa.
Theo như lời chị đồng nghiệp có căn nói rằng cần quỳ thế này một tiếng, thì lời cầu mới hiệu nghiệm.
Còn bà chị có căn đó đã quỳ như thế một tiếng chưa thì Hương cũng chưa thấy người ta nói.
---
Sau mười phút vừa thiu thiu ngủ vừa gõ mõ theo bản năng bỗng Bùi Kiên sực tỉnh.
Nói đến thì báng bổ!
Hắn nhận ra không cần thiết phải ngồi thiền theo tư thế lúc trước mới vận được tâm pháp, tư thế đó là dựa theo tu chân thường biết.
Có lẽ do có khí vận quyền hành nên ngồi gõ mõ Bùi Kiên cũng vận chuyển tâm pháp được, thậm chí hắn nghi ngờ nằm cũng thế, vừa tỉnh cũng là do cơ thể đến hạn mức, tính ra cũng hơn một tiếng rồi.
Đã là tiến bộ, hôm qua chỉ được hai mươi phút thôi, điều đó nói lên cơ thể hồi phục rất tốt!
“A, ỐI DỒI ÔI”.
Bùi Kiên quay sang bên cạnh thì giật nảy mình hét lớn.
Chùa chiền là chốn tâm linh, tự dưng bên cạnh có người ai mà không hoảng cho được.
Nhìn cô gái cũng bị tiếng hét của hắn làm giật mình bắn ra bên cạnh như con mèo dính nước, Bùi Kiên nhăn mày thấy quen quen.
“Có cảm giác, cảm giác gì ta.Mắt phải nháy nháy.Ồ, là cảm giác bị đấm tím mắt.”
Hắn đã biết cô gái trước mặt là ai, cái cô hôm mười bốn tháng hai có anh người yêu vừa ngu dốt lại còn nóng tính.
Anh ta đấm hắn!
Tha thứ Bùi Kiên kiến thức nông cạn.
Thường nghe các anh em đồng nghiệp kháo nhau về truyền thuyết những cô gái: hay đăng status mùi mẫn, đăng ảnh mát mẻ, đăng ảnh đi chùa. Giới thiệu thì ghi “ Hoa rơi cửa phật, vạn sự tùy duyên”.
Hôm nay Bùi Kiên mới biết đồn đúng như lời nói.
“A di phò phò… chậc, A Di Đà Phật, thí chủ cớ sao lại hoảng hốt.”
Hương chỉnh lại mái tóc hơi rối vì lăn hai vòng, lại vội vàng phủi bụi bặm.
Thường nói cửa chùa là chốn linh thiêng, cần sạch sẽ ngăn nắp, Hương không giám bất kính. Chuyện của Hương rất khó khăn, Hương trước kìa cũng không mê tín, cực chẳng đã mới phải tìm về chốn nơi đây cầu sự chỉ dẫn.
Mà quanh đây cũng chỉ có chùa này.
Hương chắp tay ngước lên nhìn vị sư, lẩm bẩm trong miệng:
“Sao nhìn vị sư này thấy quen đến vậy ta?”