Bùi Kiên từng nghe loáng thoáng anh em đồng nghiệp chuyện phiếm, kể về những cụ già về hưu có thú vui chăm cây cảnh, đi dạo quanh vườn rất tao nhã.
Còn nói như vậy thanh thản tâm trí, cũng có giúp ích cho việc kéo dài tuổi thọ.
Bùi Kiên còn trẻ, nhưng những biến cố cả về thể xác và tinh thần thời gian vừa rồi cũng làm hắn mệt mỏi.
Có lẽ đi dạo, chăm cây cảnh sẽ thư thả hơn!
Nghĩ như vậy, Bùi Kiên bắt đầu dạo một vòng quanh chùa.
Chùa này không lớn lắm, từ cổng tới hậu viện khoảng hơn năm mươi mét.
Cổng chùa kiểu dáng cũ, có ba lối đi, cửa là cửa gỗ, chiều cao tính đến cũng hoành tráng.
Đi tiếp vào là tiền điện, nơi dâng sớ, dâng hương.
Sau đó là chính điện được xây cao hơn sân một mét, trong có các giường thờ chính phật và các tôn giả, sách hôm nọ Bùi Kiên đọc chính là trong nơi này.
Đi tiếp vào trong cùng mới là hậu viện nơi hắn và Thanh Tâm ở.
Trước tiền điện và chính điện đều có bồn hoa nhỏ chạy dọc theo xung quanh.
Hai bên trái phải tường chùa trồng vài cây nhãn, ổi, thi thoảng điểm vài cây đào. Hiện tại mới qua tết, cành đào đang độ nở rực rỡ.
Bùi Kiên đứng dưới cây đào khá lâu, đây là lần đầu tiên hắn đứng ngắm hoa lâu như vậy.
Có nhìn mới biết thật sự rất thư thả đầu óc. Cảm nhận được sự sống ra hoa, kết những quả nhỏ tí hon làm Bùi kiên thấy kỳ diệu.
Hắn tự đặt câu hỏi.
“Thứ gì quy định phải nở ra hoa, sau đó là kết quả kết hạt, vì cái gì hoa đào lại đẹp như thế?”
Đặt câu hỏi vu vơ hiện ra trong đầu xong, Bùi Kiên lại không hiểu sao mình lại làm thế, có lẽ hắn bị ảnh hưởng từ kiến thức tu chân nên bắt đầu đi đặt nghi vấn cho những điều vốn là định lý chăng?
Không có câu trả lời.
Bùi Kiên biết hiện tại không thể đưa ra câu trả lời được, kiến thức hạn chế hắn.
Bùi Kiên lại đi dạo, đi tới cái ao nhỏ cạnh tường bên trái của chùa, ở đây nhìn vào mấy con cá, nhìn lấy nhìn lấy,nổi hứng nghịch ngợm nhậm chân hù chúng nó rồi tự cười “ haha” một mình.
Thanh Tâm đứng cửa liếc mắt nhìn lắc đầu ngán ngẩm.
Đúng là thứ rảnh háng!
Đứng ở cửa hậu viện, Thanh Tâm hét tới.
“Ây, rảnh quá cầm chổi quét sân đi.”
Bùi Kiên cảm thấy làm vậy cũng là thư giãn liền cầm chổi đi quét một lượt.
Thanh Tâm thì đi ra mấy cây hoa cúc trồng trong bồn ngoài thềm chính điện tỉa cành.
Công việc này ông ta không cho Bùi Kiên động đến, nói ý đây là công việc tỉ mỉ, cũng liên quan đến sinh nhai, cảnh săc trong chùa có đẹp thì quan khách thập phương mới đến chùa mà dâng lễ.
Hiện thực thì nửa cái quan khách đều không có.
Bởi vì hiện tại thời đại công nghệ số, giao thông cũng tiện lợi, người ta dù chen lấn xô đẩy, hai mét đất mười người đứng thở chỉ để chen vào chùa to.
Phải là chùa to!
Không thì ít ra cũng phải nổi tiếng!
Còn chùa nhỏ này sư thầy thì một chữ bẻ đôi không biết ai người mà mò đến?
Thanh Tâm cũng biết điều đó nhưng không cưỡng cầu được, bộ kinh cầu siêu là cả vốn kiến thức nhà phật của ông ấy rồi.
Lúc quét đến gần chỗ Thanh Tâm, Bùi Kiên nhìn ông ta, lại nhìn quanh chùa. Hắn hỏi:
“Trước kia ở đây còn sư phụ ông phải không?”
Thanh Tâm rất chăm chú, đầu cũng không ngẩng lên ừ một cái.
“Vậy ông ấy, à ngài ấy mất lâu chưa.”
Xuất phát từ tôn trọng nhà sư chân chính, Bùi Kiên đổi về giọng ban đầu khi thấy Thanh Tâm.
“Mười tám năm, sau hai năm ta vào chùa này.”
“Ngài ấy không dậy ông kinh phật à, hoặc là ông tự học lấy được mà? Sách phật ở chính điện rất nhiều, tôi đọc được một câu rất hay trong chỗ sách đó có nói mặc áo cà sa chưa chắc là tu, trong tâm có phật mới là tu phật.”
Thanh Tâm duỗi cái lưng mỏi quay ra nhìn Bùi Kiên.
Bùi Kiên thấy ông ta nhìn chằm chằm khó hiểu hỏi:
“Làm sao? Tôi nói sai?”
Thanh Tâm đổi một chỗ tỉa cành tiếp giọng không chút xấu hổ nói:
“Tôi không biết chữ, mà khi vào chùa sư phụ cũng ốm yếu rồi, học được bài kinh kiếm cơm thôi.”
Gọi kinh cầu siêu là kinh kiếm cơm không sai, Bùi Kiên không bắt bẻ được.
Vừa nãy đi dạo thư thả, tâm thái Bùi Kiên rất cởi mở, thế là hắn hỏi tiếp:
“Vậy cứ sống như vậy mười tám năm ông không chán sao? Không nghĩ về thăm vợ con một cái?”
Thanh Tâm đứng dậy gắt giọng.
“Không về! Quét đi, hỏi lắm!”
Đây là điều ông ấy chốn tránh không muốn đối mặt.
Sao mà ông ta không vương vấn lấy cuộc sống hạnh phúc cũ chứ?
Khi ông ta trốn đi vì chốn nợ, bây giờ không muốn về là không biết đối mặt vợ con, đối mặt khoảng thời gian vợ không chồng, con không bố mà thôi.
Bùi Kiên nhìn Thanh Tâm có chút hiểu ra ông ta cũng hơi giống mình.
Hắn dù đối mặt được quá khứ và cũng đã có quyết tâm thay đổi, nhưng hắn chưa có tư bản để trở về, chưa có vốn liếng thì biết đối mặt với cha mẹ làm sao?
Đến cha mẹ hắn còn chưa giám gọi điện nữa kìa!
Có cái bản sao giống nhau cạnh bên, tâm thái thư thả được một lúc Bùi Kiên nhìn vào hình ảnh Thanh Tâm tâm tình lại nhộn nhạo.
Khó chịu, Bùi Kiên quét nhanh xong về bậc thềm ngồi.
Ngồi chán lại lên chính điện tìm đọc sách, lần này cầm lên một cuốn sách tên gọi ghê gớm lắm.
“Luật nhân quả.”
Sau lần trước bị tiếng thuyết minh của hệ thống làm phiền, Bùi Kiên đã chỉ lệnh load luôn dữ liệu chữ nôm cho hắn dùng lúc thế này cho thuận tiện.
Mấy cái ngôn ngữ phàm nhân này không tính cao cấp gì, trong phạm vi cho phép của Vận Mệnh đạo nhân
Mở sách.
Bùi Kiên đọc duyệt gần hai tiếng mới hết, cuốn sách nhỏ như hai bàn tay để cạnh nhau, chữ không nhiều mà ý nhiều, thời gian hai tiêng Bùi Kiên ngẫm là chính.
Có một câu Bùi Kiên rất tâm đắc:
…“Người gieo nhân nào thì hưởng quả ấy, làm lành thì gặp quả tốt, làm ác thì gặp quả xấu, người trồng thì người hưởng”…
Bùi Kiên cảm thấy rất đúng, đúng cả với cuộc đời của hắn.
Suốt cả tuổi trẻ đời trải toàn bùn cặn, hắn trở thành bùn cặn lúc nào không hay để rồi ngụp lặn không ngẩng đầu lên được.
Thậm chí Bùi Kiên giật mình nhận ra nếu không có Vận Mệnh đạo nhân, không có hệ thống, không kiến thức tu chân liệu vận mệnh hắn có thay đổi?
“Nếu tỉnh ngộ được, vậy thì có thể thay đổi nhưng sẽ rất hạn hẹp vì bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi.”
Tổng kết câu đó càng làm hắn hối hận về khoảng thời gian kia.
Mà hiện tại thật ra cũng chưa thay đổi gì, chỉ là có tu chân làm cọc tiêu tạo niềm tin thôi.
Kể từ khi Bùi Kiên nhận ra cần bình tĩnh, hành động cẩn thận trình tự trong tu luyện, ôn tập lại kiến thức đã được truyền thừa hắn mới để ý đến những nguy cơ trong quá trình tu chân.
Với cách lượng kiến thức hiện tại có thể tổng kết như:
Nguy cơ sinh tử khi tăng đẳng cấp cảnh giới, luyện thể sẽ không có, nhưng trong giảng giải nói đến sau này tất nhiên có, ví dụ bị sét đánh khi độ kiếp.
Tu luyện sai đường ra ngã rẽ như ngày hôm qua.
Gặp nhân quả không thể kháng cự, cái này rất nghiêm trọng.
Hao hụt đạo tâm cảnh giới không tiến, nghi ngờ bản thân đến tẩu hỏa nhập ma.
Thậm chí có người đang luyện công nổ bùm một cái sạch sẽ đến di ngôn còn không kịp nói.
Nhiều lắm, đủ loại thiên kỳ bách quái để Bùi Kiên rất sợ khi suy ngẫm đến.
Mà không sợ không được, hôm qua vừa trải nghiệm một phần xong.
Vừa lúc này đầu hắn nhói nhói, Bùi Kiên biết tâm thần của mình còn hao tổn, vận dụng đầu óc quá nhiều sẽ ảnh hưởng.
Hắn không nhớ lại nữa, gấp sách phật đi ra ngoài, cũng vừa thấy Thanh Tâm hớn hở cầm con cóc đi ra ngoài.
Bùi Kiên: (-_-)
“Ông đi đâu đấy?”
Thanh Tâm nghe cái giật mình vứt con cóc đi. Cười hề hề trả lời:
“Đi ra ngoài có chút việc.”
Nói cái ông ta đi vội.
Bùi Kiên nói với theo.
“Ra chỗ bà Loan à?”
“Không.”
“Mấy giờ rồi.”
“Năm giờ chiều.”
Tiếng Thanh Tâm vọng lại, đi khuất sau cánh cổng chùa.
Cái đệt!
Năm giờ chiều anh em trong giới bắt đầu xào nấu số, cũng là lúc các đại lý lô tô bận rộn nhất, tay Thanh Tâm còn cầm con cóc đó lạ cái gì!
Bùi Kiên ngẫm nghĩ mà thở dài.
Hắn không biết khyên Thanh Tâm thế nào cho phải, bản thân hắn cũng ngứa ngáy lắm, nhưng thời điểm này còn là thời gian vàng “xét lại quá khứ” nên hắn còn nhịn được.
Có lẽ ngày xưa tâm tình cha cũ của Gia Bảo cũng khuyên hắn và Gia Bảo cũng vậy, muốn khuyên nhủ cũng không biết làm thế nào.
“Thôi kệ, có lẽ đây là vận số mà ông sư phụ nói. Con đường là ông ta chọn, không ai ép cả. Ngày xưa mình cũng thế thôi.”
Chính Bùi Kiên cũng không biết mình hay lẩm bẩm như ông cụ từ bao giờ, hắn vào bếp nấu bữa tối.
Nấu cơm, cháo ăn chán rồi.
Đến tối, như thường lệ hai người họ câu được câu không nói chuyện.
Bùi Kiên thì hay xét lại, động tí chạm vào quá khứ của Thanh Tâm, ông ta dỗi lên là hết câu chuyện.
Bữa cơm nhạt.
Cơm xong Thanh Tâm lại mò ra ngoài một lúc mới về ngủ.
Còn Bùi Kiên ngồi thiền, vận tâm pháp đến cơ thể hơi khó chịu thì dừng.
Đến hiện tại, da và mắt hắn vẫn đỏ hoe.
Trước khi ngủ Bùi Kiên nảy ra một ý hay, ngày mai làm sư chùa nghiêm chỉnh một ngày, dù sao sau đó sẽ đi kiếm cái việc, tối về luyện thể cũng được, sau một tháng hắn cũng không có ý định ở lại đây.
Việc làm sư chân chính cần trải nghiệm một chút!