Bùi Kiên bắt đầu nhớ về gia đình, cha mẹ hắn nói nghiêm khắc thì rất nghiêm khắc, nói nuôi thả rông hắn cũng đúng, vì hai người họ đều rất bận bịu công việc của mình.
Mẹ hắn năm nay 43 tuổi, nghĩa là vừa đủ 18 thì bị ông bố hắn hốt, là con người cần mẫn trong nghề nông, sau này vì nhiệt tình chuyện ngoài làng trong xóm mà được bầu vào hội phụ nữ.
Bỏ nông theo công chức, được đi học, được cất nhắc, mẹ hắn hiện tại ở quê nhà cũng có một mông địa vị, Chủ tịch ủy ban xã.
Mà đó cũng là từ hôm qua tiến về thời gian trước, hiện tại đã không phải.
Cha của hắn năm nay vừa qua ‘tam tai’, vừa đúng 50 tuổi, là con người chăm chỉ trong nghề nông, sau vì thấy cơ hội trong nháy mắt, chớp giật thời cơ vào công ty cao su vừa thành lập ở quê nhà.
Sự thật chứng minh ông ấy đúng, công ty nhà nước nên được biên chế đầy đủ, đồng lương tuy thấp mà ổn định, quan trọng là có lương hưu, hiện tại ở quê nhà cũng có một mông địa vị, Phó giám đốc nhà máy cao su.
Cũng là lịch sử từ hôm qua về trước, hôm nay cũng không phải như vậy.
Cha mẹ hắn từ nhà nông đi lên không sai, làm việc liêm khiết cần mẫn chăm chỉ mọi người yêu quý là đúng, nhưng cái bằng đại học tại chức hai người dùng vào công việc thì không đúng.
Đúng ảnh đúng tên không đúng nơi sản xuất.
Sự việc lại kể về Bùi kiên, vì hắn nợ tiền dân xã hội, thương anh chị sợ anh chị đi tìm mệt nên chốn cái biệt tích.
Không làm sao được, cũng ái ngại với tình thương này, dân anh chị đào ra được drama cha mẹ hắn mà phốt lạc danh lên huyện.
Kết quả thì cũng nói ở trên.
Ngày hôm qua cha hắn vừa gọi điện thông báo như thế, còn trịnh trọng tuyên bố:
“Về nhà đi con, nhà này còn nốt cái nhà bán đi cho mày trả nợ, xong mày tử tế làm ăn để cha mẹ sau này còn nhắm mắt.”
Bán là không thể nào bán, bán xong cha mẹ hắn ở đâu.
Kể cả cha mẹ hắn có nhắm mắt thì hắn sẽ ở đâu.
Tuyệt vọng, trầm cảm.
Thứ cảm xúc vốn chi phối hắn hai năm nay giờ lại thêm cú sốc này, Bùi Kiên như quả bóng bị thổi căng hết cỡ bởi bản thân, và xì hơi rỗng tếch chỉ trong một nốt.
“Tạch!”
“Hitzzzzzzzzzzzz….”
Bùi Kiên châm lên một điếu thuốc hai mươi mốt giành của thằng em đồng nghiệp từ chập tối, hít một hơi thật sâu, thở ra và nhìn khói thuốc bay đi, tan ra, tan rã, tan biến, như cuộc đời từng bước hắn trải qua.
Cái chuyện từ lọt lòng đến hết lớp chín không có gì để kể, cơ bản là con ngoan trò giỏi, cháu ngoan bác, chú ,thím yêu quý, tính cách điềm tĩnh,lễ phép nhẹ nhàng.
Trừ câu chuyện về mấy bạn Mai, Lan, Thu, Cúc.
Mấy bạn nữ này, có lẽ lúc khác Bùi Kiên sẽ nhớ mặt, nhưng hiện tại lòng hắn như tơ vò.
Hắn chỉ nhớ được ánh mắt phán xét, cái nhìn sâu thẳm vào đôi mắt, kèm với cái nhăn lại giữa hai lông mày của các bạn nữ khi hắn muốn trở thành thân thiết.
Tha thứ hắn sau này mới biết thế nào là thích, lúc đó không hiểu được, lớn lên nhớ lại mà đau đớn.
“Hitzzzzzzzzzzzzz…”
“Phuzzzzzzzzzzz…”
Nhưng câu chuyện đi xa thật sự bắt đầu từ cấp ba những năm đó.
Quê Bùi Kiên là quê trong nghĩa đen, trường cấp ba rất xa, hắn được ông Bác chuyên buôn gỗ lậu, không có tiền cho nhà hắn vay xây nhà nhưng vỗ ngực đành đạch sẽ nuôi hắn ba năm cấp ba.
Không nhiều, hai triệu thời đó trong một tháng là đủ.
Hai triệu a.
Giờ cẩn thận nghĩ lại mới thấy cha mẹ hắn để hắn đi học phải trả giá thế nào.
Bùi Kiên và ông anh họ hắn, Bùi Gia Bảo, bắt đầu quen biết và thân thiết từ đó.
Sống ở nhà cha mẹ hắn rất nghiêm, mẹ hắn không phụ danh gái Bắc, hắn phạm lỗi nhẹ cũng răn đe chặp chặp, cha hắn cũng nghiêm, khi say rượu về còn nghiêm hơn, giã cho không trượt cái nào.
Lớn lên trong khuân đúc như thế tất nhiên con ngoan trò giỏi, khuân đúc càng chặt, càng đè nén, chiếc bánh càng vuông.
Nhưng ra khỏi khuân thì chưa chắc như vậy.
Được sổ lồng, Bùi Kiên thấy cái gì cũng mới lạ, lại được ông anh họ galăng không giống bố, mặt được đánh giá giống mẹ kia dẫn dắt, hắn cái gì cũng muốn thử.
Ngẫm tới đây, Bùi Kiên nghiến răng hít thêm một hơi nữa.
“Hitzzzzzzzzzzzzzzz…”
“Hazzzzzzzzzzzzzzz…”
Bùi Kiên nhìn khói thuốc bay, hắn thấy trong khói thuốc lần đầu bỡ ngỡ ra sân đá bóng, cảnh nhút nhát ngu ngơ khi lần đầu chơi bóng rổ, lần đầu cầm trên tay kẹo cay ngoại quốc….
Cả cảnh ông anh Gia Bảo xui tỏ tình em Thanh ỉn lớp 10, em Trúc béo lớp 11, em Ngọc sociu năm 12.
Vẫn là ánh mắt phán xét đấy, vẫn là cái nhăn mặt như thế hắn từng trải qua.
Lần này còn đau đớn xấu hổ hơn, hắn bị sỉ nhục, sỉ nhục bởi những người con gái đó, chế giễu từ hội bạn xấu Gia Bảo giới thiệu.
Người có hai loại.
Bị sỉ nhục và chế giễu biết nghiến răng đi lên, thay đổi và hoàn thiện, hoặc coi đó là vui, hùa tới và đi xuống.
Hắn lúc đó là loại thứ hai.
Nghiến răng, Bùi Kiên thấy được cảnh việc học hành xa sút, thấy được bản thân lần đầu tiên hút thuốc, lần đầu đánh bài, uống rượu, lần đầu đá… vân vân.
Lần lượt những lần đầu tiên lướt qua trên khói thuốc.
Nhìn vào đó Bùi Kiên trầm mặc đưa điếu thuốc lên.
“Hitzzzzzzzzzzzzz”
“Khụ khụ.. khaczzz pụt.”
Thuốc hết, điếu cuối rồi, chán nản vứt bỏ, hắn nhớ thời đi học ở trường cao đẳng loại ba.
Trường cao đẳng loại ba mà, vào đó toàn những người gì thì xã hội đều biết.
Trên với không tới, dưới không thèm ngó lên, có chăng những gia đình có con em cặn bã theo đuổi, với niềm tin của cha mẹ rằng con cái họ sẽ thay đổi mà thôi.
Nhếch mép, Bùi Kiên cảm thấy xã hội đánh giá không sai.
Hắn vào đó như cá gặp nước, cùng mười ba người anh em homie đêm ngụp lặn trong quán nét, quán cafe.
Thề sống có nhau, chén rượu cùng uống, giọt máu cùng rơi.
Để đến cuối cùng còn lại bao nhiêu, mình hắn, ba năm ra trường không cầm được bằng cấp về.
Người nghiện, kẻ nợ, có đứa ông bà già nó lên tận nơi xách cổ về.
Còn hắn…
“Tí tách…”
Nhìn giọt nước mắt rơi trên nền gạch…
“Tí tách…”
Bùi Kiên nhớ lại cảnh cha cầm tiền lên chuộc thẻ sinh viên trong im lặng, cái nhìn khó hiểu, khó miêu tả của người cha khi đi về.
Bùi Kiên có một chút hiểu được, cha hắn thất vọng, nhưng vẫn còn hi vọng giấu kín trong đôi mắt ấy.
Người đời có câu nói:
“Con hư biết quay đầu là vàng.”
Hắn chọn là cức.
Quá khó, nhiều năm chểnh mảng học hành, kinh qua bao thói hư tật xấu, Bùi Kiên đã nghiện.
Đừng hiểu nhầm, hắn không nghiện cái kia, chỉ là quá quen với cái thói hư mà thôi, đây coi như là điều may mắn được không?
“Hitzzzzzzzzzzzzz …… “
Hít sâu 1 hơi không khí, Bùi Kiên hét lớn:
“AAAAAAAAAAAAAAAAzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz…”
“Về thì về đi, đứng đấy la hét làm gì cháu?”
Bùi Kiên: (Y_Y)
Bùi Kiên nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, mắt ếch vốn lồi nay lại đỏ hoe, hắn muốn phát tiết.
Tay Bùi Kiên nắm lại gân lên, nghiến răng ken két như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ phá hoại bầu không khí.
Nhưng rồi, tay thả, vai lỏng, lưng lại còng.
Bùi Kiên nhợt nhạt cất tiếng:
“Chú có thuốc không cháu xin một điếu!”
Một lúc sau, tạch một tiếng Bùi Kiên châm lên điếu thuốc ông bảo vệ đi xin, rồi ra ngã ba đường phía xa theo lời ông bảo vệ để tránh cái cổng công ty.
Sao ông bảo vệ đi xin thuốc?
Có câu:” Chớ lấy đá chọi đá, người khôn đừng chấp nhặt kẻ ngu, nhất là thằng điên",
Ông bảo vệ hôm nay thấm thía vế trước, thầm nghĩ:
Nhìn khuôn mặt vậy, đôi mắt ếch đấy không ngu cũng là đồ dại, xin điếu thuốc đuổi đi mới là người khôn khéo.
Bỏ qua vụn vặt để trở lại với Bùi Kiên.
Sau khi ổn định lại tâm trạng, hắn tiếp tục hồi tưởng cuộc đời mình.
Sau khi học cao đẳng, trở về nhà không mâm cơm chào hàng xóm, Bùi Kiên lặng lẽ được một tháng, lấy cớ đi kiếm tiền, hắn lên phố một lần nữa, làm trong xưởng gỗ của ông bác.
Vẫn là ông anh Gia Bảo đó, vẫn kịch bản cũ.
Nhưng lần này lợi hại hơn, hắn bắt đầu chơi lô và đề, chọi gà chọi chó.
Lại nghiến răng ken két, Bùi Kiên đưa lên điếu thuốc rít hơi sâu:
“Hitzzzzzzzzzzzz…Hazzzzzzzzzzzzzzz…..”
Ổn định lại cảm xúc lần hai, Bùi Kiên nhớ lại cảnh ông anh Gia bảo dẫn dắt hắn và anh em thợ mộc tìm niềm vui trong giờ và ngoài giờ làm việc, thậm chí huyền học tâm linh và duy vật về các con số cũng là ông Gia Bảo dạy.
Ông bác hắn khuyên hắn và Gia Bảo từ khi nợ vài triệu, đến lúc ổng phát hiện ra Gia Bảo không phải con ổng thì nợ của hắn cũng đã 500, Gia bảo cũng có đôi tỷ.
Cha Gia Bảo không nhận hắn, không trả nợ.
Nhưng Gia Bảo còn có mẹ hắn và ông Chú mới nhận mặt.
Họ trả.
Còn Bùi Kiên thì không.
Cha mẹ Bùi Kiên liêm khiết không giả, nên nhà hắn không có tiền là thật, làm công chức mà, đến quốc trụ lương còn 20 triệu, cha mẹ hắn cộng lại chưa đến 10 triệu đâu.
Còn phải kể đến tiền cứu hắn khoảng thời gian học hành bết bát, cặn bã phá phách nữa.
Hết, không có gì ngoài tài sản vật chất tích cóp, đất vườn cũng bán để cho hắn đi học rồi.
Hết sạch.
Bỏ ngoài tai lời nói thấm thía mà Bùi Kiên vẫn cho là cay nghiệt, hắn cuỗm sổ đỏ đi trốn.
“Tí tách…” tiếng nước mắt rơi trên nền gạch.
Bùi Kiên cầm sổ đỏ chạy là để cha mẹ không phải bán nhà thôi.
Trẻ tuổi, đời trải toàn bùn cặn, mặt chưa từng ngẩng lên nhìn trời rộng bao nhiêu, hắn chỉ biết cha mẹ hắn có một mông địa vị, rất mặt mũi tại quê, đâu biết rằng chính cha mẹ hắn cũng nợ một số để xây mái nhà ấm cho hắn, họ cũng đang cố gắng…
Lúc này ngay trước mặt Bùi Kiên tiếng động làm hắn trở lại thực tại.
“ BÍP BÍP… PÍP PÍP PÍP… BÍP BÍP… PÍP PÍP PÍP…”.
“Anh zai sao trông buồn thế? Vui nên anh ơi….”
Bùi Kiên ngẩng lên nhìn bốn thanh niên choai choai hai mươi đỗ xe máy đằng trước, ngửi trong không khí mùi rượu cồn rẻ tiền nồng nặc mà quen thuộc, đặc biệt cái giọng ngọng N với L của thằng phát biểu na ná thằng bạn thân thời sinh viên.
Mắt ếch đỏ lên, sát khí nồng nặc, hắn phi thân đá một cước ngay thằng ở giữa.