Chương 3: Tiền truyện: Self help, cặn bã được cảnh tỉnh.

Cầm tờ quyết định sa thải trên tay, Bùi Kiên sầm mặt trầm mặc năm giây.

Vì cái gì chuyện này rơi trên đầu hắn?

Sa thải nhân viên là một cụm từ gần như không gặp ở công ty này, quá trình đánh giá các cấp quản lý rất khắt khe, mà lỗi không điều hòa được nhân viên có thể tính là lỗi nghiêm trọng, ảnh hưởng lớn đến con đường thăng tiến.

Vậy mà chuyện này vẫn xảy ra được với hắn?

Cay cú Bùi Kiên gào rống:

”Đờ Cờ Mờ, đứa nào trêu tao?”

Anh em trong line xúm lại ồn ào, Bùi Kiên hiểu ra câu chuyện.

“KHỐN NẠN”.

Gào thêm cái nữa, Bùi Kiên nhấc tay rút mũ công nhân ném toẹt xuống đất rồi hùng hổ bước ra ngoài đi về.

Đi được mấy bước, dường như cảm thấy cứ thế đi thì sai xót chút gì, hắn quay đầu lại gào thét:

”CÁI CÔNG TY RẺ RÁCH NÀY...”

Mất hai giây để tìm lý do mà không nghĩ ra được lý do gì để công kích công ty H, mặt Bùi Kiên ngắn lại trầm giọng:

”Quản lý như cái con cẹc chỉ lo bòn rút nhân viên, thứ khốn nạn chỉ lo cho cái ghế của mình mà không quan tâm nhân viên sống chết ra làm sao?”

“Hộc hộc hộc”.

Hít sâu một hơi làm mát lá phổi hoạt động hết công xuất trong hai phút vừa rồi, Bùi kiên nhấc cao đầu bình tĩnh xoay người vừa nói:

”Cái công việc đã thế này không làm cũng được.”

Dư Đặng Bình đứng sau: (-__-)

Bùi kiên: (Ô_Ô).

Hớn hở x10.

Cục diện có hơi xấu hổ, những lúc thế này thường kẻ gây họa sẽ lờ đi, hô biến phép tàng hình cho bản thân, nhưng Bùi kiên không có da mặt, hắn sẽ không như vậy.

”Ồ hóa ra anh Bình cũng ở đây sao, thật trùng hợp ,thôi chào anh em đi VỀ.”

Âm dương quái khí châm chọc một câu, dằn mặt bằng cách nhấn mạnh chữ ‘về’ ý rằng ra cổng mày phải cẩn thận, Bùi Kiên nâng cao cái lỗ mũi lạnh lùng bước đi, sau một lúc hắn lại nhăn mặt vì ông Bình đi theo sau.

Sếp Bình lên tiếng:

“Tôi đưa cậu ra ngoài, đây là giờ làm việc, không có bảo lãnh sẽ không được đi về.”

Bùi Kiên trầm mặc liếc mắt, ước lượng một chút cân nặng chiều cao từ hai bên, lo lắng về một khóa vật lý đính chính bản thân của sếp mét tám, Bùi Kiên suy nghĩ:

“Được thôi, dù sao ngày đầu tiên bước vào đây là ông đón, giờ ông bỏ qua thành tích mà đuổi cổ tôi cũng là ông tiễn đưa, coi như khoanh một dấu chấm tròn cho thời gian ở đây cũng được.”

Trên đường hai người im lặng.

Khi gần ra chốt chặn bảo vệ, sếp Bình cảm thấy phải làm gì đó trước những lời cay nghiệt của Bùi Kiên lúc trong xưởng, sếp bình đưa tay giữ vai hắn lại.

Giật mình Bùi Kiên vùng vằng lập tức giữ lấy khoảng cách, mắt dáo dác tìm kiếm vật liệu ngăn chặn tác động vật lý, hoặc con đường có thể chốn chạy.

Nhận ra sự khác thường, sếp Bình đính chính:

“Đừng nhạy cảm.”

Cố đưa ra một nụ cười tỏ vẻ thân thiện, ổng nói tiếp:

”Tôi có đôi lời muốn nói với cậu, cậu trợn mắt lên để làm gì.”

Bùi Kiên nghe vậy khó chịu.

Tha thứ hắn cha sinh mẹ đẻ mắt hơi lồi như vậy, sếp nói thế có phải khiêu khích trước quyết chiến hay không?

Hơi nheo mắt lại theo bản năng, Bùi Kiên gật gật đầu ra hiệu hắn nghe hiểu.

“Tôi thấy cách sống của cậu có vấn đề, vấn đề rất lớn, chú cần phải hiểu, suy nghĩ tạo nên hành động, hành động tạo nên thói quen, thói quen tạo nên nhân cách, nhân cách sẽ quyết định tương lai của chú.”

Sắp xếp từ ngữ trong đầu, sếp Bình thấm thía mở lời từ kinh nghiệm của bản thân:

“Tôi vốn học cũng chỉ hết cấp ba, ngày mới vào làm cũng chỉ kiếm cái đổ vào miệng, nhưng dần tôi nhận ra như vậy là không đủ, vì cha mẹ tôi mất sớm, ông bà đã già, thứ tôi cần trong tương lai còn nhiều hơn thế!

Có mục tiêu ắt có động lực!

Tôi dần thay đổi cách nghĩ và hành động hướng tới mục tiêu của mình, tôi nghĩ cậu cũng nên vậy!

Nhìn xem, lương tôi hiện tại đã gấp năm lần cậu và những người ở trong kia, nhà cửa đã xây được, đi làm ngồi điều hòa, mặc dù trên bản chất tôi vẫn là thằng công nhân mà không như những người đầu vào staff khác.”

Sếp Bình nhìn chăm chú Bùi Kiên, tất nhiên ông ta không thấy được quá khứ của mình trong đó, nhưng 14 năm làm quản lý từ công nhân quèn đến hiện tại quản lý toàn bộ dây chuyền, người mà ổng từng gặp quá nhiều, nên ổng hiểu được những thanh niên này nghĩ gì.

Giọng sếp bất chợt nhẹ hơn, gần gũi như ông hàng xóm:

“Chú và nhiều người ra vào công ty này anh từng gặp rất giống nhau, các chú sống mông lung không có định hướng, nhìn nhận công việc nuôi sống mình là ‘ hết giờ ăn tiền’, tan giờ thì về rủ rê ăn nhậu, liệu có thể có đánh giá tốt về năng lực được không.

Ở nhà có cha mẹ ông bà quản lý, ra xã hội có nhà nước quản lý, vào công ty các anh quản lý các chú.

Bản thân chú nhìn vào anh hiểu, đôi mắt vẫn thâm kia là thức đêm nghịch điện thoại quá nhiều, thức đêm thì dậy muộn đi làm muộn giờ, giờ làm buồn ngủ không tập trung được, sai xót trong công việc là không thể tránh khỏi.

Cái này cần xem lại suy nghĩ của mình đi, kiếm lấy một mục tiêu rõ ràng rồi phấn đấu cho nó, tự nhiên con người sẽ khác hẳn. Hiểu vấn đề không?”

Bùi Kiên nâng đôi mắt ếch nhìn người trước mặt, nghe câu cuối hắn gật đầu trong vô thức mà không hề cảm động.

Thật ra hắn cũng biết cách sống của mình có vấn đề, nhưng nhiều người một khi đã rách thường có khuynh hướng nát thêm.

Không phải không nghĩ, chỉ lơ đi mà thôi.

Vậy mục tiêu sống của hắn là gì?

Bất chợt Bùi Kiên cảm giác giật mình, càng suy nghĩ càng giật mình, càng suy nghĩ lại thấy mông lung mơ hồ, nghe câu ‘đi thôi’ từ ông sếp sắp thành sếp cũ, Bùi Kiên bước đi theo mà chính hắn không biết.

“Cuối cùng, chú bị sa thải không phải vì anh, ai cũng là đi kiếm cơm cả, bản thân anh không muốn làm khó ai, bao che được anh vẫn bao che cho, nhưng sự việc hôm qua quá nghiêm trọng rồi, hủy hàng những mấy trăm triệu, các anh bên trên biết ngay chứ anh không giấu được. Chú hiểu không?

Như mọi lần lỗi này anh sẽ….

Các chú đi muộn anh sẽ….

Anh coi chúng mày như em của….”

“Về đi, hi vọng chú suy nghĩ kỹ về những điều anh nói.”

Đứng ở cổng công ty H, Bùi Kiên lưng hơi còng xuống, khuân mặt cúi gằm.

Hắn vẫn bận nhăn mặt lại suy nghĩ mục tiêu sống của hắn là gì, mà không biết rằng quý nhân đầu tiên trong đời hắn đã quay trở lại cuộc sống của mình, nơi hắn không còn thuộc về nơi đó nữa.

---

Cùng khoảng thời gian Bùi Kiên mất việc, trong một xóm trọ tại Vĩ Văn.

Hai cô gái mặc áo hai dây trễ ngực lộ ra nửa gò bồng đảo to như trái bưởi, trên ngực xăm bông hoa thật đẹp, lông mày kẻ ngang, tóc tết lại thành những sợi rủ xuống bên vai.

Họ đang thủ thỉ với nhau:

“Hắn sẽ không giết tớ chứ?”

“Sao lại nghĩ đáng sợ như vậy?”

“Hai tháng trở lại đây mấy vụ rồi đấy, yêu mà sinh hận rồi thành thù, cái này chẳng phải chúng ta nghe người khác ‘tâm sự’ mãi sao?”

Thủ thỉ tới đây cả hai ngẫm mà kinh, rùng mình một cái làm bộ ngực lúc lắc.

“Vậy chẳng phải ông bố của cậu phản đối việc này sao, bảo ổng đi cùng cho yên tâm, có gì núp ô tô không ai làm gì được cậu cả, tên kia là cái thứ cóc ghẻ còn đòi ăn thịt thiên nga, xe wave tàu đòi sóng sánh với ô tô?

Thôi xong đợt này bỏ nghề về nhà đi, cậu nên nghỉ hưu được rồi.”

Nghe vậy, ngẫm nghĩ lợi và hại hai giây, Ngà quyết định làm theo lời cô bạn khuê phòng của mình.

Đây là Ngà.

Tòn Thị Thanh Ngà.

Họ Tòn là họ của một dân tộc thiểu số tại Đại Nam.

Công việc nghe tâm sự thuê, rót tâm sự cho khách, đỡ khách khi tâm sự quá nặng nề, nơi làm việc là chốn tìm bản ngã của những kẻ thiếu xót về tâm hồn…tO và trÒn.

Tóm lại là nhân viên quán hát.

Nhắc tới cũng xảo hợp, Thanh Ngà và Bùi kiên gặp nhau trong một lần cũng là tâm sự nặng nề.

Một người vừa sinh nhật tuổi 18, một người vừa tạch trăm điểm lô, hai trái tim trong một ngày định mệnh tâm hồn quện nhau đến kỳ lạ.

Hôm đó sáu tiếng Bùi Kiên đi nửa tháng lương, nhưng hắn cảm thấy xứng đáng, Ngà cũng cảm thấy xứng đáng, và thế là họ trao đổi số điện thoại tối tối nhắn tin cho nhau, mặc dù thời gian buổi tối Ngà công việc rất bừa bộn.

Trở lại căn phòng trọ.

Không biết vì cái gì Ngà không dứt khoát bằng một cái tin nhắn, hoặc nói phăng luôn qua điện thoại.

Thanh Ngà của chúng ta, ồ, là của nhiều người khác, quyết định dựa dẫm ông bố từ mai nghỉ làm nên hẹn Bùi Kiên ra tâm sự lần cuối, lần này sẽ tâm sự thật.

Một tiếng sau đó, Thanh Ngà gọi điện thoại cho người yêu.

“Alo chồng, tối mình gặp nhau đi…

Không phải chỗ cũ, để tiền mà ăn uống hốc hác lắm rồi…

Nha, vậy ở đó gặp, moazzzzz.”

Lạ không?

Người ta chia tay thì lời nói sẽ cay nghiệt, không thì cũng vô cảm vô sầu, hẹn chia tay như vậy chứng tỏ con người rất có giáo dục, có hàm dưỡng, đặt vào vị trí Thanh Ngà thì đây là có tâm với nghề, sống đúng với đam mê, riêng phần đam mê này có thể câu một triệu chữ.

Nhưng thôi, quay lại với Bùi Kiên khi vừa được ông sếp đưa ra ngoài.

Nếu có giác quan của thượng đế để nhìn từ trên cao xuống cổng công ty H, ta sẽ thấy một đôi mắt ếch đang hỏi trời xanh.

“Ta sống vì cái gì?”

Những từ mục tiêu, động lực, lĩnh vực… vân vân, lóe qua lóe lại trong đầu Bùi Kiên cả trăm lần.

Nhưng càng lặp đi lặp lại, thì hắn càng mờ mịt.