Chương 5: Tiền truyện: Động lực mới của kẻ cặn bã.

"Buồn cái đệch mịa mày, vui cái đệch mợ mày”.

Gào thét, Bùi kiên đấm, đá túi bụi chẳng phân địch ta, ngã không quan tâm, Bùi Kiên vung tay chân loạn xạ như muốn vung hết lỗi lầm bản thân gây ra, con đường sai lầm hắn đi qua, những cơ hội đứng dậy mà hắn bỏ lỡ, những kỳ vọng mà hắn phớt lờ.

Từ ngày ôm sổ đỏ chạy trốn, cũng là ngày Bùi Kiên trốn tránh thực tại.

Nhìn vào thực tại, hắn xé lòng.

Nhưng cho dù không nhìn vào nó, sống theo bản năng cũ cũng đâu có được thanh thản?

Bùi Kiên gây gổ miệng tiện, xỉa xói mọi lúc, hắn trốn đi hút thuốc trong giờ làm, hắn càng tha hóa mượn rượu mượn sầu để mơ màng thì càng tích tụ trong lòng.

Ngày hôm nay chửi sếp, đến giờ đánh lộn cũng xả theo bản năng thôi.

Mà xả không được.

Sức lực con người có hạn, cái ngữ bụng phệ mắt ếch như Bùi Kiên đánh sao lại bốn thằng hai mươi, dù cho bốn thanh niên kia say mèm đi nữa.

Thế là Bùi Kiên thả lỏng nằm thẳng cẳng giữa đường ăn đấm ăn đá , hắn kệ mọe đời mà ngẫm:

Cũng được, nếu quá khứ không dạy dỗ mày thành người, thì để avatar cũ vật lý dậy mày làm người cũng được!

Nhưng một lúc Bùi Kiên lại khóc, tiếng khóc nhỏ mà dằn déo như vút qua kẽ răng nghiến ngáu, Bùi Kiên khóc cho vận mệnh mình mà thì thào:

“Thứ cặn bã.”

Một lúc sau, bốn thanh niên xả bụng tức xong hùng hổ nổ xe rời đi, để lại Bùi Kiên nằm đó vẫn hai tay ôm đầu nằm khóc, giữa ngã ba khu công nghiệp không người.

“…Vì em từng biết lắng nghe

Biết chịu đựng biết sẻ chia

Anh biết cả đời này

Anh không gặp ai tốt hơn em…”

Sau một lúc, nghe lời nhạc chuông bài hát: ‘ Vợ là điều tuyệt với nhất’ dành cho người con gái đỡ hắn khi say, nín khóc, Bùi kiên mắt sáng lên bật người dậy thì thào:

“Đúng, mày còn điểm tựa cuối cùng, cha mẹ mày từ thất vọng đến đau khổ, giờ hệ lụy bởi mày, mày không giám đối mặt, không sao cả.

Mày trốn tránh thực tại để mất đi công việc ổn định, cũng không sao cả, chỉ cần có em Ngà, từ nay mọi chông gai mày sẽ vượt qua.”

Nói đến âu cũng là duyên phận, nhiều lần tâm sự thật và giả tâm sự, từ đùa mơn trớn tới trải lòng, Bùi Kiên vẫn nhất nhất khuyên Thanh Ngà bỏ nghề về sống chung.

Mặc dù còn ỡm ờ từ đối phương và vờ quên đi thu nhập 50 so với 5 triệu giữa hai người, Bùi Kiên tin tưởng cô gái tốt sẽ sớm tìm về kết cục tốt.

Chẳng phải sếp cũ đã nói sao, cần có lý tưởng, cần có động lực, từ nay em Ngà là lý tưởng của hắn, là động lực của Hắn.

“Khạc zzzzzzzz.. pụt, ừ hừm”.

Bùi Kiên Nhổ đi đờm và máu trong cổ họng, cố gắng làm giọng điệu trở về bình thường, nhưng khi bắt máy giọng vẫn hơi khàn:

“Ừm, A, vậy anh sẽ đến quán, mỗi vợ yêu quan tâm anh, vậy ra cầu Nhật Tựu mình đi dạo, được chứ, moazzzzzzzz…”.

Bùi Kiên nở lại nụ cười đầu tiên sau khi bị đuổi việc, nhìn lại đã chín rưỡi tối.

Bỏ qua một bên mặt mũi bầm dập không quan tâm, bỏ qua ví tiền xót đúng tờ 100k, Bùi Kiên dày mặt suy nghĩ đến những lời thề non hẹn biển hắn sắp phải diễn đạt.

Nhưng trước hết, thu dọn hành lý đã, lúc tan làm ca hai sẽ rất nhiều người đến tìm hắn để tâm sự.

---

Mười một giờ đêm ngày 12 tháng 2, dưới sân ký túc xá công ty H, tiếng chửi bới vang lên liên hồi.

“Đồ khốn nạn..

Thứ cặn bã…

Cmn đúng mõm.”

Núp sau bức tường rào ký túc xá của công ty H, nhìn mười mấy người đang nhộn nhạo đồng cảm với nhau bằng những từ ngữ thô tục, Bùi Kiên cảm khái thời gian và tiền bạc là điều tha hóa đi mọi thứ.

Có những người anh em giờ nghỉ cũng như giờ làm, hội ngộ thảo luận những con số, trao nhau những cái cười vui vẻ khi hụt, lặng im khi trúng.

Những cái suýt xoa, ngoạch mồm vì lệch vài nét bút trên giấy, những cái thở dài khi luận sai giấc mơ, sai đuôi xe, bụng cóc.

Nhắc tới bụng cóc Bùi kiên có luôn cả bầu trời tri thức.

Có những người anh em giờ làm cũng như giờ nghỉ, nghị luận nơi nào có món ngon, nơi nào lòng lợn chuẩn, thương nhau từng chén rượu đầy, mến nhau từng cốc bia cạn.

Bỏ qua môt bên mấy thanh niên hết ga hết số đi không về được đến nhà, thì tất cả từng vui vẻ với hắn.

Nhìn vào khung cảnh trước mặt.

Từ tình bạn huyền học, tình cảm bàn nhậu, tất cả đều dời bỏ Bùi Kiên, chỉ trừ tình yêu.

Đã từng anh anh em em thân thiết, đã từng tri kỷ, nụ cười bỉ ổi khoái trá, tất cả tan biến.

Tự hứa với lòng mình sau này sẽ trả lại đầy đủ và chỉ vào mặt những kẻ tôn thờ đồng tiền “tệ” rằng:

‘thứ đã mất đi thì đừng tìm, không còn nữa.’

Bùi Kiên xách balô lên và đi.

Đi đâu?

Nơi tình yêu đang chờ hắn.

---

“Nửa đêm, trong bầu không khí đêm se lạnh trời chớm xuân, hắn đứng lặng lẽ trên cầu, đôi mắt sâu thẳm như chứa đựng cả vũ trụ sáng long lanh sâu thẳm không bờ bến.

Nhìn vào hắn, người ta có thể thấy được tận cùng của thời gian.

Và rồi, thứ sáng nhất đêm nay từ từ hiện hữu và rõ ràng, em Ngà đến như ánh nắng bình minh, dù là đêm tối cũng không cản được khung cảnh thắp sáng tâm linh này mà sáng rõ….

Hai người tâm sự trải lòng rất nhiều về cuộc sống, tình yêu, về cái xã hội đầy cám dỗ vật chất….”

Viển vông tưởng tượng rồi tự cười một mình, Bùi Kiên bỗng nghĩ đến sắp tới mình sẽ ở đâu?

Có lẽ phòng trọ nơi em Ngà sống có một góc của hắn, một góc yêu thương…

Nhiều người sẽ thắc mắc sao không đi ở trọ một mình, nếp sống con người như Bùi Kiên ở ký túc có khung thời gian cố định chẳng phải mua dây buộc mình?

Thực ra Bùi Kiên bị xã hội đánh đập.

Bùi Kiên đã từng thuê phòng trong một ngõ nhỏ tại Vĩ văn, bà chủ hiền lành và tốt bụng, đặc biệt dễ tin người. Nhưng cho dù dễ tin người đến đâu, thì lớn tới tuổi năm mươi mà không đứt thì không ai là kẻ ngu.

Ở cái xã hội tôn trọng vật chất này, nợ tiền nhà có thể một tháng vì lý do cứu thằng em đồng nghiệp xa quê đi làm chưa có lương.

Có thể hai tháng vì lý do bố mẹ ở nhà bệnh tật đau ốm cần tiền gấp.

Nhưng tháng thứ ba đứa em gái mười bảy lấy chồng thì không còn ai tin nữa.

“Họ đéo tin Bùi Kiên.”

Tục một chút, nhưng sự thật là như thế, trong một ngày không tốt đẹp cho lắm, hắn về tới phòng với đống quần áo ngay chân cửa.

---

Nhà số xx, ngã 3 đường yy, Đại văn, Duy Tân, Sơn Nam.

Bà Mật trợn mắt lên nhìn ông Dửng.

“Đêm tối rồi còn đi đâu nữa. Ở nhà với vợ với con….”

“Bà thì biết cái đếch gì, Công việc, mối làm ăn, mối quan hệ nó tự chạy đến với mình à??? Đêm tối đang trong chăn tôi phải lết ra khỏi cái nhà này! Là vì ai? Vì cái gì?”

“Ông đừng có điêu, Bạn làm ăn nào của ông đêm hôm 12h đêm còn rủ ông đi nhậu? Có gái gú một câu nói trước tôi còn chuẩn bị cho tương lai. Riêng con này không biết đến chữ tiếc, cũng không biết chữ nhịn là cái gì, Ông có điều gì giấu tôi không?”

Như một tối hậu thư hi vọng ông chồng thành thật, bà Mật nói một cách bâng quơ nửa hờn nửa thật.

Bỏ qua một bên bà vợ càu nhàu đêm hôm còn ra khỏi nhà, ông Dửng cắm chìa xóa xe vào con Grand i10.

Đi đâu? Nơi tình yêu đang chờ ông bảo vệ.

Còn vợ thì sao? Ở cái xã hội tôn trọng vật chất này, vợ cầm hết lương để ông Dửng tiêu vặt một triệu đã rất nhân đạo.

Sống hai mươi năm với người đàn bà tích cóp tiền bạc xây nhà, mua đất, mua xe, đẻ hai đứa con zai cho ông Dửng, Ổng nhận ra rằng có những người dù ‘bạc như vôi’ nhưng không thể thiếu được.

Nhưng tình yêu cũng thế.

Bằng thủ thuật 4.0, ông Dửng có một số tiền không ra được ánh đèn, mà tác dụng sẽ đút vào chỗ bụi mại gân rậm rạp tối tăm, nơi xứng đáng hay không thì tự ổng biết.

Từ xưa có câu: “Gần mực thì đen gần đèn thì rạng", câu này có lẽ đúng.

Thở dài đợt này tiền nong để đổ xăng quá khó khăn, ông Dửng đi đón cô con gái ngọt ngào đường mật.