Chương 29: Bần tăng pháp danh thích thì chiến!

7h sáng, ngày 18 tháng 2.

Đã là ngày thứ sáu Bùi Kiên ở chùa Tùng Thông. Hôm qua Bùi Kiên ngủ sớm, để sáng nay đi kiếm cơm theo lời vị sư huynh mới nhận tối qua trên bàn nhậu.

Hắn được Thanh Tâm phát cho một bộ pháp y cũ, bản thân Thanh Tâm thì mặc lên người bộ mới tinh.

Theo cách nói của Thanh Tâm thì Bùi Kiên phải tự giới thiệu mình là tăng nhân được giáo hội cử đến tu trong chùa Tùng Thông, tất nhiên là nếu có người hỏi. Bình thường cạo trọc đầu mặc lên tăng bào là đủ, cũng không có ai hỏi đến.

Tiếp đó sư huynh Thanh Tâm lời nói thấm thía chỉ dẫn mặt mũi tỏ ra hiền lành, thoát tục ra sao, cử chỉ bình tĩnh, thanh thản thế nào. Lời nói phải ôn tồn, lễ độ, từ tốn, nhất là mấy câu thuật ngữ chuyên môn cần học thuộc.

Bùi Kiên học không được.

Cái gì thiếu xót thì tự mình hiểu lấy, bắt hắn làm như thế thật làm khó hắn.

Không còn cách nào, Thanh Tâm phải bắt Bùi Kiên giả câm đi sau cái mông mình là được, Bùi Kiên gật đầu đáp ứng.

Nhưng mà thực tế nó không đi theo kế hoạch.

“Bần tăng pháp danh thích thì chiến. Hai vị thí chủ, CÚT RA ĐÂY.”

Đứng tại cổng của đám ma cách chùa Tùng Thông 2km, Bùi Kiên hét lớn.

Chuyện là nhà nọ có hai người con trai. Ông bố mất sớm, người mẹ tính cách bạc nhược không nói được hai đứa. Ngay trong đám tang người anh “con mịa mày” một câu, người em “thằng chó này” một câu. Không ai nhường ai, cũng chỉ vì miếng đất.

Ông em ỷ vào tôi chăm sóc bố lúc ôm đau. Ông anh ỷ vào tao cho ông ấy tiền thuốc.

Hai bà con dâu thì nhảy vào túm tóc xé áo. May là mùa này mặc cũng còn nhiều lớp, không thì đám ma thành ra quán bar nhảy disco sexy thiếu vải.

Mới có bảy giờ sáng nên người viếng không đông lắm. Trong nhà ngoài mấy người họ hàng gần đến sớm, thì chỉ có sư huynh đệ bụng cóc là Thanh Tâm và Bùi Kiên.

Thanh Tâm trong vụ này có kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm. Ông ta giả câm giả điếc ngồi tụng kinh siêu độ người chết. Hi vọng dựa vào kinh siêu độ duy nhất mình biết có thể nguôi ngoai cái người nằm trong hòm kia, tránh để họ chịu đựng không được bật nắp quan tài ngồi dậy.

Nếu mà ngồi dậy thật vậy thì việc buồn thành việc vui lớn, bản thân ông ta không quên quay ra nháy mắt Bùi Kiên chớ xen vào chuyện của người khác, Bùi Kiên gật gật hiểu ý.

Nhưng ngồi gõ mõ một lúc Bùi Kiên nhịn không nổi.

Mịa nó.

Thật nhịn không nổi a.

Thế là Bùi Kiên đứng dậy ra sân khuyên ngăn hai anh em nhà nọ, mặt mũi khi còn tóc nhìn ngu ngu là thế. Cạo trọc rồi, thật rất có uy mãnh của xã hội đen.

“Hai vị thí chủ, có chuyện từ tốn nói. Anh em như khúc ruột liền nhau, không nên phỉ báng nhau như thế. Cha già các vị còn nằm kia, đừng để ông ấy chết không nhắm mắt”.

Bùi Kiên hôm qua vừa đọc cuốn sách “Hiếu” ở chính điện, thời điểm này vẫn còn đang nhớ về gia đình, Nhìn vào gia cảnh nhà này quả thật thấy chua con mắt.

Thấy Bùi Kiên đi tới khuyên ngăn, ông anh trong nhà vớ lấy than thở.

“”Vị sư này, ông nghe thấy không? Thằng mất dạy gọi anh nó là chó! Cái loại mất dạy, thất đức.” hắn nói chỉ chỉ thằng em:” cái loại mày, bố mày đéo thèm chấp. Bố mày thừa bản lĩnh và khả năng để văng tục, nhưng mà…”

“Mà cái đệt mịa mày”

Ông em nhảy bổ lên đấm, ông anh vung tay cản đỡ thế đếch nào đấm trúng mặt Bùi Kiên.

Tím một mắt.JPG

Từ đối với nhân vật nhà sư thiết lập tôn trọng. Bùi Kiên nhịn, hắn chắp tay trước ngực niệm một câu “A Di Đà Phật”. Răng tuy nghiến nghiến, nhưng khuôn mặt tỏ vẻ hiện lành theo cảm nhận bản thân lên tiếng.

“Hai vị thí chủ, Con cái lấy chữ hiếu làm đầu! Nhìn vào mẹ già khóc lóc trong kia hai vị hiểu cảm giác của bậc làm cha mẹ hiện tại sao?”

Hai người anh em nhìn mẹ già trong gian phòng khách ngồi vật cạnh quan tài gào khóc. Khóc không phải vì cái chết của người cha mà khóc vì anh em họ lục đục với nhau.

“Nên bình tĩnh lại” X2.

Xuất phát từ sự ăn năn của bản thân, cũng tôn trọng vị sư bị vạ lây còn rất từ bi hỷ xả. Cả người anh và người em đều không tiến đến cạnh quan tài. Ông anh cầm cái gậy để chống chọc chọc vợ mình, người em cũng vậy. Thế là bên cạnh bà mẹ trái phải thêm ra hai con đàn bà tóc tai rũ rượi cùng khóc, vừa khóc vừa kể khổ vừa liếc xéo nhau.

Ở sân Bùi Kiên vẫn đứng cạnh hai anh em, mắt ếch híp lên cười đầy tự hào.

Phải như vậy, người đọc sách, có ăn có học nó khác kẻ nào đó chỉ học vẹt được bài kinh siêu độ. Hắn đang định trở lại vị trí thì nghe hai anh em tâm sự, lần này ăn nói trở về đúng nghĩa trên anh dưới em.

Ít nhất đoạn đầu là thế.

“Thôi em à! nghĩa tử là nghĩa tận! Có chuyện từ từ nói, chúng ta làm như thế cũng không phải!”

“Vâng! Em cũng là lỡ mồm lỡ miệng. Dẫu sao anh chị cũng có nhà cửa ở riêng rồi. Nay bố mất anh chị về được cũng không nên cãi cọ!”.

“Ồ, Anh chị có nhà cửa riêng rồi thì làm sao? Cái này cũng là vợ chồng anh giơ cái mặt ra bươn chải xã hội giành giật chứ có xin của nhà chú động cắc nào đâu?”

“Ô, thế không phải cha mẹ cho nhà anh vốn làm ăn chứ anh tay trắng lập nghiệp à? Nhà tôi có được cho cái gì không?”

“Ô, thế mày ở cái nhà này mười mấy năm trời mà đóng được cái đồng nào chưa? Thằng ranh con, mày không biết nghĩ à?”

“Mày gọi ai là thằng ranh con? Con chó này đầu hai thứ tóc toàn bã đậu thôi à?”

“À, đệt mịa mày!”

“Ơ, con chó này!”

Ông anh khó nhịn giơ tay đấm thẳng một cái, ông em vung tay một cái, chả hiểu quỹ tích ra sao trúng vào Bùi Kiên.

Bùi Kiên: (X_X)

Tím hai mắt.JPG

Diễn biến có chút nhanh, dăm ba câu lại quay về kết quả cũ. Nhưng lần trước là bên phải, lần này kết quả là bên trái.

Bùi Kiên khó nhịn, tâm hắn khó chịu, mắt ếch vằn lên hòa giải:

“Hai vị thí chủ, có chuyện từ từ nói. Chuyện gì khó quá vậy hãy nghĩ theo chiều hướng khác, chứ vấn đề còn tồn đọng là tình cảm còn sứt mẻ không ngừng.”

Nghe câu này thật phải nhìn Bùi Kiên bằng ánh mắt khác. Thanh Tâm hòa thượng nhìn ra bên này, nghe được câu này cũng giật mình khả năng của Bùi Kiên. Cái câu ”hai vị thí chủ” này nói thuận miệng hơn ông ta nữa.

Nghe hắn bảo chiều qua đọc kinh phật, thật sự biết chữ có tác dụng đến vậy sao? Hahaha. Thật là có tác dụng, hai mắt tím đều nhau, không có bên nhẹ bên nặng, ngu dốt.

Thật sự là thế!

Bùi Kiên đọc kinh phật, sách phật tiểu thừa chính là nhắm đến hai chữ giáo hóa. Lời lẽ thông dụng, thông tục, dễ hiểu. Thậm chí còn có những câu chuyện ví dụ điển hình trong nhân gian, Bùi Kiên đây là chỉ dập khuân lời nói trong đó mà thôi.

Có lẽ áy náy vì hành động của anh em mình, họ bình tĩnh lại.

“Vị sư này nói chí phải! Thôi được, chúng ta là anh em. Anh chị có nhà rồi, cô chú chưa có thì ở lại đây tiện chăm sóc mẹ cũng được. Anh chị trên thành phố đất chật nhà chật cũng không thể đưa mẹ lên chịu khổ ”.

“Anh nói vậy thì được. Em nhận, thay mặt vợ và các cháu em cảm ơn!”.

“Ấy từ từ anh nói hết. Nhà có thể để cho chú nhưng anh cũng có phần trong đó, bây giờ cưa đôi ra tính ra giá thị trường chú đưa anh là được. Đất đợi này tăng giá tốt lắm, nhà này bán vội cũng có đôi tỷ, cô chú cứ lo liệu đưa anh một tỷ”.

“Ơ? Con chó này mày tính ăn cướp à? Mày giết bố mày cũng không móc ra một tỷ đâu! Nhá! Nhà này của tao! Tao nuôi ông già đến chết, ông ấy cho tao!”

“À cái đệt mịa mày”.

“Ơ, con chó”.

Lần này cả hai đều không nhịn được, cũng vung tay phải đấm nhau.

Tất nhiên không trúng ai đó.

Ngã một lần trên một dòng sông là sơ ý, ngã hai lần thì có thể lý do vô ý, ngã lần thứ ba thì ngu thật rồi.

Bùi Kiên không ngu.

Hắn đã về phía sau sư huynh Thanh Tâm của hắn, mặc cho phía sau cách ba mét hai anh em nhà kia vật lộn.

Thôi kệ đi, nhân lực của phàm nhân có giới hạn, tím hai mắt đã gom hết sức lực thân thể Bùi Kiên ốp vào sức chịu đựng rồi, hắn ngồi thanh thản tụng kinh siêu độ.

“Nam mô a di đà phật…”

“Boonggggggggggggggg…”

“…”x N

Bùi Kiên: (ò_ó).

Bùi Kiên từ từ đứng dậy, cởi áo cà sa bị ướt xuống, vừa cởi vừa nhìn cái chuyên pha chè bằng inox vẫn đang chảy ra nước chè nóng hổi, Bùi Kiên trên khuôn mặt tím hai mắt lạnh lại.

Ngày càng lạnh.

Hắn bước ra ngoài, khi đi bộ qua hai anh em nhà nọ đang vật lộn dưới đất, giơ chân sút mỗi người một cái không nặng không nhẹ làm hai người lăn ra đất nhìn về phía hắn.

Bùi Kiên ngoắc tay rồi đi ra cổng.

Thời sinh viên cũng hội bạn chơi bời lêu lổng không thể thiếu đánh nhau. Bùi Kiên biết một điều, đánh nhau không quan trọng, nộp hành chính là đủ. Nhưng đánh kẻ khác trong ngôi nhà của họ vậy là vấn đề lớn.

Thế là.

Đứng ở cổng đám ma, Bùi Kiên trên đường đã lột xong áo trên, ném phăng một cái xuống đất hùng hổ nói:

“Bần tăng pháp danh thích thì chiến. Hai vị thí chủ, CÚT RA ĐÂY.”