Buổi tối hôm ấy cơm nước vốn đang vui vẻ bị tiếng”ting ting” phá tan bầu không khí.
Thanh Tâm hòa thượng tay run run mở tin nhắn ra, đây là lần mở bát đầu tiên sau hai mươi năm gác kiếm. Bất kỳ ai chơi bộ môn này đều tin vào tâm linh, tin rằng sẽ có quý nhân hoặc sự vật sự việc gì đó hợp với mình để lần theo con số mà tìm được rồi lần theo rất dễ trúng.
Không phải sao, mặt ếch trước mặt đã phán đúng trong hai ngày, vậy thì hắn chắc chắn là quý nhân của đầu bò!
Thanh Tâm đưa một tay lên màn hình nặn số, đây là một nghi thức tâm linh trang trọng, rất chậm ông ta hé mở tay ra xem.
Đệt.
“Cậu thanh niên, Ồ nghĩ được pháp danh chưa? Thôi không quan trọng, ăn xong hoàn tục đi! Ta thấy trên người cậu khí tức hồng trần quá nặng xuất gia không có được đâu!”.
Bùi Kiên: (o_O)
Hai người đang ăn vui vẻ đàm luận quá khứ, ông xem một cái tin nhắn xong thở ra ba câu như vậy nuốt cơm sao trôi được.
Nhưng Bùi Kiên phát hiện vấn đề.
Vấn đề lớn.
Hắn đã có thể xác minh người trước mặt có đam mê giống mình, các cụ có câu rồi rằng ngã ở đâu gấp đôi ở đấy!!! Sai sai, phải là câu: “Rối ở đâu thì gỡ ở đó”. Bùi Kiên cảm thấy trước tiên phải hỏi rõ vấn đề trước.
“Thanh tâm! Ngài đánh đề?”
Thanh Tâm nhíu mày lắc đầu xua tay.
“Đề? Đề là cái gì? Ta không biết. Ta chỉ biết ngươi hết ..”
Bùi Kiên nhìn thẳng vào mắt ông ta nói.
“Ông có chơi. Sáu giờ ba mươi chỉ có tin nhắn đó thôi! Ông đánh con gì”.
Nghe câu hỏi ở cuối, bản năng Thanh Tâm hòa thượng đáp: “Bảy ba”.
“…”X2.
Lại còn chối đi!
Vậy là Bùi Kiên đã rõ ngọn ngành. Nhưng mà cái bộ môn này, có một điều ai cũng biết được, không chơi mà luận số rất đúng, một khi chơi luận số chắc chắn sai, đã sai còn sai dài đến chết! Con cóc buổi chiều lý do chính là như vậy.
“Đề về bao nhiêu?”
Thanh Tâm hòa thượng vốn không muốn trả lời, nhưng kìm lòng không được. Bộ môn này là thế, một khi đã chơi mà gặp bạn là phải kể lể. Biết đâu lại bù trừ cho nhau lần sau rút được kinh nghiệm thì sao?
“Ba mươi ba”.
“…”X2
Bùi Kiên biết quả là thế! Nếu hắn hôm nay chơi đề chưa chắc đã về ba mươi ba đâu, kinh nghiệm xương máu còn đó, cái này tâm linh lắm không thể đùa nổi.
“Ông không biết xem bụng cóc rồi. Mà bỏ đi, tôi đã bỏ được rồi.”
Một kẻ bỏ được ba ngày khuyên kẻ tái nghiện một ngày sau hai mươi năm chia sẻ. Nhưng bộ môn này là vậy, tái nghiện một ngày như ngàn ngày, sao nói bỏ là bỏ.
Thanh Tâm nghe giọng Bùi Kiên giống rất có kiến thức, ông ta gạ gẫm.
“Cậu biết xem à? Mai xem cho tôi một con đi”.
“Không biết!”.
“Duyên hết hoàn tục đi”.
“Được thôi! Mai xem. Chậc chậc”.
Chậc chậc hai cái rồi ăn tiếp, Bùi Kiên mất dần đi sự tôn trọng đối với người trước mặt, ngôn xưng từ tôn kính cũng dần thay đổi.
Có lẽ con người này nên nhìn nhận lại, đâu phải cạo đầu ở chùa đều là sư đâu.
Bữa cơm tan rã trong không vui, Bùi Kiên nhìn hình ảnh ông Thanh Tâm dần dung nhập vào avatar cũ của hắn, còn Thanh Tâm nhìn Kiên với ánh mắt kẻ thiếu tích sự không được việc.
---
Một đêm Bùi Kiên đọc sách đến sáng rồi ngủ.
---
Gần trưa ngày 17, tháng 2.
Bùi Kiên ngủ dậy, hôm nay dậy muộn nên bị la đi nấu cơm ngay.
Trên mâm cơm Thanh Tâm giọng nhồm nhoàm nhắc nhở.
“Nhớ chuyện con cóc đấy”.
“Rồi rồi”.
Đến chiều Bùi Kiên bắt cóc cho Thanh Tâm, hắn bị ép luận ra một con số. Lần này là năm mươi ba, nhắc đến luận bụng cóc, Bùi Kiên có cả bầu trời kiến thức.
Nhưng mà cái rắm tác dụng đều không có.
Thật sự là thế! Bùi Kiên giờ nghĩ lại, luận bụng cóc có khác luận biển số hay luận giấc mơ đâu, không trúng chính là không trúng.
Bộ môn lô đề này giống như một trăm cái bát, có chín mươi chín bát cức, chỉ có một bát cơm.
Bùi Kiên phải ăn cả tấn cức rồi mới tổng kết ra được, nhất là sau khoảnh khắc của hai bước ngoặt thì càng thấm thía.
Bây giờ nên ăn cơm thật, chứ đừng tìm cơm trong đống cức, moi ra được cũng toàn mùi cức, khụ khụ.
Đến chiều Bùi Kiên không vào không gian ý thức đọc sách. Lý do thì sáng nay khi tỉnh dậy thấy mình năm lê lết dưới sàn, trên người còn có dấu dép. Lúc ăn cơm đã ướm thử, thủ phạm biết rõ rành rành rồi mà không làm gì được.
Kiếp ăn nhờ ở đâu, phận trai mười hai bên nước, Bùi Kiên nhịn.
Thế là rảnh rỗi quét dọn xong trong ngoài, tưới nước cho mấy bồn hoa không quên nguyền rủa người nào đó xịt lô đến chết.
Xong cả rồi, Bùi Kiên bước tới chính điện, nơi nghe Thanh Tâm giới thiệu qua là có kinh văn nhà phật.
Bước vào đây nhìn những tượng phật bên trên, dù mình xuất gia một cách mơ hồ, nhưng đối với tâm linh tôn trọng, Bùi Kiên chắp tay vái ba vái.
Đừng nói, kể từ hôm qua được Thanh Tâm cho vài bộ áo cũ, Hiện tại nhìn đằng sau Bùi Kiên cũng rất ra dáng, đằng trước vậy thì thôi khỏi phải nói, vẫn là cái mặt ếch có nét xã hội đen.
Hắn đi sang một bên xem xét trên kệ đựng đầy kinh văn cũ nát, bụi bặm. Một vài nơi nhện đóng chân làm nhà, nhìn cái là biết rất lâu không có người tu dọn.
Bùi Kiên thấy một tờ giấy bên trên đại loại có nội dung công nhận di tích lịch sử Tùng Thông, cùng một văn bản chứng tu của giáo hội phật giáo. Đọc đọc một hồi cười khẩy bỏ qua một bên cái tờ giấy này, hắn chọn mấy bộ kinh văn cũ.
Lại mở sách.
Lóa mù con mắt ếch.
Thật sự là mù vì toàn chữ nôm cả, Bùi Kiên không hiểu chút gì, nếu hiểu được hắn đã là tiến sĩ rồi.
Thôi được, phật nói nặng chữ tâm! Có tâm là đủ rồi, cần gì phiền hà? Vậy thì về đọc sách luyện thể cũng được!
Đang càu nhàu trong lòng, Bùi Kiên nghe được tiếng của hệ thống.
“Ta có thể phiên dịch lại cho ngươi”.
Bùi Kiên tất nhiên biết đó là hệ thống, mặc dù ngôn ngữ của hệ thống theo ngôn ngữ của sư phụ hắn, mỗi lần nghe Bùi Kiên sẽ tự có thể hiểu. Giọng nói tùy theo thời điểm, cảm xúc của chính hắn mà nghe ra giọng điệu khác nhau, đến hiện tại Bùi Kiên có một chút quen thuộc rồi.
“Vậy lập tức phiên dịch”.
Thế là Bùi Kiên đọc sách kinh phật, giống như có thuyết minh, đọc đến đâu giọng thuyết minh trình bày tới đó, giống như xem phim thuyết minh vậy.
Kinh phật mà Bùi Kiên chọn đọc là một cuốn thuộc kinh văn tiểu thừa nói về chứ “hiếu.” Một số cuốn đại thừa dành cho bậc chân tu chân chính Bùi Kiên không động đến, bởi lẽ hắn không có ý định đi tu thật.
Mở đầu cuốn sách rất ngay thẳng:
“Đạo Phật là đạo hiếu, hiếu là nền tảng cốt lõi của đạo phật, người bất hiếu làm việc gì cũng khó, cúng dường mười phương mà bất hiếu với cha mẹ cũng như không…..”.
Bùi Kiên đọc một lèo đến chiều muộn. Cuốn sách đó không dày lắm, chủ yếu thời gian hắn nghĩ về gia đình cha mẹ và em gái.
Có lẽ nếu thời gian quay ngược lại, rất nhiều người số mệnh sẽ rất khác. Bùi Kiên cũng vậy, trong một buổi chiều, có vài chục lần có xúc động muốn quay ngược thời gian như thế.
“Hệ thống, sau này tu luyện có thể tác động lên thời gian không? Ví dụ cảnh giới đại thừa có thể di tinh hoán nhật đó, có thể quay ngược thời gian không?”
Không có trả lời, kiến thức hắn chưa đủ tư cách tiếp xúc đến.
Bùi Kiên tam hiểu là có thể được, chỉ là không biết phải đến đẳng cấp sinh mệnh nào mới có thể quay ngược thời gian. Vì nếu thời gian là khái niệm không thể chạm tới, vậy nó sẽ là kiến thức cơ bản được công khai luôn. Ngộ ra điều này chứng tỏ trí thông minh của Bùi Kiên được cải thiện rõ rệt, khả năng do bỏ được lô đề, cùng bị bạn gái bỏ và giám nhìn vào quá khứ chăng?
Có lẽ vậy.
Khi con ngươi ta chấp nhận buông bỏ cái xấu để quay về với ánh sáng. Không chỉ ngộ ra nhiều điều, ý niệm lúc này sẽ thông suốt, cũng sẽ suy nghĩ thấu đáo hơn.
“Có lẽ, nếu có thể tu luyện tới quay ngược lại thời gian ta cũng sẽ làm vậy để bù đắp lại khoảng thời gian phung phí”.
Tự nói với bản thân một câu, Bùi Kiên đi ra khỏi chính điện vào bếp, để tiếp tục công việc góp công khi ăn nhờ ở đậu của mình.
Cần đi nấu cơm ăn.
Cơm thật.
Nhưng đời mà, vẫn luôn tồn tại kẻ muốn ăn cức.
Trên bàn cơm, tổ đội sư huynh đệ đang nói chuyện vui vẻ. Bùi Kiên kể về những sự kiện vui vẻ thời nhỏ, những truyện lố bịch và nghịch ngợm của trẻ con.
Người khi mà quay đầu thì sẽ quay một cái nhìn lại từ thời thơ ấu.
“Ting ting”.
“Thí chủ, hoàn tục đi thôi”.
“Bành” một tiếng, Thanh Tâm đập tay trên cái bàn vuông như bàn cờ, chân thấp gần 40cm ông ta giận giữ.
Ông ta mà giận giữ, hừ hừ…
“Ngày mai hoàn tục, không có nhì nhằng làm gì, duyên cái chữ này ở đây ta nói hết là hết. Hết sạch, mai cút”.
Bùi Kiên nghe vào rất bình tĩnh, xịt lô xịt đề hắn xịt nhiều rồi, cũng đã dự đoán được sẽ thế này, cái cảnh tượng này đã ngờ ngợ trong đầu từ chiều rồi.
Hắn hỏi ngược lại:
“Ông tu cái gì phật? luyện cái gì tâm?”
“Hả”. Thanh tâm hòa thượng nắn không thấy cái đuôi câu hỏi.
Bùi Kiên đi thẳng vấn đề:
“Ông là sư cái nỗi gì? Lúc chiều lên chính điện đọc kinh phật tôi đã hiểu?”
“Vậy thì??” Quay ra liếc xéo Bùi Kiên, ông Thanh Tâm nghĩ cần nói rõ chủ quyền của cái chùa này.
“Thì con cẹc! Tôi con người này miệng rất khốn nạn thường không nghe theo chỉ huy. Trên chính điện tôi thấy một văn bản của giáo hội phật giáo. Chậc chậc, họ sống của rất hòa nhập xã hội hiện đại, có cả số điện thoại để liên lạc”.
“…”X2
“HAHAHA”X2
Mất vài giây im lặng, cả hai cùng phá lên cười, cười đúng chất sư huynh đệ ruột thịt.
“Sư đệ, ta thay mặt sư phụ nhận người vào chùa. Đến, làm chén rượu này. Nhánh phái của chúng ta không chay giới, ba đời đều như thế. Thế hệ chúng ta sẽ là đời thứ nhất. Thế nào?”
“Ồ, sư huynh nói chính hợp ý đệ. Đến. Mà nói đi cũng phải nói lại. Đã là sư huynh đệ cùng tu, vậy việc nên chia đều, một người nấu cơm một người rửa bát. Okê?”
“Okê hahha. Không đáng kể, không đáng kể”.
“cách zzz” x2
“Khà, rượu ngon”. X2
“hahaha”X2
Thanh Tâm cảm thấy câu chuyện có chút đi xa tầm với, nhưng thôi, đồ ngu đã khai khiếu. Chẳng nhẽ đây là sức mạnh từ việc biết chữ hay sao, ông ta thậm chí không biết trên cái tờ văn bản đó có viết số liên lạc, chỉ biêt là một phần văn bản công nhận chùa này.
Thanh Tâm thầm than thất sách.
Đáng ra không nên nhận kẻ này vào, ngay từ đầu cứ tận duyên là đủ. Hiện tại đâm lao phải theo lao,nhưng công việc chỉ có vậy, hàng tháng vào rằm và mùng một bán nhang hoa, ngày thường chờ người chết đi niệm một cái “a di đà…”, nhưng như vậy chưa biết đủ sống không đây, thôi thì một bước một lần tính vậy.
Sau đó bữa cơm vui vẻ hòa thuận, còn trong lòng hai người ai cũng có tâm sự riêng, nhưng mặt ngoài thật sự là vui vẻ.
Ăn cơm xong, từ sự tôn trọng sư đệ mới, Thanh Tâm đi rửa bát. Khi bê bát để lên gặp Bùi Kiên ngồi bậc thềm ngẩng mặt xỉa răng, mắt ếch nhìn lên trăng khuyết ngu ngơ như thế. Thanh Tâm nhắc nhở:
“Đi nghỉ đi, đã là sư huynh đệ. Vậy ngày mai chúng ta đi kiếm cơm, hôm nay có người chết rồi”.