Chương 27: Bùi Kiên xuông tóc xuất gia.

Chương 27: Xuất gia.

Trong phòng Thanh Tâm hòa thượng có một cái tủ lạnh cũ kỹ. Bùi Kiên mở ra thấy đủ thịt, trứng, rau, lạc kèm mấy chai một lít rưỡi rượu trắng.

Thịt nguyên là thịt heo cả tảng, trứng gà công nghiệp, rau nguyên bắp cải, lạc bóc sẵn. Không đa dạng lắm nhưng cũng tính đầy đủ.

Nói đến, Thanh Tâm hòa thượng là người có cố sự, nghe ông ta nói Bùi Kiên có cảm giác giống giống mình.

Sẽ không phải là một dạng ”trốn cái biệt tích” giống nhau chứ?

Bùi Kiên đi xuống cái bếp quây lại bằng tôn mỏng ngay sát hai gian phòng nghỉ, hắn lọ mọ bắt đầu công việc cơm tối. Thịt luộc, luộc xong gắp ra thả rau, rau sôi lên thả hai quả trứng.

“Đệt, rau chưa rửa, mà thôi chắc rau chùa cũng sạch thôi.”

Việc xong xuôi, sắp mâm đưa lên phòng Thanh Tâm hòa thượng. Đang định bụng sẽ gọi ông ta dậy ăn, nhưng bê mâm tới nơi ông ta dậy rồi.

“Ồ ngài dậy rồi hả, lại ăn thử món ăn tôi nấu. Bình phẩm một cái xem nào!”

Thanh Tâm hòa thượng ngồi dậy. Nhìn thịt luộc, rau luộc, trứng luộc, lạc rang.

Có cái rắm gì mà bình phẩm? Tay nghề cũng như nhau cả thôi.

Khoan đã.

Sao thanh niên này nấu cơm? Sao lại vẫn còn ở đây? Đã đi rồi cơ mà?

Mất hai giây phân biệt hiện thực và giấc mơ đuổi được ai đó lúc chiều. Ông ta chấp nhận sự thật, lúc chiều mơ thấy đá đít được ai đó quả thật là mơ.

Cả hai ngồi xuống mâm, Bùi Kiên có gắng hòa nhập bằng câu chuyện.

“Uống được thì uống, ngài có chút tới bến”.

“…”

“Uê. Ngài còn chưa tỉnh hả”.

“…”

“Uống thêm một chút mã hồi?”

“…”

“Có tâm sự?”

Thanh Tâm hòa thượng vốn vừa tỉnh bia đang mệt không muốn trả lời, nghe vậy muốn phát cáu, ông ta cứ nhìn thấy Bùi Kiên là nhớ đến quá khứ của mình.

“Cậu lắm mồm thế để làm gì? Ăn đi, ăn xong thì đi đâu thì đi, ở đây có mình tôi là đủ?”

Thanh Tâm rất phiền, duyên phận cái gì? Vài ngày rồi không cần treo trên miệng nữa, tốt nhất thẳng thắn một chút, dù sao cái ngữ này cũng chả hiểu gì về kinh phật, thậm chí còn không biết chay giới của nhà phật.

Nói thẳng có khi đuổi đi được thật thì sao?

“Chàng trai! Thanh niên trai tráng, không đi kiếm lấy một công việc mà làm cứ bám riết nơi này làm gì?”

Để làm nhiệm vụ chứ sao? Nói đến trong nhiệm vụ có nói tham thấu sơ lược nhân quả trong kinh phật mà Bùi Kiên còn chưa có thời gian mà học tập, có lẽ hắn cần dung nhập vào trước.

Dung nhập? Đúng, cần dung nhập cái đã.

Bùi Kiên nói.

“Sư thầy, ngài nghĩ sao nếu tôi xuất gia? Cũng giống như ngài vậy! Dù sao ở chùa này có hai gian phòng nghỉ, một mình ngài ở cũng cô đơn, thêm một người bầu bạn cũng tốt.”

Tốt cái gì, một tháng số người chết cũng chỉ như vậy. Không phải không muốn, mà là không đủ chia.

Nghĩ thì thế, tất nhiên Thanh Tâm hòa thượng không thể nói ra thế, ông ta lý do lý chấu:

“Nhìn ngươi không có duyên đâu, tìm chỗ khác có duyên ấy.”

Nói đoạn bắt đầu rót rượu. Say mà tỉnh sẽ mệt, nhưng say mà tỉnh rồi lại say sẽ càng tỉnh.

Bùi Kiên cũng tự rót rượu. Hắn nói:

“Thế nào là có duyên? Chẳng phải ngài nói chúng ta có nhiều điểm chung hay sao? Thu nhận tôi cũng dễ dàng bầu bạn sống chung đấy, chắc chắn ngài cũng thấy sống một mình nhiều khi không tiện nhỉ?”

“…”

Thanh Tâm hòa thượng chẳng màng trả lời.

Ăn cứ ăn, uống cứ uống. Ăn xong mau cút, ngài mai ngươi còn ở đây ta là cháu ngươi.

Bỗng ông ta nhớ tới cái gì liền rút con điện thoại cục gạch ra xem giờ, hiện tại mới là mười tám giờ hai mươi, vẫn còn tận mười phút.

Bỗng ông ta nảy ra một ý.

“Hôm qua cậu kêu mơ cái gì có người đến tìm cậu, cậu phán đề về bao nhiêu nhỉ?”

Hôm qua Bùi Kiên thuận miệng nói chứ không đánh. Kể từ ngày định mệnh nhảy cầu đến hôm nay, hắn đã bỏ lô đề được ba ngày, cố gắng nhớ lại một chút lời mình hắn nói:

“Hình như, là con số bốn chín với nhăm ba.”

“Vậy được, nếu đề thật về một trong hai số này, tôi chấp nhận cho cậu ở lại.”

Nếu thật về hai số này, đừng nói Bùi Kiên ở lại hay không, Thanh Tâm hòa thượng chắc chắn sẽ giữ lại.

Hôm qua về ba mươi tám, hôm nay còn phán trúng, cái miệng thiêng như thế tất nhiên phải giữ lại dùng, thậm chí nếu bướng phải trói lại ngay.

Bùi Kiên thắc mắc.

“Thật sao? Nhưng chúng ta xem ở đâu?”

“Một lát rồi khắc biết.”

Vậy là hai người họ im lặng uống rượu, nhắm đồ.

Đúng mười tám giờ ba mươi.

“Ting ting.”

Thanh Tâm hòa thượng vội mở điện thoại xem tin nhắn từ tổng đài, Bùi Kiên cũng chồm lại, chuyện này liên quan rất lớn đến hắn.

Đừng nói, Bùi Kiên cảm giác của Thanh Tâm khi này thật giống khi anh em đồng nghiệp cùng check số.

“Ô, VỀ THẬT NÀY.”

Thanh Tâm hét lên, đầu giữ nguyên tư thế mắt liếc sang cạnh nhìn nhìn Bùi Kiên đầy cảm xúc yêu thương, nhìn hàm xúc đến Bùi Kiên nổi da gà bất an trong lòng.

“Hahaha. Tốt lắm, sáng mai tôi cạo đầu cho cậu. Ngày mai xuất gia, ăn cơm, ăn cơm đi, ăn cái này đây tôi gắp cho.”

Thái độ của Thanh Tâm hòa thượng bỗng tốt một cách lạ thường, thậm chí Bùi Kiên nếu không phải tự tay luộc thịt, thái thịt, bê lên và ở đây nãy giờ. Hắn sẽ nghi ngờ mấy miếng thịt được gắp đã bổ thuộc độc.

Nhìn từ ngoài vào, hình ảnh dường như vui vẻ hòa thuận.

Thật ra một người ăn trong sung sướng, một kẻ ăn trong thấp thỏm. Bùi Kiên có một suy nghĩ hắn cũng không giám tin, chẳng lẽ sư thầy Thanh Tâm có đam mê lô đề giống hắn.

Không thể nào? Đây là người xuất gia mà? Ăn thịt uống rượu cũng bình thường thôi, xem tivi thấy thủy hử có ông sư nào đó cũng là “cắn miếng thịt to, uống bát rượu đầy”.

Thường nói tu phật cốt ở tâm thanh tịnh, đam mê cái này tâm thanh tịnh làm sao được?

Nhưng thắc mắc thì thắc mắc, cơm vẫn phải ăn, quan trọng là được ở lại, thế đã tốt rồi.

Tối nay hai người uống không nhiều lắm.

Ăn xong, học hỏi thêm kiến thức hòa nhập, rất tự giác Bùi Kiên đi rửa bát.

Quay lên không thấy Thanh Tâm hòa thượng đâu, hắn cảm thấy kỳ lạ mấy nay đều thấy ông ta ở chùa rồi đi ngủ sớm, sao hôm nay lại đi đâu?

Bỏ qua chuyện đó, Bùi Kiên trở lại phòng bắt đầu đọc sách, hôm nay đã là ngày thứ ba ở chùa, còn bốn ngày nữa sẽ có thể tu luyện.

Bùi Kiên rất chờ mong ngày đó.

---

Một đêm không có chuyện gì xảy ra.

---

10h ngày 16 tháng 2.

Từ tôn trọng nếp sống thanh niên thế kỷ mới nên gần mười giờ Bùi Kiên mới dậy, Thanh Tâm cũng không gọi hắn dậy sớm ăn sáng. Bữa sáng cũng là cơm, mặc dù là cơm nguội nhưng cũng là cơm, ông ta cần tiết kiệm từng hạt.

Bùi Kiên đi ra ngoài thì thấy Thanh Tâm hòa thượng đang quét rác, hành động thong dong chậm rãi, quả thật có phong thái của bậc ẩn tu.

Nhìn thấy Bùi Kiên, Thanh Tâm hòa thượng vứt toẹt chổi xuống, chỉ chỉ vào nó rồi đi về phòng.

Bùi Kiên xin rút lại đánh giá vừa nãy.

Quả thật Thanh Tâm đến cái cắm phong thái đều không có.

Thôi thì ăn nhờ ở đậu phải biết thân biết phận, điều này Bùi Kiên đã hiểu rõ.

Nhớ năm xưa ở nhà cha cũ Gia Bảo cũng không thấy ai bắt hắn làm cái gì, thế mới biết uy lực của hai triệu cha mẹ hắn bỏ ra, lại là chữ “tiền” thôi.

Vừa quét vừa ngẫm nghĩ, Bùi Kiên thấy Thanh Tâm hòa thượng đi ra ngoài, đến khi quét xong cả cái sân cũng vừa thấy ông ấy trở về, trên tay ông ta cầm tăng đơ.

Bùi Kiên hiểu cần xuất gia rồi, nghe nói nghi thức rất rườm rà, hình như còn phải tự hối xem đã thực sự mong muốn xuất gia chưa, hình như còn quỳ bái, niệm kinh văn gì đó nữa.

Bùi Kiên lên dây cót tinh thần chuẩn bị cho một đống thủ tục.

Thanh Tâm vẫy tay gọi.

“Xong rồi thì lại đây, ta xuống tóc cho ngươi”.

Bùi Kiên cất chổi chạy đến.

---

Xong việc cạo, Thanh Tâm hòa thượng nhìn quả đầu sáng loáng mà hài lòng. Mặc dù là lần đầu tiên, nhưng tay nghề của ông ta cũng không tệ.

Nhìn thì biết !Ba ngàn phiền não của Bùi Kiên bay sạch.

Có chăng không hài lòng thì tại sao kẻ này cạo trọc trông không giống tăng lắm. Mắt ếch lồi ra như người đang trợn mắt, nhìn giống thứ khác hơn, là thứ gì ta?

Xã hội đen.

Đúng! Chính là giống xã hội đen. Bản thân mình cạo trọc còn có nét của bậc chân tu, mang kẻ này ra ngoài liệu có kiếm được cơm hay không đây?

Đánh giá kỹ càng cái bản mặt của Bùi Kiên, tâm tình Thanh Tâm từ vui thành không vui. Ông ta hừ một tiếng quay mặt đi trả lại đồ cho tiệm hớt tóc lời nói vọng lại:

“Dọn đống tóc đó đi, từ nay ngươi xuất gia rồi. Pháp danh thì tự nghĩ lấy, xong rồi thì đi nấu cơm đi”.

Bùi Kiên: (o_O)

Thế là hết, xong rồi?

Tự hối đâu? Ba quỳ chín vái gì đó đâu?

Sao có cảm giác làm tăng làm hàng giả?

Xuất gia là cạo đầu một cái xong việc?

Cũng được, đỡ phiền hà. Dù sao sau này cũng không tính gắn bó, một tháng nữa chim bay đường chim, gà đi đường gà không cần quan tâm chi cho mệt.

Lại còn pháp danh! Lấy cái tên gì đây? Thích thì chiến?

Tục, quá tục.

Bùi Kiên bắn khoăn mãi chưa biết lấy tên gì cho hay, hắn tạm gác lại vào bếp nấu cơm.

---

Trên mâm cơm, Thanh Tâm hòa thượng lấn lá hỏi:

“Ồ đêm qua mơ gì không?”

“Không có, mà ngài hỏi làm gì?”

“Cũng không có gì. À mà đêm ta ngủ mấy con cóc kêu la inh ỏi quá. Tí ra mấy bồn hoa bắt một con về xem phải nó kêu không?”

“…”

Rảnh rỗi như vậy? Hay là có ý đồ gì khác?

Bùi Kiên suy nghĩ thâm ý, hắn bắt được mùi vị gì đó quen thuộc.

“Nghe được không? Từ giờ ở đây ta là lão đại, cậu là lão nhị. Biết thân biết phận nghe chưa?”

“Được rồi được rồi! Tí tôi bắt cho ông.”

Ăn cơm xong, Bùi Kiên đem con cóc bắt được cho Thanh Tâm Hòa thượng, ngứa nghề hắn luận một cái số, là số ba mươi ba. Sau đó hắn trở về phòng lại đọc sách.

Quyết tâm thay đổi vận số đối với Bùi Kiên hiện tại lấn át tất cả ý nghĩ vớ vẩn khác, nhận những gì cay đắng nhất, mất tất cả đã có làm sự quyết tâm này sục sôi hơn bao giờ hết.

Cứ khi rảnh rỗi về được đến phòng là Bùi Kiên lại ngấu nghiến kiến thức luyện thể, tiến độ rất tốt, ba viện gạch độ dày đã đọc được một viên rưỡi. Liệu đến khi công pháp tới tay, cũng là lúc bắt đầu tu luyện ngay được.