Trở lại với Bùi Kiên.
Hắn đang trong không gian ý thức ngồi trên bộ ghế mình tưởng tượng ra, tay cầm cuốn sách:” Luyện thể cảnh công lược” mà băn khoăn chưa màng đọc.
Chuyện lúc ăn cơm làm Bùi Kiên nổi da gà, trong một tích tắc như thế hắn đã có ý định thủ tiêu Thanh Tâm hòa thượng.
Hoàn cảnh đã không còn gì để mất, tâm lý đang bất ổn, trầm thấp. Con thú trong Bùi Kiên trỗi dậy, cảm thấy cô đơn, cảm thấy đói rét, cảm thấy có vật cản cho sự tồn tại của chủ thể.
Nó muốn thủ tiêu vật cản, đạt được mục đích, nhưng may mắn Bùi Kiên tỉnh lại, ít nhất hắn cho là như vậy.
Nói đến tam quan đạo đức của hắn chỉ cặn bã về cách sống chứ linh hồn vẫn còn thuần khiết lắm, giết người với Bùi Kiên là chuyện lớn. Với lại suy nghĩ kỹ, cũng không cần làm như vậy.
Chẳng phải ông Thanh Tâm hòa thượng đã vẽ đường cho hắn sao. Có việc thì làm, không việc sấn vào mà tìm việc, ăt hẳn Bùi Kiên sẽ hòa nhập được.
Hòa nhập???
Đúng, có lẽ là ý này. Chuyện bản thân làm quá đường đột, mọi chuyện cần trình tự để có thể hòa nhập hoàn cảnh mới, con người rất dễ thích nghi chính vì khả năng hòa nhập này.
Nhận định ra một chân lý mới, nhưng Bùi Kiên vẫn khó chịu, hắn có chút không chấp nhận nổi bản thân lại có ý định giết người mà cứ thế băn khoăn, chập chùng trong tâm lý.
Chưa kể cái người đàn ông thần bí bị đạp ngã trên giàn giáo. Mặc dù vẫn an ủi bản thân rằng hắn cũng ngã mà không chết, thậm chí còn chui từ đáy sông lên, nhưng ai mà biết được người ta cũng đã chết đây?
Đêm về bóp cổ đây.
Bùi Kiên:(.__.)
Lại tự mình dọa mình rồi, mà thật sự Bùi Kiên cũng rất sợ điều này.
“Đó là biểu hiện của hủy diệt đại đạo trong thế giới ý thức vật chất”.
“Đệt mịa nó”.
Bùi Kiên gào lên, hắn đang sợ vì tự dọa mình thì thôi, ai lại lên tiếng trong không gian ý thức im ắng này?
Bùi Kiên xoay mắt nhìn quanh thì thấy còn một “nguyên linh” đang ở đây, mà giờ phải gọi là hệ thống theo cách hắn đặt tên cho thứ này.
Bỏ qua một bên tạp niệm , Bùi Kiên bình ổn tâm linh hằn học nhìn chằm chằm hệ thống.
“Người vừa nói?”
“Đúng”.
“Sao trong chín điều có nói ngươi không thể can thiệp vào quá trình học tập của ta?”
“Cách nói đó cũng không nói là sẽ không được giải pháp thắc mắc chứ? Bản thân ta sẽ có quyền giải đáp nghi vấn trong phạm vi kiến thức ngươi đã được truyền thụ.”
Ô, cái này hay.
Bùi Kiên phát hiện ra một phương pháp sử dụng hệ thống kiểu mới.
Hệ thống giống như phần mềm chat AI nào đó, kiến thức có sẵn ai cũng có thể tự tìm được, nhưng sẽ tốn thời gian và công sức, thay vì vậy sẽ hỏi AI để có câu trả lời nhanh chóng.
Bùi Kiên rất lười nhớ lại, dù kiến thức đọc rồi cũng không muốn suy xét, vậy là hắn hỏi hệ thống cho nhanh.
“Như thế nào là biểu hiện của hủy diệt đại đạo?”
“Hủy diệt đại đạo không chỉ mang nghĩa hủy diệt, còn các hàm nghĩa thấp hơn phụ thuộc vào nó. Tại phàm giới có thể nhắc đến: Tự sát, tự ngược, cầu bị đánh, bị chửi.. vân vân. Đều là những biểu hiện của hủy diệt đại đạo. Biểu hiện không chỉ ở hành động mà còn ở khái niệm, sự vật sự việc rất đa dạng. Việc ngươi có ý niệm giết người có thể xét tới gần với chúng sinh đạo, một đại đạo lệ thuộc hủy diệt.”
“Chúng sinh đạo là gì?”
Hệ thống không trả lời hắn.
Hiểu, đây là kiến thức hắn chưa được truyền thừa đến vì chưa đủ tư cách.
“Vậy tại sao bên trong ta lại có hủy diệt đại đạo?”
Hệ thống trả lời: ”Người có nhận thức sai, không phải hủy diệt đại đạo có bên trong ngươi mà ngươi đang bên trong nó. Chí tôn đạo là hình thức khái niệm có mặt ở mọi không gian và thời gian. Không chỉ vậy, ngươi đều sống trong các chí tôn đạo.”
Bùi Kiên chải vuốt kiến thức vừa học được, nói như vậy tất cả mọi người sẽ có hủy diệt tính trong tâm linh? Hắn tiếp tục câu hỏi khác.
“Vậy biểu hiện của các chí tôn đạo khác là gì, loại biểu hiện tại phàm giới!”
Hệ thống trả lời.
”Tại phàm giới:
Vô cấu chí tôn đạo thể hiện là trật tự, luật pháp…vân vân. Trên loài người thể hiện ở ý thức tự giác tuân thủ pháp luật, lời hay lẽ đẹp, chăm sóc cơ thể, làm đẹp, quét dọn …
Tạo hóa chí tôn đạo thể hiện là văn học, sáng chế… vân vân. Trên loài người thể hiện ở sắm đồ đạc mới, cải tiến công việc, sắp xếp đồ đạc, trồng cây trồng rừng……
Hủy diệt chí tôn đạo đã nói ở trên.
Hỗn mang chí tôn đạo thể hiện là hỗn loạn, đảo chính, lật đổ…. Trên người thể hiện ở thất tình lục dục là chủ yếu…
Thời gian chí tôn đạo thể hiện trên quy định, quy tắc thời gian của mỗi giới.
Không gian chí tôn đạo dễ hiểu nhất, là không gian của thế giới, xung quanh ngươi đều là không gian.
Luân hồi chí tôn đạo là một vòng luân hồi của tất cả vật chất và khái niệm. Thể hiện rõ nhất phải nói đến sinh sôi, suy tàn, lại sinh sôi của thảm thực vật, của con người. Dù người chết đi, vật chất tan ra thiên địa, cũng là một vòng luân hồi của vật chất. Hay bản thân ngươi thấy không, từ tay trắng ra đời trải qua được cha mẹ cho, vứt đi hết cả trở lại tay trắng, đây cung là một vòng luân hồi.”
Bùi Kiên khó nhịn khi nghe lời mỉa mai của hệ thống.
“Uê? Ngươi giảng giải thì giảng giải, cớ gì lấy dẫn chứng từ ta? Muốn tạo phản”.
“Cũng là sự thật thôi, ngươi rất cặn bã.”
Bùi Kiên nhìn chăm chú đánh giá hệ thống, Hắn nhận ra thứ này bắt đầu sinh ra ý thức và có tam quan của riêng mình.
Chết tiệt.
Sẽ không phải sao này hắn trở thành robot để thứ này điều khiển chứ.
Hệ thống nghe được suy nghĩ của hắn vì vốn là thể cộng sinh mà. Hệ thống cũng khó chịu nói:
“Hãy nhớ trong chín khoản của sư phụ ngươi. Ta chỉ là ký sinh, không làm được gì cái loại ngươi.”
“À, vậy ra là vậy. Nói tiếp”. Gật gù Bùi Kiên ra lệnh.
“Vĩnh hằng chí tôn đạo thể hiện tại phàm giới ở sự trường tồn vượt định mức. Không thật sự có thứ gì có thể trường tồn trừ các chí cao nhất. Các tu sĩ vượt giới hạn của chủng tộc để trường sinh cũng là sự thể hiện của vĩnh hằng.
Vận mệnh chí tôn đạo thể hiện ở mệnh số và vận số. Phàm giới sinh ra có mệnh, sinh linh sinh ra cũng đều có mệnh. Xuất thân sang hèn là vậy, xuất thân sướng khổ cũng là vậy. Còn vận số là hành động của chúng sinh, bao gồm bản thân các thiên đạo của các giới cũng thế. Hành động cá biệt quyết định vận số tốt hay dở, sống xót hay là chết, muôn hình muôn dạng.
Bản thân ngươi chọn ăn cứt thay vì quay đầu theo lời ngươi như vậy, cũng là thể hiện vận số của bản thân đã chọn.”
“Uê uê. Nói lại một lần, không đưa tao vào trong ví dụ. Okay?”
“Hừ, Okay.”
Bùi Kiên nhìn thứ này cảm thấy có thể thành tinh quái, đã thế còn là tinh quái trong cơ thể hắn, lại còn ở trong đầu nơi quan trọng nhất của hắn.
Mà lại nói kháy rất chuẩn vì bí ẩn của hắn thứ này biết hết, nói một cái là không cãi được.
Bỏ mịa.
Tốt nhất sau này có vấn đề gì thật khó mới hỏi han đến, hệ thống học rất nhanh, nhại lời cũng rất nhanh. Hỏi nhiều thành ra tự tạo một con AI chít chít méo mó là tự chuốc lấy khổ.
Khoan đã, cái thứ này nói thiếu.
“Vậy nhân quả đại đạo thì sao, nghe sư phụ ta nói đại đạo này gần sát với chí tôn đạo nhất. Thậm chí có khả năng trở thành chí tôn đạo.”
Hệ thống trả lời:
“Chín chí tôn đạo là khái niệm tồn tại khi chư thiên vạn giới còn chưa hình thành, là những khái niệm đầu tiên thúc đẩy sự phát triển của năng lượng và hình thành vật chất. Sau khi vật chất được hình thành, chư thiên vạn giới thành lập, sinh linh đầu tiên xuất hiện, lúc này khái niệm nhân quả mới có neo điểm để tồn tại. Trong các chí tôn đạo, nhân quả đại đạo và hủy diệt cùng hỗn mang chí tôn đạo không hợp. Vì nếu tất cả hủy diệt trở lại khởi điểm, hoặc tất cả trở lại hỗn mang, khái niệm nhân quả sẽ sụp đổ.”
Bùi Kiên ngộ ra tại sao phật giáo có thù lớn với ma quỷ như vậy. Từ trên khái niệm chí cao đã như thế, thể hiện tại phàm giới nơi vật chất căn bản cũng là như thế, quả thật kỳ diệu.
Hệ thống nói tiếp.
“Nhân quả đại đạo thể hiện đơn giản nhất ở nguyên nhân và kết quả. Kết quả còn dễ nói, nguyên nhân hai chữ này rất khó để lần tận gốc, truy tìm nguyên nhân chỉ có thể trong giới hạn cần tìm, nếu suy xét đến vô cực, mọi nguyên nhân đều sẽ dẫn tới thời kỳ hỗn mang khởi điểm.”
Nghe đoạn này cảm thấy thật huyền ảo quá, Bùi Kiên cảm thấy hơi nhức não, hắn cần bình tĩnh suy xét lấy một chút.
“Ọc ọc..”
Mọe lại đói rồi?
Từ lúc ăn cơm xong, trừ mất một lúc suy xét nên giết hay không giết Thanh Tâm. Khi tỉnh táo thì bê ông ta về giường, không quên suy nghĩ mang ra cổng vứt xó đó trả thù vụ hôm trước.
Cứ gọi là mười ba giờ chiều, hiện tại đã đói rồi? Đừng nói là trời tối rồi chứ?
Cơm nước hiện tại là một vấn đề rất đau đầu với Bùi Kiên.
Hắn trở lại hiện thực nhìn ra ngoài thì trời đã tối. Bùi Kiên đi sang phòng bên nhìn vào thấy ông Thanh tâm hòa thượng cũng còn chưa tỉnh.
Cái ông sư này hơi bị nát, giờ còn chưa tỉnh.
Thôi được rồi, chẳng phải ông ta đã nói sao. Có việc sấn vào mà làm, không việc thì kiếm ra việc mà làm, mọi thứ cần hòa nhập trước thì tính.
Nghĩ vậy Bùi Kiên bắt đầu lục lọi đi nấu cơm.