Chương 25: Bùi Tuấn Minh thành hổ đầu.

Trang viên Thanh Sơn.

Nghe tên thì cũng biết, nơi này từng là chỗ ở của hổ đầu quận bốn cũ: Trử Thanh Sơn, kẻ phản loạn và đã chết.

Bên trong phòng khách đứng rất nhiều người. Đếm sơ qua cũng có năm mươi, sáu mươi người nếu tính cả những người đứng trên ban công nhìn xuống. Tất cả đều mặc vest, áo sơ mi trắng, đầu tóc gọn gàng đầu không nhuộm tóc. Trong những trường hợp như thế này, long đầu của tổ chức đã quy định rõ ràng để đảm bảo tính quy củ.

Tuy người đứng thì nhiều, nhưng được ngồi đấy duy nhất chỉ có một người, đó là Bùi Xuân Sinh đang ngồi tại vị trí gia chủ trên bộ ghế chạm khắc gỗ hình chữ U.

Bộ ghế đặt chễm chệ giữa phòng khách như thể hiện sự ngông nghênh của gia chủ cũ.

Bùi Tuấn Minh bước tới đứng giữa phòng khách rộng rãi cúi người chào Bùi Xuân Sinh, rồi ngẩng mặt lên nhìn và đánh giá toàn bộ người trong phòng khách một lượt.

Hai người đứng ngay sau lưng Sinh là cận vệ, trong thông tin tình báo thì có vẻ là võ đạo tông sư. Bảy kẻ đứng hai cánh gần bên là những lang đầu thuộc hổ đầu cũ, Kẻ thì được ân xá, kẻ thì biết quay đầu từ sớm. Những kẻ khác còn lại đều chỉ tính thành viên thông thường tổ chức.

Nhưng dù là thành viên quèn cũng có thể là chủ một hiệu cầm đồ, một quầy tài chính, phía sau chúng nó vẫn có đàn em riêng.

Nếu cứ thế tính ra thì số lượng sẽ rất đáng sợ, riêng quận bốn số lượng có thể lên đến mấy ngàn người, chưa kể đây còn có tổn thất do Trử Thanh Sơn lập phản.

Lúc này Bùi Xuân Sinh lên tiếng vang vọng trong không gian tất cả yên lặng.

“Bùi Tuấn Minh?”

“Dạ, thưa long đầu!” Bùi Tuấn Minh cúi đầu trả lời.

“Cởi nhẫn”.

“Phải”.

Bùi Tuấn Minh tháo chiếc nhẫn vàng đính viên ruby đỏ trên tay xuống, đặt xuống khay do một kẻ khác giơ tới, trên khay có sẵn một…A, một cái ngón tay bị chặt.

Ngón tay này đã tím tái, vết máu đã khô, Bùi Tuấn Minh biết chủ nhân ngón tay này là ai.

Trử Thanh Sơn.

Đây là Sinh đang cảnh cáo hắn chớ bước lên con đường cũ, cũng là dăn dạy hắn hành sự phải tàn nhẫn quyết đoán.

Bùi Tuấn Minh rất tự nhiên nhìn vào khay, nhặt lên tháo nhẫn và cầm ngón tay đứt kia vứt xuống đất. Hắn đưa chân lên giẫm và day nát ngón tay này, bản thân Minh võ công cũng tạm được, là một võ đạo đại sư cấp độ chuẩn tông sư, chỉ là một ngón tay người chết day hai lần là nát.

Bùi Tuấn Minh đang thể hiện thái độ với cấp trên của mình.

“Rất tốt, tôi rất thưởng thức anh, hãy cố gắng thể hiện hành động đúng với vị trí của mình. Để cho tôi thấy, cũng để cho mọi người ở đây thấy.”

Sinh đang ngồi với tư thế yêu thích, chân vắt chéo, người ngồi hơi nghiêng một bên, tay để gọn trong lòng đưa lời thách thức.

Lời thách thức này Bùi Tuấn Minh hiểu ý vị ra sao.

“Hây yaaaaaazzzzz…”

“Xoatzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz..”

Bùi Tuấn Minh xé toang quần áo, để lộ trên cơ thể vết sẹo, vết đạn. Cơ bắp cuồn cuộn trên cơ thể không tính là vạm vỡ tạo hình một cơ thể cân đối không hề phản cảm. Hắn gồng lên cơ bắp, Bùi Tuấn Minh dang rộng đôi tay, hai cánh tay như hai gọng kìm sắt thép chậm chậm đưa vuông vào trước mặt.

Một tay cầm nhẫn, một tay xòe ra năm ngón, từ từ đeo vào ngón giữa tay phải chiếc nhẫn đại diện cho vị trí đầu não của quận bốn. Ánh mắt Minh trợn lên, nhìn lần lượt từng lang đầu có mặt ở đây.

Những lang đầu này có kẻ ghét, có kẻ ưa, đều từng là đồng liêu với Minh. Hiện tại tất cả đang nhìn vào chiếc nhẫn với ánh mắt thèm khát.

“Hừ”.

Nhẫn đeo hoàn tất, Bùi Tuấn Minh nghiến răng ngạnh ngẩng cao đầu, hai tay thả lỏng để vào phía sau chuẩn bị cho màn tiếp theo.

Sinh nhìn vậy mỉm cười lên tiếng.

“Có thể bắt đầu tranh vị. Một lần duy…”.

“ĐỂ TÔI..ÔI…Ôi…….”

Lời sinh chưa kịp dứt, một lang đầu khó nhịn đã gằn vang cả gian phòng to lớn, tiếng nói vang vọng hữu lực đầy chiến ý.

Miệng Sinh hơi nhếch lên, Bùi Tuấn Minh lập tức hiểu ý.

Minh quay người bước xa ra một khoảng cách, tư thái nhẹ nhàng của con sư tử vừa trở thành đầu đàn chấp nhận con sư tử khác khiêu chiến.

“Xoetzzzzzzzzzzzzzzzzz…”

Tiếng cởi áo vang lên, lang đầu nọ vừa đi vừa xe áo.

Không có ai ở đây thắc mắc sao tranh vị cần cởi áo. Vì đơn giản, đây cũng là một phương thức thể hiện khí thế của mình.

Không áo giáp, không phụ trợ, cuộc chiến công bằng và bình đẳng.

Tên lang đầu dậm chân phải lao nhanh như vũ bão. Trên đường chạy tay phải giơ lên, tay trái đưa trước ngực, cách Minh một mét khuỷu tay đã nâng qua đầu, người chếch về tay phải.

Lao tới trong tư thế này, toàn bộ sức đẩy lao tới của cơ thể sẽ dồn vào khuỷu tay. Theo tính toán của hắn thì đây chỉ là thức mở đầu, chân trái chờ đợi lên gối mới là đòn quan trọng. Cách đánh này hoàn toàn dựa trên cơ sở liều mạng một đòn, cũng là chiêu thức hắn dùng để chui lên từ cấp thấp nhất đến lang đầu hiện tại.

Nhưng vô tác dụng.

Bùi Tuấn Minh đơn giản chỉ nghiêng người theo tay phải, bàn tay như gọng kìm thép vung lên nắm chặt lấy cổ kẻ thách thức. Tay ghì chặt, chặt đến đối thủ cảm thấy cổ như muốn đứt ra mà bản thân Minh đứng im chỉ hơi lay động.

“Ô Ô… Ô”

Lang đầu nọ dù khó thở phải phát ra tiếng những vẫn không cam chịu, hắn giơ chân lên đá ngang sườn Minh, Minh chỉ đơn giản nhấc chân lên đạp trúng ống đồng của đối phương ngay khi chân đối phương vừa nhấc.

“Crackk”.

Tiếng xương chân gãy vang vọng trong căn phòng, nhiều kẻ ở đây phải nhăn mặt lại.

Bàn tay Bùi Tuấn Minh siết chặt, mặt đột nhiên trợn lên đầy sát khí.

“Crack” thêm một tiếng xương gãy, lần này là xương cổ, tên lang đầu thách thức mắt trợn ngược lên đầy đau đớn dữ tợn, miệng bắt đầu rớm máu chảy ra.

Tên lang đầu đã thua.

Nhìn kẻ thua cuộc dằn vặt, Bùi Tuấn Minh có chút mềm lòng, nhưng kẻ này cắt lời long đầu, một cái nhếch môi đã nói rõ phải chết.

Xưa nay tranh vị đều có nhiều kẻ thách thức, nhưng kẻ chết nói đến cũng không nhiều. Dù gì kẻ mới lên cũng cần thu thập nhân tâm, quá tàn ác sẽ thành con thú dữ nhưng cô độc.

Thú dữ cô độc phải ở vị trí cao nhất, còn ở trong bầy đàn, sẽ chịu lấy diệt vong.

Bùi Tuấn Minh lại ngộ.

Long đầu muốn hắn hôm nay giết kẻ tranh vị. Như vậy hắn sẽ không thu nạp được tất cả lòng trung thành, sẽ có nhiều cấp dưới kiêng kị, đề phòng. Tạo khó khăn cho hắn khi thâu tóm quyền lực sau này.

Chưa kể đây có thể manh mối cho thấy hắn vẫn bị nghi ngờ.

Haizzzzzz.

Bùi Tuấn Minh suy nghĩ nhanh gọn, hợp thành logic, một khi nghĩ xong phản ứng cực nhanh.

Số ngươi đã chết, tội ngươi làm cũng đáng chết. Nhưng dù sao cũng là kiếp người, ta tiễn ngươi một đoạn đỡ phải chịu đau khổ.

Đẩy lang đầu gãy cổ trợn mắt kia về sau, Bùi Tuấn Minh nhảy lên, tay gồng lấy đà đấm một phát trực diện vào thái dương, lực đạo làm đầu đối phương lõm xuống.

“Bịch”.

Tiếng thi thể ngã xuống đất, tay chân theo bản năng bắt đầu giãy chết. Máu từ trong mũi, tai, mắt bắt đầu chảy ra, tràn xuống nền.

Tất cả mọi người chỉ hướng ánh mắt nhìn kẻ đã chết đang giãy chốc lát. Chỉ số ít kẻ thực sự sợ hãi, hầu như tất cả đều bình thản hoặc tỏ ra bình thản, nhưng bất kỳ kẻ nào đối mắt với Minh đều né tránh.

Hổ đầu mới này đủ tàn ác.

Không nên chọc.

Lúc trước ẩn nhẫn rất khá. Vậy thì càng âm ác, càng không nên chọc, cũng không nên tin tưởng.

Bùi Tuấn Minh đứng chờ đợi mười giây mà không có kẻ thách thức tiếp theo.

Tất nhiên không ai giám lên nữa, lang đầu vừa khiêu chiến kia chính là cao thủ số ba tại cơ cấu quận bốn cũ dưới thời Thanh Sơn, kẻ số một và số hai đã chết. Hiện tại lang đầu nọ sống không quá ba giây sau khi thách thức, thập chí thời gian lạc bại cũng chỉ trong lần đầu giao thủ. Hổ đầu mới này đủ tư cách, mà tư cách rất to rất lớn rất rất tâm phục khẩu phục.

Bùi Xuân Sinh nhìn quanh một lượt rồi đưa ra chỉ lệnh kết thúc.

‘Giải tán, trừ hổ đầu”.

Tất cả mọi người cùi chào rồi lần lượt ra về theo trình tự.

Ngày hôm nay sẽ là một ngày khó quên, vị hổ đầu mới cũng cần đánh giá cẩn thận.

Sinh vẫn như thường lệ, nở nụ cười đẹp trai nói từ tốn.

“Anh rất thông minh, cũng đủ ẩn nhẫn. Rõ ràng thực lực đã đủ ngang bằng Thanh Sơn, nhưng không liều lĩnh đệ đơn tranh vị mà chờ đợi.”

Nói xong Bùi Xuân Sinh lại nhếch mép màm Minh hơi giật mình trong lòng, nhưng chợt nhận ra đây chỉ là thần thái tự tin thôi, không giống lần nhìn kẻ lang đầu xấu số nọ.

“Suy nghĩ của anh như thế nào tôi mặc kệ, nhìn vào Trử Thanh Sơn mà làm gương cho mình. Tôi muốn tay chân của tôi là mãnh thú, mãnh thú tất nhiên sẽ phản chủ. Nhưng TÔI…KHÔNG…QUAN…TÂM!”

Bùi Xuân Sinh hơi nghiêng đầu nhìn sang, đôi lông mày nhấc lên tuyên bố với Minh.

Cũng không cần đợi câu trả lời mà mình không cần, Sinh ra chỉ lệnh mới:

“Việc sắp tới của anh rất nhiều, cách làm ra sao tôi không muốn biết. Tôi cần kết quả cho hai chuyện, thứ nhất: Cải tổ, bổ sung nhân sự quận bốn trong hai mươi ngày. Thứ hai: Mở rộng ra vùng xung quanh. Nhất là vùng Vĩ Văn, ở đó tôi cần điều tra vài thứ. Hiểu không?”

Minh cúi gập người trả lời: “Hiểu ạ.”

“Nai xừ”.

Mỉm cười động viên, Bùi Xuân Sinh đứng dậy ra cửa, hai người cận vệ luôn luôn không nói một lời lặng lẽ đi theo sau.

Nhìn Sinh đi khuất, Bùi Tuấn Minh nhăn mày suy nghĩ ở Vĩ Văn còn việc gì cần điều tra, mọi hành động đêm đó đều đã giải quyết xong đâu còn gì nữa, hay còn việc gì hắn không biết?

Nhìn dáng vẻ Sinh rất coi trong việc này, có lẽ cần một dịp sớm nhất đi gặp cấp trên báo cáo .