Chương 24: Không làm mà muốn có ăn chỉ có ăn...

“Lạch cạch…tóp tép.. ”.

Sư thầy Thanh Tâm của ký ức và mai táng đang ngẩn người thì nghe bên cạnh có tiếng động lạ quay sang nhìn.

Ô lại là chàng thanh niên mình cứu khi nọ. Hôm nay khí sắc rất tốt, vết sưng cũ đã lành lại, cơ mà vết tay trên mặt kia là làm sao?

Quần áo cũng bẩn quá, hình như trong không khí có mùi hôi hôi.

Khoan đã.

Cái đó không phải trọng điểm.

Trọng điểm là sao kẻ này lại xuất hiện ở đây, lại vào khi nào, sao lại ăn đồ ăn của mình?

Ồ mà sao mình lại dùng từ “lại”. Hừm, ngày hôm qua cũng thế.

Khốn khiếp.

Bực mình Thanh Tâm mở lời:

“Thí…”

Nhưng bị Bùi Kiên giơ tay cắt ngang.

“Sư thầy không cần nhiều lời, nghe tôi nói cái đã. Tép tép. Đêm qua tôi lại nằm mơ. Ơ ngài bĩu môi làm gì. Tép tép.” Bùi Kiên vừa ăn vừa giải thích:” Tôi thật sự nằm mơ”.

Bùi Kiên có chút bí, mơ cái gì bây giờ?

Hắn ngó dáo dác xung quanh để tìm cảm hứng cho giấc mơ của hắn.

Đã nhìn thấy.

Phía đầu giường có treo bức họa chân dung một lão hòa thượng, ngẫm lấy mấy ngày nay trong chùa chỉ một mình Thanh Tâm hòa thượng, vậy thì người này chắc chắn là thệ hệ trước.

“Ngài đừng nói không tin, đêm qua tôi thật sự nằm mơ thấy một lão tăng già nua, đầu trọc. Tép tép .À dĩ nhiên là đầu trọc.”

“Ông ấy có một nốt ruồi bên má trái. Tép tép. Ông ấy đến trước mặt tôi mà nói rằng: Nhìn ngươi cốt cách tinh kỳ, thật một hạt giống tu phật tốt. Biết chùa Tùng Thông không? Hãy đến đó mà tu luyện ắt sẽ thành tài. Tép tép. Đây là điềm tốt. Không về năm mươi ba cũng là bốn mươi chín. Chậc chậc.”

Cái câu cuối là bản năng luận số lô đề Bùi Kiên thuận miệng thốt ra.

Bỏ qua một bên sư phụ của Thanh Tâm có thật sự hiện về như thế không, Thanh Tâm hòa thượng đang suy tư về câu cuối.

Đừng nói, hôm qua về ba mươi tám thật, chuẩn đét.

Hôm nay sẽ không phải đề về bốn mươi chín chứ?

Vậy là ông ta hỏi:

“Thí chủ, thật không?”

“Chắc chắn”. Bùi Kiên chém đinh chặt sắt trả lời.

Nghe vậy Thanh Tâm hòa thượng cảm thấy ngứa ngáy.

Ai cũng thế thôi, một khi đã đặt cho sự vật sự việc gì đó là “nghiện”, tất nhiên là sự vật sự việc đó rất dễ tái phát. Sống ở đây một mình ít bước ra ngoài, Thanh Tâm tưởng như đã quên cái tật ham lô ham đề. Nhưng không, hôm qua có ai đó câu lên lòng hiếu kỳ của ông ấy, kiểm tra thì quả nhiên về ba mươi tám thật.

Làm sao bây giờ? Nhỡ nay đề cũng về theo lời thanh niên này thì sao?

“Tép tép”.

“…”X2

Sư thầy Thanh Tâm quay sang nhìn Bùi Kiên ăn uống thả cửa, xót của cũng nhảy vào ăn, vừa ăn vừa nghĩ hỏi xong đã rồi đuổi đi sau cũng được.

“Tép tép. Thí chủ, ngươi thật sự mơ thấy một người như vậy, cái này miêu tả rõ ràng hơn được không. Tép tép”

“Đã là mơ mà, nhớ được giấc mơ vốn là một kỳ tích. Ngài đừng hỏi cố, tôi chỉ nhớ được như vậy. Ực ực ực”

Vậy cần ngươi để làm gì, đã thế còn uống kiểu thả cống như vậy không ngại?

Vậy là Thanh Tâm hòa thượng kéo cái ca bia lại gần phía mình nhằm bảo vệ nó, rót cho mình một cốc đầy, tu một cái đi luôn một cốc, rót tiếp một cốc để sẵn đó lại bắt đầu ăn.

Phải nhanh, phía trước có kẻ mặt ếch nhai cũng không chậm.

A, tí nữa lại phải đuổi đi nữa.

Bùi Kiên nhìn ra được Thanh Tâm hòa thượng đang bảo vệ ca bia, vốn muốn dày mặt lấn lá chợt nghĩ tới một điều gì đó.

Hắn hôm nay sẽ không tranh, ai thích uống cứ uống được rồi.

Sau ba cốc bia, Thanh Tâm hòa thượng có chút ngà ngà say, suy nghĩ Bùi Kiên năm lần bảy lượt ăn chầu ăn chực. Ông ta thắc mắc hỏi:

“Thí chủ, thật sự không có chỗ để về sao?”

“Không có nữa, lão hòa thượng không chê thì..”

“Chê…Ợ…Có ai như ngươi không? Muốn được ở ké nhưng việc không thấy làm. Chỉ chờ chực bữa ăn mới đến. Ngươi …Ợ… làm vậy ai muốn thu ngươi”.

Nhìn Bùi Kiên đưa cốc bia dở lên nhấm mép, Thanh Tâm hòa thượng bản năng rót thêm cốc nữa.

“Ực ực ực..”

“Vậy ngài nói xem tôi phải làm thế nào?”. Bùi Kiên mồi câu hỏi.

“Cạch” một cái đặt cốc bia xuống. Thanh Tâm hòa thượng vì có chút đồng cảm được phóng đại khi say, ông ta bắt đầu chỉ trỏ hậu bối.

“Nhớ năm xưa ta cũng như ngươi, lưu lạc khắp nơi không còn chỗ để về…Ợ zzzzzz…….Bước tới chùa này, nhìn ngó vào trong thấy cái người ngươi mơ đêm qua. Mà chắc chắn là mơ như thế không? Chốt lấy một câu đê.”

Bản năng Bùi Kiên nghe câu cuối thấy quen quá, nhưng đang tò mò “nhập chùa công lược”, hắn gật đầu như mổ thóc.

“Vậy là bốn mươi chín à. Ồ nói đến thời đó, ta thấy lão tăng đang quét rác, vừa vào đã sấn ngay lấy cái chổi quét một lượt từ trong ra ngoài. Sau đó thấy ông ấy cầm rẻ lau cửa lau tượng, ta cũng lấn lá đến làm cùng. Ợ… Ngươi biết không, sau đó ta ra ngoài cổng đợi, đến bữa cơm lão tăng lại gọi ta vào trong ăn. Hahaha ợ, mặc dù đi ăn xin, nhưng nó phải có trình tự đàng hoàng. Đâu ai như ngươi, đây là ngươi gặp ta, chứ gặp kẻ khác…Ợ…”

Thanh Tâm hòa thượng gõ tay xuống bàn “rầm” một cái, trợn mắt rồi cười cười nói nốt:

“Sẽ bị đánh? Hiểu không?”

“Phải, Ngài dạy thật phải”.

Bùi Kiên chợt ngộ ra, đây quả thực là mình ngu dốt.

Hắn chợt nhớ đến cái xã hội tôn trọng vật chất này, giúp đỡ chỉ có thể một lần hoặc hai lần, phải có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi ăn chực thì chỉ có…

Ồ. Câu này nghe quen quá, Bùi Kiên không biết nghe ở đâu.

Khoan đã.

Hòa thượng trước mặt cũng là người lang thang khắp sứ nên có thể tranh thủ đồng cảm, biết đâu người ta đồng ý cho ở lại?

Bùi Kiên nay không uống là mấy, bây giờ tính “gà” người ta nói ra hết.

“Sư thầy cũng là người lang thang khắp chốn?”

“Ừ, mà ngươi nghĩ là năm mươi ba hay là bốn mươi chín? Mà nhắc đến, sư phụ ta cũng là nhập chùa năm bốn mươi chín. Thật là trùng hợp sao…Ợ…”

Bùi Kiên thắc mắc ngôn từ Thanh Tâm diễn đạt là gì?

Đừng nói ông đang nghĩ đến con đề nhé.

Cảm thấy cần nắn lại câu chuyện cho đúng, thế là Bùi Kiên đưa tay với ca bia, tính rót cho Thanh Tâm Hòa Thượng một cốc uống làm câu chuyện.

Sờ không đến, tay còn bị đánh.

Thanh Tâm hòa thượng rót hết chỗ bia cuối vào cốc, vừa đủ một cốc đầy, tí đáy còn trong ca ngửa đầu uống cạn, uống xong vốc mấy hạt lạc lại nhìn ra xa xăm.

Bùi Kiên:”…”

Hắn đang tính mở miệng mồi câu tâm sự của Thanh Tâm thì ông ta tự kể.

“Nói đến chúng ta cũng có nhiều điểm chung đấy, ở quê nhà đều khó sống quá mới phải lưu lạc tha hương. Ta từng có vợ con nhà cửa, đàn dê những mấy trăm con…Ợ…. mấy trăm con thời hai mươi năm về trước, Ngươi biết đó là khái niệm gì sao? Chàng thanh niên?”

“Vậy ngài cũng từng là hào phú?”

“Có thể nói như vậy. Nhà ta ba đời nuôi dê, nuôi rất có tâm đắc, nuôi cũng rất béo thịt rất ngon…Ợ… cũng chỉ vì…haiz”.

Nói tới đây sư thầy không nói tiếp nữa, mắt nhìn Bùi Kiên đầy phán xét và nghiền ngẫm.

Có sát khí.

Bùi Kiên rợn tóc gáy.

Có lẽ giống như hôm trước Bùi Kiên vật lộn với ba thằng choai choai thôi, nhìn thấy cái bóng tồi tệ của bản thân, kẻ nào cũng thấy đáng ghét.

Mụ nhà nó.

Thanh Tâm hòa thượng càng nhìn càng ngứa mắt, có xúc động muốn đấm Bùi Kiên một cái.

Ông ta nâng cốc bia lên, tu ừng ực hết cốc.”Cạch” cái cốc xuống lăn lóc ra bàn.

Môi ông ta trề ra, mắt lim dim.

“Cạch”.

Lần này là tiếng ông ta gục.

Bùi Kiên:”…”

Tha thứ hắn khó hiểu, diễn biến tâm lý của Thanh Tâm hòa thượng có một chút hơi đột ngột quá.

Mà cũng đúng thôi, khi say thường là như vậy. Không thì những vụ cãi lộn, đánh nhau khi say là do đâu ra? Chính là vì người với người khi này tư duy nhảy không còn cùng một tần số.

Bùi Kiên mặc kệ ông ấy mà ăn nốt phần cơm trên mâm, chỗ này vốn chỉ chuẩn bị cho một mình hòa thượng, vơ vét nốt cũng đủ chắc cái dạ dày.

Ăn một lúc, trong đầu Bùi Kiên như có một giọng nói kỳ lạ vang lên xúi dục hắn.

“Ông ta ở một mình…

Ông ta không thân thích…

Chùa vắng vẻ ít có người đến…

Ông ta không chấp nhận ngươi…

Cái giếng bên cạnh sẽ là một địa điểm…”

Mắt Bùi Kiên nhìn Thanh Tâm gục trên bàn nhíu lại, càng ăn càng nhíu sâu thêm. Nhíu lại thành chữ IJI cũng là lúc hắn cảm thấy nên đưa ra quyết định.

‘Có thể thực hiện được, khả thi.”

---

11h50p, ngày 15 tháng 2.

Một hàng ba xe Maybach dừng tại cổng trang viên Thanh Sơn. Hai chiếc S450 đi đầu và cuối, một chiếc Maybach S680 đi ở giữa. Trải qua kiểm tra an ninh xe và người, ba chiếc xe lái vào trong.

Đi từ cổng phải qua một con đường rộng khoảng ba mét, hai bên là những cây dừa cảnh cao lớn. Nền đường trải lên những viên gạch vuông được đánh rêu kỹ càng thường xuyên.

Phía trước sân có một ao nuôi cá. Nước trong vắt, những con cá koi bơi tung tăng dưới những lá sen, mà cũng chỉ có loài hoa sen nước mới chịu đựng được những con cá koi này.

Một đoàn mười người bước xuống xe, nhìn trái phải trên dưới đánh giá và cảnh giác.

Đây không phải là vệ sĩ, nhưng tính thực dụng và trung thành hơn cả vệ sĩ.

Một người bước tới cửa ghế sau chiếc xe S680. Mở cửa nói vào trong:

“Anh Minh, đã đến”.

“À, yaaaa, cái ghế hổ đầu chưa được ngồi nhưng đã rất thoải mái. Chiếc xe này cùng hai cái kia, cậu cảm thấy được chứ? Đức Hào?”

Đức hào trả lời: “Cũng được”.

“Hahaha”X2

Bùi Tuấn Minh bước ra khỏi xe, hít sâu một hơi. Nghe thấy Minh xuống xe, mọi người quay lại gật đầu chào và chờ đợi.

Gật đầu chào lại, Minh dẫn đầu mọi người bước vào trong căn biệt thự nằm giữa trang viên Thanh Sơn.