Chương 23: Các cảnh giới tu luyện cơ bản.

Mãi một tiếng sau Thanh Tâm mới đi ngủ, Bùi Kiên bắt đầu mò vào thì phòng bên lên tiếng.

“Meongeo meongheo..”

Bùi Kiên giật mình, động tác đóng cửa giữ nguyên tư thế không động đậy, ông sư Thanh Tâm này giả tiếng mèo kêu như thật ấy, nhưng hắn không phải chuột, nghe cái là nhận ra ngay.

Bùi Kiên đáp trả bằng tiếng chuột.

“Chít chít..”

“Cạch”.

Hắn nhón chân bước về giường, cũng may cái giường tre này còn rất chắc chắn nên không có tiếng cọt kẹt gì, Bùi Kiên ngồi mép giường nín thở chờ đợi phản hồi từ phòng bên.

Im ắng.

Good, lão tăng đã ngủ sẽ không làm phiền đến mình.

Gọi cha?

Không tồn tại.

Bùi Kiên cảm thấy nên tôn trọng chữ “mõm” người ta đặt biệt danh cho mình, gọi cha là không thể nào gọi.

Hít một hơi thật sâu, thở ra từ từ mà nhẹ như đang đi ăn cắp ăn trộm, Bùi Kiên hơi vui vẻ một chút vì chủ nhà không phát hiện ra hắn.

“Hệ thống, không gian ý thức”.

Vừa nghĩ trong đầu, tại không gian ý thức hình ảnh Bùi Kiên lại hiện lên, để tiện lợi hơn, lần này vừa hiện là ngồi ngay trên bộ ghế salon của cha cũ Gia Bảo.

Cầm sách tới tay, tựa đề: Tu chân giới hệ thống cảnh giới tu luyện bản phàm giới.

Hắn mở sách.

“Đồ nhi, đại đạo trăm sông đổ về một biển, ý nghĩa trọng tâm của việc tu hành là không ngừng cường hóa thân thể, linh hồn, ý niệm, để đạt tới sự thăng hoa đẳng cấp sinh mệnh. Thoát ly phàm tục, hướng tới vĩnh sinh dựa trên sự vĩnh tồn của ý chí và linh hồn.

Về cơ bản, đỉnh cao tu luyện của phàm giới đã có thể tồn tại thân thể bất tử. Nhưng linh hồn và ý niệm chưa tôi luyện qua đại đạo chí lý, nên…”

Wow.

Bất tử, nghĩa là không chết, thật có thể trường sinh bất lão hay sao?

Lược qua một đoạn Bùi Kiên chưa hiểu lắm, hắn thấy thứ hắn mong đợi nhất.

“Cảnh giới tu luyện trong phàm giới có ngàn cách gọi, vạn loại đường đi. Nhưng cơ bản nhất sẽ là:

Cảnh giới đầu tiên: Luyện thể, rèn luyện thân thể phàm nhân đạt tới cực hạn.

Cảnh giới thứ hai: Trúc cơ, rèn luyện đan điền, thể phách, cô đọng linh lực của tự thân.

Cảnh giới thứ ba: Mệnh đan. Tinh lọc mệnh đan, khai mở kinh mạch, tu dưỡng linh hồn.

Cảnh giới thứ tư: Nguyên Anh. Nuôi dưỡng nguyên anh, khai mở kinh lạc.

Cảnh giới thứ năm: Hóa thần. Phi phàm thoát tục, rèn đúc nguyên thần thành pháp tướng.

Cảnh giới thứ sáu: Dung hư. Tụ tập năng lượng hư không vô tự, đúc pháp thiên tượng địa.

Cảnh giới thứ bảy: Hợp thể. Thân thể trường sinh, tinh khí thần hợp nhất.

Cảnh giới thứ tám: Độ kiếp. Tẩy đi phàm căn, bước lên đại năng.

Cảnh giới thứ chín: Đại thừa. Di tinh hoán nhật, cực hạn phàm giới.

…”

Đọc đến đây Bùi Kiên trố mắt.

Trâu chó như vậy? Cực hạn phàm giới đã có thể di tinh hoán nhật? Sao chưa từng nghe nói? Hay là trong lịch sử các truyền thuyết đều là thật sự?

Bản năng hắn cảm thấy có chút giả.

Không trách được Bùi Kiên, hắn chưa từng bước lên con đường tu luyện nên nghi ngờ là điểu hiển nhiên.

Đối với kẻ mười hai năm được dạy dỗ theo kiến thức vô thần như hắn, đến đạo phật hoặc các tôn giáo khác đối với Bùi Kiên là một hình thức truyền dạy lý niệm cuộc sống và bài học nhân sinh mà thôi, mà đa số có liên quan đến chính trị có từ thời phong kiến.

Hiện tại có người nói cho hắn, con người có thể trường sinh bất tử, thậm chí hái trăng ngắt lấy mặt trời, sao mà không thấy giả được?

Nhưng ngẫm lại bản thân còn đang trong không gian ý thức, điều này cũng đã đủ huyền huyễn, thôi cứ tin một cái là được!

Hê hê, số phận thật sự sắp thay đổi.

“Ngẫm lấy cảnh tượng thiên thạch to như mặt trăng rơi xuống trái đất. Ồ là cái mặt trăng luôn đi. Toàn bộ loài người tuyệt vọng, tất cả vệ tinh, máy quay trên mặt đất hướng về phía mặt trăng trực tiếp, như đang trực tiếp ghi lại vận mệnh tận thế của loài người. Hằng trăm cái tên lửa đạn đạo bay từ khắp nơi trên thế giới đánh phá.

Tiếng nổ ùng oàng đến bên dưới hàng trăm km dân chúng đều nhìn thấy, nghe thấy và tuyệt vọng. Vì cái mặt trăng không xi nhê gì.

Khắp nơi khóc lóc, mọi người khủng hoảng, mội vài thằng thanh thiên muốn làm nốt việc sung sướng cuối đời. khụ khụ. Nói chung là loạn.

Bỗng nhiên toàn bộ loài người trái đất thấy một bàn tay. Nó to lớn đến mặt trăng chỉ là như viên bi trẻ con chơi đùa. Bàn tay nhìn rõ từng đường gân mạch lạc cầm cái mắt trăng đặt về vị trí cũ.

OMG, diệu ư!

HAHAHAHAHA!”

Vừa đưa bàn tay phải tới trước mặt, làm động tác cầm nắm mà Bùi Kiên vừa tưởng tượng vừa cười. Tiếng cười quanh quẩn trong không gian ý thức. Bóng người màu thủy ngân phải núp ra sau kệ sách ngồi sụp xuống che tai theo bản năng.

Tác dụng bé như rắm đều không có.

Không có cách, ở đây tâm lý của Bùi Kiên được phóng đại siêu cấp, hắn sung sướng lên thì trốn ở đâu đều không được tính là trốn.

“Ừ hừm”. Bùi Kiên bình tĩnh lại, nghiến răng bình ổn tâm linh bé bỏng đang run rẩy vì sướng.

Từ đối với nhân vật thiết lập tôn trọng, Bùi Kiên bật dậy đi tới giá sách, hắn cảm thấy nên có hành động trân quý kiến thức nên tự đứng dậy cho có cảm giác.

Bùi Kiên đi tới tìm cuốn “Đại thừa cảnh công lược”.

Mở sách.

Trắng toát.

WTF?

Mắt hắn nghiêng sang phải, thể hiện rằng đang tư duy kết hợp tưởng tượng, Bùi Kiên không hiểu vấn đề nằm ở đâu?

Hắn lại cầm cuốn “Độ kiếp cảnh công lược” rồi mở ra.

Lại trắng toát.

Cái đệt.

Thế là hắn bốn bỏ lên năm lần lượt hạ giá, mở tới “Trúc cơ cảnh công lược” vẫn là trắng toát, tay Bùi Kiên có chút run run.

Khi mà hi vọng đang được thắp sáng rực rỡ cũng là lúc tắt đến nhanh nhất.

Nếu tất cả là giả đây? Nếu thật sự có thần tiên, nhưng người ta cũng chỉ là trêu đùa hắn đây?

Cũng đúng, thứ bạc nhược với vận số, mệnh sinh ra chả phú quý, cặn bã từ ngoại hình đến nhân cách như hắn đâu đáng để người khác nhìn trúng.

“Ký chủ ngươi nghĩ nhiều quá. Ta cộng sinh với ngươi, có thể đọc hiểu được. Ngươi nhìn, còn một cuốn kia thôi!”

A đúng, còn một cuốn sách nữa.

Lại mở sách “Luyện thể cảnh công lược”. Cuốn sách dày cả vạn trang, như một hộp đựng ba viên gạch như vậy.

Nghiên cứu không biết bao lâu thì Bùi Kiên có cảm giác buồn ngủ, lúc này không gian ý thức cũng tối xuống. Gắng gượng một lúc không làm sao được Bùi Kiên đành trở lại hiện thực. Hắn vẫn là người phàm, việc ngủ không thể thiếu.

Con người phàm dù có phấn chấn đến cỡ nào, rồi tinh lực phàm nhân cũng sẽ có lúc cạn.

Bùi Kiên mở mắt, nhìn bên ngoài trời đã hửng sáng, Bùi Kiên giật mình đã thức suốt cả đêm, gần chín tiếng đồng hồ đọc sách, đây là việc chưa từng có trong đời hắn.

Trước khi đi ngủ Bùi Kiên tự an ủi mình.

“Có lẽ cuộc đời sẽ thay đổi khi người ta biết chú tâm học tập, dù giai đoạn nào trong cuộc đời đều thế.”

Giấc ngủ vẫn như những lần trước, những hạt ánh sang nhỏ lấp lóe lại vây quanh hắn, săn sóc hắn.

---

Khi Bùi Kiên tỉnh lại, ánh nắng chiếu qua khe cửa đã đến giữa phòng ngủ, gần chiếu tới chân giường. Nhìn vào thế nhà hướng đông nam thế này, hắn ngẫm nghĩ đoán sẽ là mấy giờ đây?

Đoán không được, kiến thức không trong tầm với.

Lại nghe tiếng ngoài đường quốc lộ tiếng xe máy rầm rộ. A, hiện tại là khoảng hơn mười một giờ trưa, giờ này xe cộ đi lại ở khu công nghiệp cũng tính là đông đúc.

“Lạch cạch”.

Nghe tiếng phòng bên lại có tiếng mâm bát y hệt như ngày hôm qua, Bùi Kiên cảm thán duyên phận đôi khi thật sự tuyệt không thể tả.

Duyên với mâm cơm.

---

Hôm nay cũng như mọi ngày, sư thầy Thanh Tâm của ký ức và những đám ma chuẩn bị cho mình bữa cơm đúng mười hai giờ trưa.

“Già rồi, sống cần điều độ, sống để còn ngẫm nghĩ ký ức, để còn… cứ như vậy.”

Thanh Tâm lẩm bẩm một mình đặt mâm cơm xuống, nhấc hai hàng lông mày lên làm cho cái trán có vết nhăn càng thêm nhăn nhúm. Sư thầy Thanh Tâm nhìn một cái ra ngoài sân nắng vàng rực rỡ, gật gù thời tiết hôm nay thật tốt, quả nhiên là dịp đẹp để uống bia.

Mâm cơm hôm nay cơ bản vẫn thế, chỉ là thêm đĩa lạc và một ca bia hai lít, tận hai lít bia.

Hôm nay sư thầy Thanh Tâm quyết tâm dìm chết mình, ngày hôm qua có cái thứ chó nào đó khơi dậy những ký ức sâu thẳm nhất làm Thanh Tâm hiện tại chưa thể nào thanh tâm.

“Ài, cũng thật muốn cứu giúp, nhưng con đường này hẹp lắm, cũng chỉ đủ cho bần đạo thôi”.

Ông ta lại lẩm bẩm, cúi xuống thảnh thơi rót một cốc bia đầy, với tay vốc một nắm hạt lạc.

“Ực ực ực.. khà. Tép tép..”

Sư thầy Thanh Tâm của ký ức và những đám ma lại ngẩn người, lâu lâu nhón tay đưa một hạt lạc vào mồm, cũng chẳng nghĩ vẩn vơ gì, lần này thật vẫn là ngẩn người thôi.