Bùi Kiên ngộ ra việc một người dù không phú quý, nhưng có tiền trong người khi bước ra xã hội sẽ được đối sử khác so với một kẻ nhem nhuốc, mặt mũi sưng sưng như hắn.
“Ở cái xã hội tôn trọng vật chất này, vẻ bề ngoài là rất quan trọng.”
Bùi Kiên từng nghe anh em đồng nghiệp nói chuyện vui kiểu như vậy, hôm nay thực sự được trải nghiệm thực tế luôn. Từ lúc ngủ dậy, Bùi Kiên phải đá cái mông hai chữ tự trọng lần thứ hai.
Ê ẩm, phiền lòng.
Ăn bát bún mà như dân bay nhai dây chun, Bùi Kiên không có một chút cảm xúc vị giác gì. Vừa ăn vừa nhìn bà chủ đứng cạnh khách mới vào góp dưa góp chuyện, sâu sắc cảm nhận sự đào thải của xã hội này.
Ăn xong đi ra ngoài mà không một lời khách sáo, thậm chí không ai nhìn ngó hắn. Bùi Kiên bước lễnh thễnh về phía ngôi chùa, chỉ cần cắn rơm cắn cỏ chịu đựng năm ngày nữa số phận sẽ đổi thay.
Chắc chắn là vậy.
---
Trên đoạn đường giữa chùa Tùng Thông và quán bún có một đôi nam nữ nói chuyện.
“Anh, em đã bảo không cần mua quà mà. Để tiền mà tiết kiệm, đừng tiêu phung phí không thì mẹ anh la anh, em buồn đấy”
“Chỉ có em thương anh nhất thôi, Hương baby của anh”.
“Khạc putzzzz”.
“…”X3.
Ba người đều im lặng mất hai giây, hai người trong đó có vẻ là người yêu, họ đang đỗ xe ven đường.
Cô gái tóc màu hơi vàng vì nhuộm, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trang điểm lên to dễ thương, dáng vẻ có một chút đầy đặn, nhưng tổng thể cái nhìn vẫn có thể gọi là thanh thoát.
Chàng trai thì đang cầm trên tay hộp quà để tặng người con gái tên Hương. Nhìn tư thế quỳ một chân, cùng món quà hộp vuông nhỏ kia không khó đoán trong hộp quà đó có gì.
Nhưng đó không phải là trọng điểm.
Vấn đề là khi Bùi Kiên đi qua, nghe đến danh từ baby, cái cảm xúc đang khó chịu nghe vậy thành khó nhịn, hắn khạc một bãi nước ngay chân chàng trai.
Sau hai giây cả ba người cùng nhìn vào bãi nước dưới lòng đường, thậm chí nếu tinh ý sẽ thấy cọng hành kia bao nhiêu vòng tuổi, chàng trai nghiêm mặt lại đứng dậy nhìn xuống Bùi Kiên.
Hắn mặt trắng không râu, áo sơ mi sơ vin, cũng là một soái ca.
“Em zai, ý gì?”
Giọng nói cách biệt một trời một vực lúc trước, hiện tại chàng trai đã đến bờ vực bùng nổ, Bùi Kiên nếu để ý sẽ hiểu được điều đó.
Nhưng Bùi Kiên đếch quan tâm.
Hắn đang nhớ lại quá khứ, hắn nhìn cô gái tên Hương như thấy hình bóng em Ngà của mình.
“Cẩn thận người đàn bà của anh. Cô ta có thể nhõng nhẽo với anh. Tối đến cũng có thể nói vậy với người khác!!”Nói xong quay sang hỏi chàng trai: “Anh tin không?”
Chàng trai trả lời rất đơn giản.
“Bốp” đấm x1
“Tin cái cái con mọe nhà mày.”
“Bốp” đấm x2
“Tin cái cái đệch mọe nhà mày”.
“Ơ”
Không có cái tát thứ ba vì cô gái giữ tay chàng trai lại, họ nói gì đó mà Bùi Kiên không nghe rõ vì bị tát ù tai, tiếng chửi bới vọng lại, tiếng xe máy nổ đi mất, còn Bùi Kiên đứng trân trân tại chỗ.
Con người ta đôi khi cầu một lần được đánh đập, đánh để cho họ tỉnh, đánh để vơi đi sầu, đánh để họ cảm nhận cái sai của mình.
Nói đến hai chữ “ tình trường” này, cũng như mọi thứ khác Bùi Kiên từng làm đều để hắn sâu sắc cảm thấy thất bại thảm hại.
“Hahaha”
“Tích tách.”
Vừa đi vừa cười vừa khóc, hắn tự an ủi phải cố gắng, chỉ năm ngày nữa thôi mọi chuyện sẽ khác.
Bùi Kiên nghiến răng an ủi bản thân đi tới cổng chùa, vòng vào con đường nhỏ đi về lối đằng sau,tìm tới đoạn tường thấp nhảy gọn mà vào.
Có nhiều lần Bùi Kiên đã từng nói sẽ trả lại cái này cái kia, thực ra đều là “mõm”, hắn luôn chốn tránh thực tại. Nhưng giờ đây khi đã chấp nhận và mong muốn bị đánh đập, thực ra là bản thân nhận sai với chính mình, cũng là thể hiện quyết tâm thay đổi.
Lần này khao khát phải thay đổi.
---
Đứng dưới gốc cây nhìn vào thấy Thanh Tâm hòa thượng đang thu dọn bát đũa, rồi lại để bát đũa ở sân giếng ngay cạnh hai gian phòng ngủ, xong xuôi lại ngồi ngẩn người trên bậc thềm nửa tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng đồng hồ a, Bùi Kiên cũng đứng ở đây như vậy.
Thở dài một cái, Bùi Kiên tính đi ra ngoài dạo quanh một lượt. Nếu không có một nơi an toàn để nghỉ lại, hắn không giám đi vào không gian ý thức. Bởi một khi vào đó, sự vật sự việc bên ngoài không liên quan đến hắn, dù mang hắn đi bán cũng là câu chuyện một cái rắm như vậy.
Bùi Kiên bật tường đi ra ngoài, bước đi không mục đích ven đường ngắm dòng người qua lại.
Có một vài người nhìn Bùi Kiên với ánh mắt phán xét, như nói rằng một người thanh niên sao có thể ra như vậy.
Có một vài người nhìn lại ánh mắt thương hại, không biết kẻ điên điên khùng khùng nào lang thang nơi đây.
Lại có người chốn tránh.
Hả???
Đúng là trốn tránh.
Trợn mắt lên nhìn đi nhìn lại, nhìn trên nhìn dưới, Bùi Kiên nhận ra cô gái tên Hương vừa được cầu hôn một tiếng trước, cũng là trên con đường này, nhưng lần này là một nam chính khác.
Quay sang nhìn nam chính số hai của Hương tối nay. Đây là một người đàn ông trung niên bụng hơi phệ giống hắn, mặt không râu như hắn. A, tóc cũng hơi xoăn như hắn.
Có thể nhận họ hàng được không? Ông chú này đi ô tô, lại còn mặc vest.
Khoan đã, đây không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là chú biết đủ nhiều về cô gái tên Hương này chưa?
Nhìn hai người đứng ven đường, ông chú kia vẫn tứ thế đấy, một chân quỳ xuống lòng đường, hai tay đang nâng một hộp nhỏ, ánh mắt khẩn khiết nhìn Hương.
Còn Hương đang nhìn Bùi Kiên đầy ái ngại.
Hiệp khách thấy chuyện bất bình sao có thể bỏ qua? Bùi Kiên khó chịu, hắn khó nhịn mà bước nhanh tiến tới.
“Ông chú, ông biết gì về cô gái này không?”
“…”
Ông chú không trả lời mà quay sang nhìn Bùi Kiên đầy khó hiểu.
Thằng ôn này không thấy người ta đang làm gì sao? Hắn gần 45 tuổi, mẹ già sắp xuống lỗ đang cần lắm một cô con dâu, ôn con phá vỡ khung cảnh đang lãng mạng không thấy tội lỗi hay hả?
Hương giật tay ông ta nói.
“Anh, mình đi chỗ khác nói chuyện”.
“uhm”.
Đúng là người có tuổi đang cần lấy vợ! Sự chững chạc, lịch sự thể hiện không thiếu xót. Ông chú bỏ qua một bên Bùi Kiên đứng ở đó trợn mắt nhìn, cái thần thái thấy thế nào đều giống đồ thần kinh, ông ta đứng dậy đưa tay đỡ eo hương đưa vào ghế lái phụ, còn mình đi vòng đầu xe chuẩn bị vào ghế…
Vào không được.
Bùi Kiên hai tay giữ tay phải ông chú kia lại. Lời nói thấm thía:
“Cô ta có người khác, một tiếng trước ngay trên con đường này, chính tôi chứng kiến, ông nhìn này”.
Chỉ chỉ vào má trái đang sưng, có vẻ chàng trai nam chính số một thuận tay trái, năm dấu tay như ngũ chỉ sơn vẫn rõ rành rành.
Giơ cái mặt ra phía trước để người ta nhìn kỹ, cũng là cầu bị đánh. Nhưng Bùi Kiên thất vọng, người ta đơn giản hất tay hắn ra rồi ngồi vào xe.
Mất một lúc xe mới nổ máy chạy.
Bùi Kiên xuyên qua cửa kính nhìn vào trong thấy hai người trong xe có lời nói trao đổi qua lại, rất nhẹ nhàng như một người hỏi một người đáp, hắn thấy cô gái càng được hỏi thì càng cúi thấp đầu xuống, cuối cùng thì khóc nức nở, cho đến khi xe đi mất Bùi Kiên chưa từng được chứng kiến điều hắn muốn.
Hắn muốn thấy cái tát vào mặt con đàn bà hư hỏng.
Nhìn xe chạy đi, Bùi Kiên vui vẻ sảng khoái.
Chàng trai lúc đầu không tin Bùi Kiên, người ta đấm hắn.
Ông chú sau đó không tin Bùi Kiên, nhưng ông chú biết vặn hỏi Hương.
Rõ rành rành rồi, là đàn ông cần như vậy: Điềm đạm, lịch sự, bình tĩnh.
Quan trọng là không được đổ vỏ.
Đi dạo tiếp là không còn cần thiết, tối nay đi dạo đến vui vẻ như vậy là đủ rồi. Bùi Kiên đi ngược trở về cổng chùa, đi vào ngõ nhỏ bên cạnh, tới đoạn tường thấp, một cái bật nhảy mà vào.
Đệt.
Hiện tại đã hơn tám giờ tối, vì lúc ở ngoài nhìn đồng hồ trong nhà dân đã là tám giờ vậy mà sư thầy Thanh Tâm vẫn chưa đi ngủ.
Thậm chí mâm bát chưa rửa, vẫn ngồi thẫn thờ ở bên thềm, chỉ là lần này không biết kiếm đâu ra điếu thuốc.
Vừa hút vừa nhả vừa nhìn vừa ngẫm.
Khung cảnh sao mà quen thuộc, Bùi Kiên nhàm chán suy nghĩ, nếu mà bây giờ rơi nước mắt nữa thì hết xảy, ông sư thầy mà làm được hắn sẽ gọi người ta là cha.
“Tí tách”.
Bùi Kiên: “…”