Chương 21: Đời cua cua máy, đời cáy cáy đào.

Vừa trở về thế giới hiện thực, Bùi Kiên giơ tay lên, nhìn vào đôi bàn tay hơi run rẩy vì đói, hắn quyết định tìm cái gì lấp bụng một cái.

Mặc dù giấc mơ đêm qua rất dễ chịu, hắn cũng mơ hồ cảm thấy những hạt ánh sáng kia tẩm bổ thân thể, cầm giữ sức lực cho mình, nhưng trên thực tế Bùi Kiên chưa hề tu luyện, việc ăn uống của phàm tục cần thiết là lẽ đương nhiên.

“Lách cách… lách cách…”

Nghe phòng bên như có tiếng bát đũa sắp đặt, Bùi Kiên nhón chân mở cửa phòng đi ra ngoài.

---

Hiện tại gần 12h trưa, ngày 14 tháng 2.

Sư thầy Thanh Tâm của ký ức và mai táng như thường lệ chuẩn bị bữa ăn trưa của mình.

Ông ta tỉ mỉ chuẩn bị cơm, một món rau thanh đạm, một đĩa thịt luộc, một chai lavie đựng đầy rượu. Thanh Tâm gật gù đắc ý ngồi khoanh chân cạnh mâm bát.

Ồ! Lạ thay, tăng nhân ăn mặn?

Có cái gì lạ, Sư thầy Thanh Tâm chưa bao giờ tự nhận mình là tăng nhân trong tâm khảm, cuộc sống ở đây coi như là một chốn nghỉ tạm của kiếp này, chậm đợi cuộc đời kết thúc mà thôi.

Trở về quê sẽ phải đối mặt với quá khứ thê thảm, tại sao cần đau khổ như vậy, thanh thản tự tại mới là chân ái của ông ta, cái tên Thanh Tâm cũng nói rõ điều này.

Thảnh thơi rót một chén rượu đầy, cầm đũa đưa lên một miếng thịt luộc.

Thịt nhai, rượu vào bụng.

Như thói quen, Sư thầy Thanh Tâm ngẩn người nhìn khung cảnh ngoài sân.

Cũng chẳng suy nghĩ vẩn vơ gì, đơn giản là ngẩn người thôi.

“Nhóp nhép”

“Lạch cạch”

Đang thẫn thờ nhai nhóp nhép miệng thịt luộc có tí mỡ, Thanh Tâm nghe bên cạnh có tiếng động lạ mà thanh tỉnh, quay sang nhìn mặt đơ ra ngẫm nghĩ.

Ồ, người này nhìn có chút quen mặt, gặp ở đâu nhỉ?

À là vị thí chủ hôm qua mình cứu giúp, hôm nay nhìn hơi khác, hôm qua mặt mũi có nhiều chỗ sưng, khuôn mặt tím tái. Hôm nay khí sắc có tốt hơn chút.

Thật tốt, làm sư thầy nên như vậy, cứu người còn cứu thành công, chuyện này mà đồn ra rất có lợi cho vỏ bọc của mình.

Khoan đã.

Đã tiễn đưa đi rồi mà? Sao kẻ này lại ở đây? Vào bằng cách nào?

Quan trọng là sao lại ăn cơm của ta?

Mắt lớn trừng mắt nhỏ một vài giây.

Mắt nhỏ ở đây tất nhiên là Thanh Tâm rồi, sao so với mắt ếch được. Sư thầy thanh tâm đầu tiên là giận giữ, gạo của hắn là mồ hôi công sức niệm a di đà mà đạt được, có kẻ ngồi chốc ăn trực làm sao mà chịu đựng?

Nhưng ông ta nhìn xuống mâm rượu mặn hơn run vì bữa cơm đạm mạc này mà truyền đi ra ngoài, thì cái vỏ bọc này coi như vứt, lấy gì để kiếm cơm.

Vậy thì khách khí một chút.

“Thí chủ, duyên phận đã tận. Cớ gì lại quay lại?”

Đang nhai nhồm nhoàm miếng thịt, một vốc cơm to. Bùi Kiên vừa ăn vừa vẽ ra câu chuyện của mình.

“Ực. Nói đến lão hòa thượng khả năng không tin, đêm qua tôi về nhà ngủ một giấc. Tép tép, trong cơn mơ màng, tép tép, tôi nhìn thấy một người mặc áo cà sa màu vàng óng, tép tép, có một vị hòa thượng đạp trên một đài sen tới trước mặt tôi.

Tép tép. Uhm người ta nói tôi rất có duyên với phật, còn là trời sinh phật tử gì đó, tép tép, ực.

Nói đến con người tôi rất đơn giản, lại hay mê tín. Có giấc mơ như vậy ắt là có điềm, không về tám mươi ba cũng là ba mươi tám, tép tép, ấy nhầm, có giấc mơ như vậy ắt hẳn tôi có duyên với phật thật nên sáng nay quay lại đây ngay.

Tép tép, thật đúng lúc, tôi cũng chưa ăn gì, chúng ta cùng ăn. Sư thầy ăn đi, không phải ngại. Cứ tự nhiên thôi, tép tép.”

Tất nhiên là tự nhiên thôi, đây là chỗ của ta, đâu phải của ngươi, mà ngươi ăn nhanh vậy để làm gì.

Nheo mắt ngẫm nghĩ, Thanh Tâm nhìn nhìn thanh niên trước mặt ngấu nghiến mâm cơm, xót ruột, cũng nhảy bổ lên bắt đầu ăn, ăn một miếng là mất một miếng, cần phải nhanh.

“Tép tép. Thí chủ, mơ chưa chắc là sự thật, giấc mơ đôi khi chỉ là một loại phản ánh suy nghĩ hiểu không? Ngươi thoát chết tại chùa này, mơ như vậy không có gì lạ, tép tép.”

“Lão hòa thượng chớ nhiều lời, việc này tôi ghi nhớ trong lòng. Đến, mời ngài một chén!”

Thanh Tâm nhìn người trước mặt mời rượu mình rất tự nhiên, không có chút khác lạ hay khinh khỉnh trong đó thì cảm thấy hơi yên tâm, có lẽ người ta còn không biết tu phật cần chay giới tứ đại giai không, vậy bản thân cũng cần thoải mái không thể lộ ra chân ngựa được.

“Vậy được, bần tăng nhận chén rượu này.”

“Mời.”X2

“Hahaha”X2

Vừa ăn vừa uống, một kẻ tiếc của ăn cố uống cố, một kẻ đói quá ăn được uống được, thế là sau một lúc hai vị ở đây có chút ngà ngà say.

Khi say những uẩn khúc trong lòng bắt đầu được giải tỏa, con người ta hay than thân trách phận, Bùi Kiên bắt đầu lải nhải về nhân sinh của mình.

“Lão hòa thượng, người ta sống ở đời là vì cái gì?”

Thanh Tâm hòa thượng giật mình một cái.

Bắt được chân ngựa à? Không phải đâu, nãy giờ cũng không có gì lạ! Thanh tâm hòa thượng thử dò hỏi:

“Không biết thì chủ sao lại thắc mắc như vậy.”

“Lão hòa thượng khả năng không tin, tôi trên đời này hết chỗ để đi rồi. Ực”

Tự rót tự uống một chén, Bùi Kiên bắt đầu kể khổ về cuộc đời mình. Có lẽ do men say, Bùi Kiên nói không được chi tiết như khi kể với người thần bí trên cầu, nhưng vẫn đủ để Thanh Tâm hòa thượng có cái nhìn đại khái về hắn.

Thanh Tâm nhìn ra cửa, đôi mắt lim dim ngà ngà say, đầu gật gù như đang nghe chăm chú. Nghe một hồi lại thấy giống hoàn cảnh của mình, cũng là bất hiếu như vậy, cũng là đam mê bài bạc như vậy, cũng là bỏ quê “trốn cái biệt tích” như vậy.

Ông ta có chút đồng cảm.

“Thí chủ, cuộc đời là bể khổ, biết quay đầu là bờ.”

Nói một câu chính bản thân cũng không tin, Thanh Tâm bản năng vỏ bọc trỗi dậy thở ra một câu như vậy.

Nói đến quay đầu, có thể quay về đâu?

Thanh Tâm nhìn người thanh niên mắt díu lại, người nghiêng ngả vì say như thấy được bản thân mình hai mươi năm về trước.

Có lẽ có thể thu nhận người thanh niên này ở lại!

Mà thu không được, gạo chỉ có như vậy, chia ra là rất ít.

“Bịch” một tiếng Bùi Kiên uống nhiều gục xuống bàn.

Rất tốt, người không vì mình trời tru đất diệt, thí chủ không cần trách bần tăng không tích đức độ, thực tế hoàn cảnh hoàn toàn không cho phép.

Cuộc sống hiện tại rất tốt, thêm ra một người mọi chuyện chưa chắc đã là tốt, có khi còn đổ vỡ.

Thanh Tâm nhấc người thanh niên lên, hơi nặng so với sức lực của Thanh Tâm hòa thượng, nhưng không sao, dục vọng sinh nhai tiếp thêm trợ lực.

Thanh tâm vừa kéo lết Bùi Kiên ra cổng vừa lẩm bẩm.

“Thí chủ, cũng là kế sinh nhai nên chúng ta đừng làm khó nhau. Người xưa có câu: đường cua cua máy, đường cáy cáy đào. Thật sự ngươi không có duyên ở đây, tự đi tìm một chốn dung thân đi thôi.”

“Cạch.”

Cửa chùa lại đóng lại, Bùi Kiên quần áo đã nhem nhuốc mấy ngày chưa thay ngồi dựa đầu vào tấm cửa gỗ. Hắn say quá không biết gì nữa, người qua đường nhốn nháo chỉ trỏ cũng không biết được.

Bùi Kiên lai có giấc mơ như đêm trước, những khung cảnh lại lướt qua trước mặt. Những hạt biết phát sáng lại vờn quanh, tẩm bổ thân thể hắn. Cũng nhờ vậy mặt mũi sưng húp do đánh nhau với ba tên avatar cũ hai đêm trước lành lại nhanh chóng.

Đến năm giờ chiều Bùi Kiên mới tỉnh lại.

Mở mắt ra thấy khung cảnh là lạ, nhìn về phía trước một con đường quốc lộ, người qua kẻ lại tấp lập, đây là khoảng thời gian mọi người đi làm về.

Ngó lại bản thân, quần áo nhàu nát bản thỉu, tóc hơi bết lại, nhem nhuốc.

Lại nhìn bên cạnh thân vài tờ tiền mấy chục ngàn, Bùi Kiên tự giễu:” Thành ăn mày rồi. haha”

Cười cười cho số phận hiện tại, hắn nhòm qua khe cửa bên trong chùa, ông sư thầy Thanh Tâm không biết đang làm gì, không nhìn thấy, khung cảnh đều yên tĩnh.

Đã bị đuổi lần thứ hai rồi, Bùi Kiên cũng có tự trọng, hắn không muốn bước vào trong nữa. Cố sự bản thân cũng trình bày rồi, cực khổ như vậy mà người ta cũng không nhận, giờ bước vào trong khác gì tự chuốc lấy nhục.

Bùi Kiên vơ vài tờ tiền, đứng dậy đi bên ven đường không mục đích, sau đó ngẩn người ngồi ở ven đường tránh xa cái cổng nơi không chào đón hắn.

Kẻ có tâm sự thường như vậy, nhất là tâm sự bế tắc không cách giải quyết.

Ngồi lại một lúc nhìn người qua đường đi làm về sau một ngày phấn đấu. Họ có công để ăn, có việc để làm, hắn có gì chứ.

A, còn có hệ thống.

Bật lên giao diện nhìn lại nhiệm vụ một lượt, tiến độ nhiệm vụ ở lại bảy ngày đã tính đến ngày thứ hai, chỉ cần năm ngày nữa có thể chính thức bước lên tu luyện. Còn cần cố gắng, bản thân còn gì để mất đâu, cố gắng một cái tương lai biết đâu sẽ thay đổi.

Chắc chắn phải thay đổi.

Kiên định tín niệm của mình xong, Bùi Kiên đứng dậy đi kiếm cái ăn đã, bụng lại đói rồi.

Làm vài tiếng ăn mày cũng có cái tốt. Không phải sao, được vứt cho mấy chục ngàn, ăn cũng được một bát bún.

Đi tới đi tới trên đường, cách chùa Tùng Thông khoảng hai trăm mét Bùi Kiên thấy một quán bún, trên biển hiệu ghi “ Bà Đoàn ba đời truyền thống”.

Bước vào quán Bùi Kiên phải hứng chịu nhiều ánh mắt soi mói không thích của những kẻ bên trong, hắn chọn góc trong cùng để ngồi xuống. Hắn không giám ngồi ở giữa, bộ dáng hiện tại vào ai có tự trọng cảm đều cảm thấy tự tin mà thôi.

“Có tiền không? Ăn gì”

Bà chủ quán đến trước mặt hỏi Bùi Kiên, trong giọng nói không hề có sự tôn trọng gì đáng nói.

Có câu nhìn mặt mà bắt hình dong, nhìn thanh niên trước mặt, bà chủ đoán không là ăn mày thì cũng là trộm cắp, đã thế nhìn còn có nét giống con bà ta.

“Cho cháu một bát bún bò.”

“Đưa tiền trước.”

Móc trong túi mấy tờ tiền tuy là polymer nhưng đã nhăn nhúm. Bùi Kiên hỏi lại:

“Bao nhiêu hả cô.”

Người đàn bà chủ quán có chút béo nhìn ba tờ 10k trên tay Bùi Kiên, giật phắt lấy đi mà không trả lời.

Ở đời không thiếu kẻ thương người, những người vứt vài tờ 10K cho ăn mày Bùi Kiên là minh chứng, nhưng cũng không thiếu kẻ xuất phát từ ích kỷ như bà chủ quán này.

Hôm nay Bùi Kiên có cái nhìn rõ hơn về hai chữ nhân cách.

“Cạch”

Đặt bát bún mà giống như ném lên bàn, bà chủ chẳng màng tiếp chuyện Bùi Kiên một câu.

Nhìn hình dạng này, tên tuổi đỡ phải hỏi, giao tiếp cũng không nên. Nhỡ đâu ngày nào đi ăn xin ăn cướp không được tiền quay lại xin xỏ lại thành khó chịu.

“Ôi em, mấy ngày không đên quán chị. Bước vào đây, nay ăn gì nhỉ. Lại bún bò ít hành hơi tái nhé?”

Ngẩng mặt lên, Bùi Kiên thấy một người đàn ông vừa bước xuống từ xe AB ăn mặc lịch sự bước vào trong sự niềm nở của bà chủ.

Hắn ngộ ra.

Nhìn bát bún, Bùi Kiên bắt đầu ăn trong mớ cảm xúc ngổn ngang.