Điều này không cần anh hắn nói, Tự Sinh sẽ làm, chỉ là giờ từ giết thành cần đưa đến trước mặt anh của hắn mà thôi.
Xuân Sinh đi ra khỏi thư phòng, chào hỏi một câu với gái hầu tên: “Quỳnh Hoa”, người đưa canh thuốc bổ vào trong.
Hắn đi dần xuống tầng hầm bên dưới biệt thự trong khu biệt uyển.
Nơi này cũng là nhà của hắn. Ngoài là người phán xử, ông trùm Long đầu của mafia Kinh Đô, Bùi Xuân Sinh cũng là quản gia của ngôi nhà này.
Chủ nhân thứ hai.
Bùi Xuân Sinh đang ngẫm nghĩ về lời nói của anh mình, tuy không cùng huyết thống nhưng còn hơn anh em ruột.
Có lẽ hắn quá thuận buồm xuôi gió rồi. Chưa từng nếm thất bại từ khi về nước, làm Sinh tự tin mù quáng vào năng lực của mình. Lần này bị chơi một vố, dù cứu vãn được nửa ván, nhưng với kẻ cầu toàn tỉ mỉ như hắn khác gì thua triệt để đâu.
Nhắc đến từ ngày về nước, Bùi Xuân Sinh trong đầu chợt lóe lên một vài bức hình ảnh.
Nhắc tới vài chục năm về trước, khi hắn chưa ra đời, gia thế nhà hắn cũng là hiển hách, từ đời cụ cũng là thế phiệt địa chủ.
Sau khi nước nào đó thua trận tại Đại Nam, bá chủ nhảy vào. Vì không muốn chia đất chia tài sản trong nhà cho đồng bào khó khăn chết đói. Cụ của Sinh gia nhập vào chế độ do nước bá chủ kia dựng lên đô hộ.
Đời cụ là thế, tất nhiên đời ông hắn cũng vậy. Cụ Sinh mất sớm trong chiến tranh, ông hắn lại sống tốt, thăng tiến càng tốt, trên vai cũng gánh một sao hàm chuẩn tướng. Nhưng sự bạc nhược của nước bá chủ trước tinh thần cứu nước giải phóng dân tộc gây nên gia thế hắn đổ nát.
Không như ai đó cha đi tìm máy bay không được, ông hắn là chuẩn tướng mà, từ khi chiến sự chưa kịp lan tới đã chuẩn bị phi cơ riêng để đi rồi.
Đi cái biệt tích.
Bỏ qua lời hô hào bản thân cũng là chiến sĩ, quân lính của ông hắn phải chiến đấu mà không có tướng.
Sang đến mẫu quốc. Mà cũng đúng là mẫu quốc, vì Bùi Xuân Sinh không phải quốc tịch Đại Nam. Gia đình sinh hoàn cảnh không tốt lắm, khi ông hắn còn sống tiền trợ cấp có chút ít, nhưng sau đó cha mẹ hắn phải còng lưng ra làm việc.
Thật mà, còng lưng mà làm nail.
Bùi Xuân Sinh lớn lên trong cái bóng gia thế trong quá khứ, nghe những câu nói mang hàm nghĩa thù hận. Nhìn vào miêu tả về đất nước gốc gác nghèo nàn lạc hậu. Không internet, không điện, mái tranh vách đất, con ốc vít làm chưa được.
Tất nhiên khi về bị xã hội Đại Nam vả mặt.
Cái thời còn niên thiếu đúng là rất kém. Cha hắn cũng nhập ngũ, mắc hội chứng lạ khi tham gia chiến trường tại núi rừng, mẫu quốc nói cái chất màu cam kia chỉ là thuốc trừ sâu.
Bùi Xuân Sinh tin cái bệnh lạ của cha hắn chắc chắn do quân giải phóng hạ độc.
Nghĩ như vậy, hắn càng thù hận cái đất nước Đại Nam này.
Vì cha yếu, một mình mẹ kham không nổi. Tưởng chừng sự nghiệp học hành năm sắp bước vào đại học sẽ dang dở vì tiền học tại nước bá chủ quá khủng bố với gia đình trung bình, chứ đừng nói gia cảnh nhà hắn như thế.
Nhưng không.
Duyên phận tuyệt không thể tả.
Bằng việc hung hăng như mãnh thú, Bùi Xuân Sinh có mặt khắp diễn đàn đông tây. Chửi bới chế độ đã giải phóng đất nước khỏi chế độ do bá chủ tài trợ.
Bằng việc tàn nhẫn gian xảo như cáo đói, Bùi Xuân Sinh thêu dệt đủ mọi câu chuyện đánh đòn tâm lý, quấy phá tâm lý dân chúng Đại Nam.
Việc này làm hắn nhận được một số viện trợ từ ngoài nước.
Nhưng tuyệt vời nhất là gặp được anh của hắn hiện tại.
Có sự đồng cảm, lại cùng cảnh ngộ, sau khi tâm sự hai người dễ dàng làm bạn.
Từ đây Sinh được học đại học, học thạc sĩ, học tiến sĩ.
Và trở về nước phụ giúp ông anh ruột hơn cả ruột của mình.
Nhắc đến mới nhớ, có con bé biệt danh “sát nhi” hôm qua chửi bới hắn rất căng trên mạng, Sinh cãi không lại. Hắn cần dạy cho đối phương một bài học, rằng không phải tên phản động nào cũng chỉ biết nói xuông trên mạng.
Mặt đẹp trở lạnh.JPG
Ngẩng mặt lên nhìn hành lang có chút tối, Bùi Xuân Sinh đi tới trước một căn phòng, đưa bàn tay lên trắc nghiệm sinh học, chờ đợi ba giây để xác minh thân phận.
Cửa mở, Sinh bước vào.
Nơi này là phòng Kền Kền: Phụ trách sưu tập tình báo, gián điệp và phản gián, yếu điểm của quan chức, đối thủ kinh doanh.
Nhìn một số kẻ có xuất thân giống mình đang làm việc, Bùi Xuân Sinh ấm áp một chút tâm linh cô đơn.
Như hắn từng nghiến răng nói, cũng là lần hiếm hoi hắn nổi giận khi cấp dưới trong căn phòng này làm không được việc.
“Sống ở đất nước này làm hệ hô hấp của tao tổn thương nghiêm trọng, vì nó toàn mùi ghê tởm”.
Bỏ qua nhiều suy nghĩ trong lòng, chờ đợi chốc lát mọi người tạm dừng để ngẩng đầu lên, Bùi Xuân Sinh cười khẽ:
“Tất cả mọi người, họp!”
---
22h00 ngày 13 tháng 2.
Trở lại với Bùi Kiên lúc này.
Sau khi tiếp nhận thông tin cơ bản của tu chân giới, mặt hắn vẫn sưng, miệng lại sùi bọt mép.
Thật sự lượng thông tin rất lớn, rất trừu tượng.
Giới tu hành có câu nói kinh điển:”Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường Danh.”
Giải nghĩa đơn giải có thể hiểu đạo và lý không thể định nghĩa, hiểu tự hiểu. Cũng khó mà định nghĩa triệt để. Cái này cần ngộ tính, trải nghiệm, kiến thức.
Nhưng với kẻ nào đó làm vậy có chút khó.
Từ đối với con người Bùi Kiên tôn trọng, tu chân sơ công lược giảng giải rất kỹ từng vấn đề, chú giải từng chút một, thậm chí ví dụ hình ảnh đều hiển thị rõ ràng.
Nhưng hiện tại Bùi Kiên rất mệt, chưa thể tóm tắt ra được.
Tiện giường.
Chăn ấm đệm... à không có đệm.
Bùi Kiên đi ngủ tại một nơi không thuộc về hắn, trong xã hội không chốn về này.
Một đêm ngủ ngon giấc.
Trong giấc mơ, Bùi Kiên thấy mình đi dạo qua nhiều hình ảnh kỳ lạ.
Có khi đi qua miệng núi lửa, khói bốc nghi ngút, bên dưới dung nhan sền sệt thi thoảng nổi một lên cái bong bóng. Từ trong dòng dung nham có những hạt nhỏ không thể nhìn rõ bay lên, những hạt nhỏ này tỏa ánh sáng đỏ yếu ớt như những vì sao xa xôi lấp lóe, khi sáng khi tắt.
Bọn chúng bay tới gần, xoay quanh hắn.
Chưa kịp định thần thì lại tới một khung cảnh khác. Một thác nước cao không biết bao nhiêu mét, hai bên là cánh rừng nguyên sinh không dấu chân người. Những cây cổ thụ sống qua nhiều năm tháng, có rêu, có những dây leo.
Ở đây Bùi Kiên cũng thấy những hạt phát sáng lấp lóe lúc trước. Có màu xanh của lá non, màu của những cây lúa non vừa thành mạ. Có màu xanh da trời khi thì nhạt, khi thì huyền bí như đại dương bao la. Bọn chúng như bị cái gì hấp dẫn, từ từ tiến về phía hắn.
Bùi Kiên lại mơ thấy đến một hang động không ánh sáng.
Có lẽ trong giấc mơ, vì vậy hắn thấy rõ từng vật thể. Xung quanh vách động có những thứ hình thù nhọn hoắt như kiếm. Tưởng như mầm đá thường có trong hang động nhưng không phải, nhìn kỹ lại thấy những chỗ để lộ màu vàng cứng cáp, kiên cố.
Cũng ở đây, những hạt phát sáng màu vàng từ những vật thể nhọn như kiếm, hạt màu nâu từ vách động bay ra vờn quanh hắn.
Bùi Kiên thấy thoải mái, dù trong hình ảnh nào, hắn đều có cảm nhận như vậy, giống như cá mắc cạn được thả về nước, Bùi Kiên thích thú cảm nhận khoảnh khác này.
---
8h15p sáng, ngày 14 tháng 2.
Bùi Kiên tỉnh dậy, vui vẻ vì không thấy Thanh Tâm hòa thượng đánh thức hắn, có lẽ người ta không nghĩ rằng hắn đã nối lại duyên phận.
“Cái gì chứ, duyên tận là tận được hay sao?”
Đắc ý một chút về IQ của bản thân, Bùi Kiên đi tới cửa ngó ra ngoài, đến bây giờ hắn mới thấy rõ khung cảnh trong chùa, ngày hôm qua khi bị ai đó mời về là trời tối.
Bên ngoài cảnh sắc tươi sáng, hoa cỏ tươi tốt trong những bồn hoa xung quanh chính điện.
Nối thẳng với chính điện là tiền điện. Nước sơn trên kiến trúc đã cũ, phong cách cổ kính chứa đựng nét bút vẽ của thời gian.
Sân chùa được lát gạch đỏ hiện đại, có vẻ như mới tu sửa lại gần đây.
Xa xa gần góc tường có một cái ao sen. Đứng ở góc độ này, Bùi Kiên không biết trong ao có nuôi cá không.
Ngoài cổng có hai cây Tùng to lớn, tán tươi tốt.
“Quả thật là nơi thanh tu tốt.”
Cảm thán một câu, hắn biết ít nhất trong một tháng tới mình chắc chắn mình có duyên với phật.
Duyên Sắt duyên thép như thế.
Ngẫm lại, Bùi Kiên không biết vì lý do gì từ tối hôm kia đến giờ chỉ ăn một bát cháo mà người vẫn khỏe mạnh. Sau đó bỏ qua vấn đề này, Bùi Kiên lại về lại dường, ngồi xuống, điều chỉnh tâm tính. Hắn chuẩn bị tổng kết học khóa cơ bản đầu tiên về kiến thức tu chân.