Nghe câu hỏi của Bùi Kiên, sư thầy trả lời.
“Thí chủ, đây là chùa Tùng Thông, mời theo ta.”
Vừa giới thiệu tên chùa xong, vị sư thầy liền ra dấu để Bùi Kiên đi theo mình.
Cảm thấy có chút cao thâm mạc trắc. Bùi Kiên khó hiểu đi theo sau.
“Thí chủ, chùa này đã được trăm năm có lẻ, bần đạo pháp danh Thích Thanh Tâm.”
Bùi Kiên ngửi thấy mùi vị lạ, mặc dù kiến thức xã hội hắn không có, nhưng phật đạo hắn cũng hiểu đôi chút.
Nhíu mày Bùi Kiên hỏi lại.
“Không phải sư thầy tu Phật sao, là tu đạo???”
“Ừ hừm. Thật xin lỗi, đúng là bần tăng tu phật. A Di Đà Phật!!!”
Đi qua gian điện thờ chính, Thanh tâm thói quen giả đò niệm lên một câu phật hiệu.
Qua chính điện là đến tiền điện, Thanh Tâm vừa đi vừa hỏi.
“Không biết thí chủ sao lại lưu lạc tới nơi đây?”
Bùi Kiên nghe vậy giả dối giải thích:
“Bẩm sư thầy! Tôi đêm qua đi làm về gió lớn, người không cẩn thận ngã xuống sông Nhật Tựu. Nói đến phải cảm ơn sư thầy đã cứu giúp, nếu không thật sự duyên phận trần gian tôi cũng hết.”
Nói xong cúi đầu cảm ơn, thành tâm rất đủ.
Nghe hai chữ cứu giúp, Thanh Tâm bản năng nhìn túi quần Bùi Kiên.
Không có tiền.
Sáng sớm tiện tay sờ sờ kiểm tra bệnh tình rồi, rất nặng, đã qua giai đoạn viêm màng ví, đến ví cũng không còn nữa.
“Thí chủ không cần canh cánh trong lòng”.
Thanh Tâm mở cửa cổng, hai người đứng giữa không gian mái vòm cổng, đúng cái chỗ Bùi Kiên tránh sương đêm qua. Thanh Tâm nói tiếp:
“Người tu hành cốt tại tu tâm học đạo, tôn theo từ bi hỉ xả, bần tăng cũng là cảm ngộ đến hai chữ “từ bi” này mà thôi.”
Ông ta đẩy đẩy một chút Bùi Kiên, nhìn bản mặt mà Thanh Tâm cảm thấy không có duyên với Phật, Thanh tâm chào từ biệt:
“Duyên phận tuyệt không thể tả, thí chủ ốm đau đến là duyên, khỏi bệnh là hết phận. Từ nay duyên phận đã tận. Mời thí chủ đi về.”
Cạch.
Cửa đóng lại.
Bùi Kiên: (o_O)
Người tu hành đều khéo léo đưa đẩy như vậy? Dứt khoát gọn gàng như vậy?
Nhưng hắn là người mang nhiệm vụ a, tu chân chưa thấy đầu mối, tuyệt không thể lùi bước.
Vậy làm sao giờ.
Đã duyên phận đã tận vậy nối lại là được.
Đi xung quanh tường gạch của chùa một vòng, ngôi chùa này cách chợ Vĩ Văn khoảng 500m, ở trong ngõ gần với bờ sông Nhật Tựu, đánh giá xong Bùi Kiên lựa đúng chỗ tường thấp mà vào.
Duyên có nhiều loại.
Đối với hiện tại Bùi Kiên có hai loại, không thể cưỡng cầu và có thể cưỡng cầu. Phần thưởng nhiệm vụ là không thể cưỡng cầu, còn chỗ ở là có thể cưỡng cầu.
Da mặt dày thiên hạ vô địch, chỉ cần không giám đánh chết hắn, hắn sẽ vô địch. Nhưng người tu hành sao có thể đánh chết người đâu?Thế là Bùi Kiên bật tường vào trong.
Hiện tại có lẽ cũng gần 20h tối. Ngoài phố xá vẫn nhộn nhịp, tiếng xe cộ, tiếng người, thể hiện cuộc sống vẫn vội vã như lẽ phải vậy. Nhưng trong chùa Tùng Thông, sư thầy trở về liền tắt điện đi ngủ. Chỉ có ánh đèn trong gian điện thờ vẫn le lói sáng rõ khuôn mặt Phật như vậy. Từ bi, trí tuệ, viên mãn.
Bùi Kiên trở về gian phòng ngủ lúc trước, nhẹ nhàng tình cảm đắp chăn xuống. Không phải ngủ, hắn đã hồi phục ý niệm thông suốt sau khi nghe bài giảng Pháp, Tài, Lữ, Địa của sư phụ Vận Mệnh đạo nhân. Hiện tại có thể tiếp thu kiến thức tu chân cơ bản.
Bùi Kiên không biết rằng, trong căn phòng này dần tụ tập có đủ những hạt nhỏ li ti sáng lấp lánh, đủ loại màu sắc.
Bọn chúng vờn quanh cơ thể Bùi Kiên, lâu lâu có một vài hạt chui vào người hắn, tẩm bổ thân thể cảm mạo yếu đuối. Số lượng càng ngày càng nhiều lên, làm không khí càng tươi mát dễ chịu.
Chỉ những người tu chân đến một hạn mức rất cao mới có thể nhìn xem được.
Đây là linh khí còn xót lại đang bị thiên đạo quyền hành hấp dẫn.
---
20h00 tối. Ngày 13 tháng 2.
Tại biệt uyển Thiên Thai, Huyện Vi Ba, Kinh Đô.
Trước cổng con xe Pagani Huayra dẫn đầu dừng lại, phía sau là bốn chiếc xe mercedes tùy tùng.
Một người từ phía sau tiến lên mở xe dẫn đầu, cúi người mời Sinh bước xuống.
Nói đến con xe của sinh. Đây là con xe Pagani Huayra độc nhất tại Đại Nam. Cung cấp sức mạnh cho Pagani Huayra là khối động cơ V12 tăng áp kép dung tích 6.0L, sản sinh công suất tối đa 730 mã lực và mô-men xoắn cực đại 1.100 Nm. Khả năng tăng tốc từ 0-100 km/h của xe khá ấn tượng khi chỉ tốn 2,8 giây cùng vận tốc tối đa 383 km/h.
Sinh không đam mê tốc độ, chỉ là tôn trọng cách làm phim của choson quốc, hắn học theo như vậy. Vả lại con số 80 tỷ ĐNĐ(Đại Nam Đồng) cũng mới đủ thể hiện đẳng cấp của hắn.
Cửa xe mở ra hai bên kéo lên cao như con đại bàng dang cánh, Sinh trong tư thế nửa ngồi nửa nằm bên ghế tay lái bước xuống đi vào khu biệt uyển.
Sinh trải qua thủ tục xét người, kiểm tra bằng từ tại cổng vào, tại cửa vào nhà, tại cửa vào thư phòng. Qua hàng loạt camera an ninh mà sinh đi đến đâu quay theo đến đó.
Hắn có tư cách không cần phải trải qua thủ tục rườm rà này, vì hệ thống an ninh này là hắn chịu trách nhiệm. Nhưng với tư cách gương mẫu cũng như thường xuyên mang theo vũ khí, bom... để thử khả năng của nhân viên, Sinh rất kiên nhẫn cho mọi thủ tục.
Bước tới trước căn phòng, Sinh hơi điều chỉnh lại bộ quần áo. Hôm nay hắn vẫn phong cách choson quốc, áo lên cổ lọ, lần này áo dạ xám, quần xám, giày trắng.
Đánh giá kỹ va hài lòng về diện mạo, Sinh bước vào trong.
Trong căn phòng là phong cách cổ điển châu âu, bên trên treo đầy tranh sơn dầu. Tuy nhiên, tranh vẽ không phải các danh nhân của thời kỳ phục hưng của thời kỳ cách mạng công nghiệp, mà đều của Tào tặc.
Đúng, là Tào tặc, nguyên văn của chủ căn phòng này.
Chủ nhân căn phòng này tôn thờ câu nói:
“Người đời đều nói ta là gian hùng nhưng không làm được gì một kẻ gian hùng như ta, các ngươi tự khoe mình là quân tử nhưng đều thua trong tay một kẻ gian hùng như ta. Nếu cái giá của việc làm quân tử là bị lăng nhục, bị giẫm đạp, bị tiêu diệt, thậm chí là bị giết thì ta làm một kẻ gian hùng có thể thực hiện được hoài bão của mình. Từ trước tới nay gian xảo như trung hiền, trá ngụy tựa chân thật, trung nghĩa và gian ác đều không thể nhìn thấy được dựa trên biểu hiện bên ngoài. Có thể trước nay các ngươi đã nhìn nhầm Tào Tháo ta bây giờ lại nhìn nhầm nhưng ta vẫn là ta. Trước đây ta vốn không sợ người khác nhìn lầm ta.”
Chủ nhân căn phòng mong muốn cách tân xã hội, nhưng thật sự cũng là ngọn cờ cho sự trả thù mà thôi, tự mình hiểu lấy nên gọi danh nhân là Tào tặc.
Cho dù làm tặc, cho dù xã hội yên bình, dân chúng ấm lo mất đi, cho dù mang đến phá hoại, hủy diệt, lầm than. Bỏ mặc qua tất cả, chỉ cần hoàn thành tâm nguyện là đủ.
Trở lại với Sinh, hắn quan sát sắc mặt của người đàn ông ngồi sau bàn gỗ quý, người kia cũng ngẩng đầu lên. Hai đôi mắt nhìn nhau, Sinh nhoẻn miệng cười trêu chọc.
“Anh, khỏe mạnh lại nhanh vậy”.
Người đàn ông trước bàn. Ồ, quý vị biết không, đây là kẻ mà Bùi Kiên đạp xuống nước. Kẻ thần bí này ngước lên nhìn Sinh. Đập bàn một cái giọng trầm xuống:
“Bùi Xuân Sinh, chú giỏi lắm.”
Nói đoạn, đứng dậy, đi vội ra phía trước bàn, nhìn ngó từ trên xuống dưới người Sinh. Thấy Bùi Xuân Sinh trên dưới hoàn hảo không vết xước, vẫn sạch sẽ gọn gàng chỉnh chu như vậy, người thần bí có chút thở phào.
“hahaha”X2.
Hai người ôm nhau cười, vỗ vỗ vai rồi đi ra ghế salon bọc da gần đó.
Vừa ngồi xuống, ôm vai bá cổ. Người đàn ông thần bí hỏi:
”Mọi việc xong hết rồi chứ?”
Vẫn nụ cười tự tin trên khuôn mặt đẹp trai như diễn viên điện ảnh choson, Bùi Xuân Sinh gật gật đầu báo cáo công tác.
“Gọn gàng sạch sẽ, Quận 4 hiện tại rất thiếu nhân thủ quản lý quán lý quán karaoke, bến xe, chợ... vân vân. Anh có dự định bổ nhiệm ai vào vị trí thay thế Trử Thanh Sơn không?”
Nhìn cái ánh nhìn tin tưởng và tôn trọng. Người thần bí lắc đầu:
“Không tin không dùng, đã dùng là phải tin. Kể từ khi rút khỏi thế giới ngầm và giao lại cho chú, anh sẽ không nhúng tay nữa, chú tự mà lo liệu.”
“Phải.” Sinh trả lời.
“Sinh này, điều tra rõ chân tướng sự việc chưa?”
Ngẫm nghĩ sắp xếp các chứng cứ. Bùi Xuân Sinh mày hơi nhăn lại báo cáo:
“Có rất nhiều bí ấn chưa sáng tỏ, nhiều chi tiết không hợp lý. Đại khái có kẻ giật dây Trử Thanh Sơn lập phản, sau đó dút lại hoạt động bỏ mặc tên Sơn diệt vong. Bản thân Sơn trước khi chết cũng ú ớ không biết kẻ đứng sau là ai?”
Nhìn lên tranh trên tường và ngẫm.
“Chim lợn bên cục cảnh sát nói thế nào?
“Hiện tại vẫn chưa liên lạc được.”
Im lặng X2.
Cái này có vẻ nghiêm trọng, các chim lợn nhận tiền hối lộ có thể bị lộ tẩy, đây sẽ là điều không tốt lắm.
Người thần bí mở miệng trước sau cơn tĩnh mịch. Hắn đưa ra phương châm của mình:
“Cổ nhân có câu: Thua mà không đau, thua mà không nhục, cái cần học trước tiên là giỏi thua. Chú trước giờ thuận lợi nhiều quá. Ván này coi như giữ được tướng mà lại mất xe. Uy tín của chúng ta có thể bị lung lay, những kẻ dưới sẽ nảy nở tâm tư riêng. Anh nghĩ, chú nên làm ra một hành động phấn chấn nhân tâm. Cũng thể hiện thái độ cho kẻ khác thấy, tốt nhất mở rộng địa bàn lấn ra một chút ngoài Kinh Đô đi.”
“Dạ”.
Nhìn người đàn ông thần bí vẫn da dẻ còn nhợt nhạt, môi hơi khô, đôi mắt thâm cuồng. Bùi Xuân Sinh rất biết điều đứng dậy từ biệt.
Trước sinh ra khỏi cửa, Sinh nghe được thứ giọng lạnh lẽo ít thấy của anh mình:
”Tìm kẻ đêm qua ở cùng giàn giáo với anh, đừng giết, anh muốn tự tay giết hắn.”
“Dạ”.