18h30 tối, ngày 13 tháng 2.
Trong phòng nghỉ tại hậu viện chùa Tùng Thông.
“Thí chủ, thí chủ..”
Vị sư thầy lay hai lần giống buổi sáng cũng không thấy Bùi Kiên tỉnh lại, ông ta lo lắng vì kẻ này từ sáng sớm đến hiện tại chưa tỉnh.
Bây giờ còn sùi bọt mép là ý tứ gì, liệu có thể làm mai táng đơn giản qua loa, xong niệm một đoạn kinh kết thúc công việc được không?
Nghĩ thì vậy, tất nhiên là không được, ông ấy là sư thầy mà, nhưng mà là sư thầy fake.
Cái này lại kể về 20 năm về trước.
Ở tỉnh Lạng Du, huyện Lạng DI, xã Lạng Dê, Làng Lạng Don.
Làng này có truyền thống nuôi dê bán thịt, mỗi khi đến lứa mà bán, các hộ gia đình ở đây kiếm bộn tiền một mớ.
Gia đình nhà thanh niên Mùi Đình Phán cũng vậy. Cũng có cuộc sống sung túc đuề huề, ngày ngậm cỏ đưa dê ra đồng ăn cỏ, tối ngậm tăm thắp đèn cho dê tiếp tục ăn cỏ. Một năm hai lứa bán, cuộc sống nhàn hạ mà thanh bình.
Rồi thanh niên Phán” đầu bò” nghiện bài bạc, gọi là đầu bò vì cái đầu giống con bòn, mô tả nghĩa đen về hình tướng.
Người ta có đen có đỏ, lúc sướng lúc khổ, còn Phán đã ra tay chơi bạc là không có về. Ấy vậy cấm có ai kiên trì bền bỉ được như Phán, thua 9/10 ván vẫn tính là may mắn, vậy mà hắn vẫn cố nằng nặc chơi đến kỳ cùng, người ta muốn về hắn còn không cho về.
Thế nên a.
Sau hai năm từ gia đình yên ấm hạnh phúc, vợ Phán chịu không được ôm đứa con về ngoại, nhà cửa bán sạch sẽ, những con dê nhìn Đình Phán trong nước mắt bị người ta túm cổ đi.
Hết sạch sẽ.
Trên người còn đống nợ, nợ của những dân anh chị giàu lòng thương người, khi mà không ai giang đôi tay ra nữa thì họ vẫn đưa cành ô liu cho Phán.
Phán trốn cái biệt tích.
Giống như ai đó lại không giống như ai đó đang hôn mê nằm kia, Phán không cầm sổ đỏ chạy. Hắn lang thang khắp nơi ăn xin ăn chực khổ không thể tả, bởi vì chỉ biết chăn dê chứ không biết làm cái gì. May thay, vị sư thầy già trước kia của chùa Tùng Thông thương tình mà thu nhận hắn.
Mùi Đình Phán hiện tại pháp danh Thích Thanh Tâm.
Thanh tâm trong thanh tâm quả dục. Đây là lập ý của sư thầy cũ.
Thanh tâm trong thanh tâm chốn nợ. Đây là lập ý của Đình phán.
Nói ra thì báng bổ, Thanh Tâm không biết chữ nên kinh phật học được đều là vị trước kia dạy bảo, vì vị sư thầy quá già, nên Thanh Tâm chỉ học được bài kinh siêu độ.
Thu nhận Thanh Tâm được 2 năm vị sư thầy già nhắm mắt buông tay, khi đi có cầm tay dặn dò thanh tâm rất khẩn thiết:
“Ta nuôi ngươi hai năm, có công dưỡng dục cũng có công nuôi nấng ngươi, ngươi mà bán cái chùa này đêm về ta bóp cổ ngươi nghe con.”
Đùa thôi, nguyên văn là:
“Bản thân ta già cỗi giờ về với phật, ngươi lưu lạc đến đây âu cũng là có duyên với phật pháp, hãy cố gắng tu tập gìn giữ hương hỏa. Trước kia sư phụ ta lập ra chùa này, lưu giữ ta trong họa loạn chiến tranh. Ngày sư phụ cởi áo cà sa ra trận, ta cũng nhậm chức trụ trì chùa này. Ngày đêm tu tâm dưỡng tính không có giám buông lơi, hiện tại đã 60 năm, từ nay giao lại cho ngươi.”
Nói xong thì viên tịch.
Thế là trụ trì real đã đi mất. Vị trụ trì fake lên thay.
Sao lại trụ trì fake.
Mùi Đình Phán, hiện tại là Thích Thanh Tâm bởi nguyên do không biết chữ. Lúc vào chùa sư thầy đã già cỗi, miệng truyền miệng cũng chỉ có kinh siêu độ để khi có tang gia Thanh Tâm đi thay. Vốn liếng kinh điển của Thanh Tâm vẫn giữ nguyên như vậy kể từ lên làm trụ trì.
Nếu người ta thấy thay Thanh Tâm gõ mõ niệm kinh. Tới gần nghe kỹ, đếm kỹ sẽ là:
“A DI Đà PhậtX100”.
Niệm vậy cho xong chuyện, vì còn biết niệm gì nữa đâu.
Bản thân Thanh Tâm cũng hài lòng với cuộc sống hiện tại, sư thầy fake ngày ngày thảnh thơi quét dọn. Đám ma đám tang đến đọc sinh cầu siêu, niệm vài câu “ A Di Đà Phật” ý tứ một cái. Cầm tiền tiến cống về sinh hoạt, lâu lâu nhàm chán ngồi nhớ về vợ về con.
Thật ra vẫn rất day dứt cuộc sống phàm tục, nhưng Thanh Tâm không giám cởi xuống áo cà sa này.
Hắn đã nghiện.
Không phải nghiện cái kia, là nghiện bài bạc. Sống cuộc sống trong chùa nhưng tâm vẫn để ý về khi nghe thấy người ta nhắc đến đỏ đen, sống tới và sống tới trong chùa như một cách chốn tránh hiện thực 20 năm trước thôi.
Đừng nói, thật luyện ra được nửa khỏa phật tâm.
Không phải sao, sáng nay đầu bò vừa cứu đầu ếch.
Nhắc tới đầu ếch, Thanh Tâm nhìn thanh niên sùi bọt mép trước mặt. Sư thầy Thanh Tâm của phật giáo, ồ là của những đám ma cảm thấy có chút phiền phức. Vứt tên này thì không được, cần gìn giữ hình ảnh mà kiếm cơm, nhưng giữ thì lấy gì nuôi.
Thôi tạm tạm vậy để sau tính, đám ma chủ trì cả đời rồi, làm free thêm một đám âu cũng là cái nghiệp.
“A Di Đà Phật”.
Niệm một câu cửa miệng xáo rỗng, ông ta đặt bát cháo hành xuống, “Sư thầy” Thanh Tâm của bài bạc và những đám ma đi ra ngoài.
---
Đến bảy giờ tối Bùi Kiên tỉnh lại.
Hắn có chút váng đầu, kiến thức từ trong nhiệm vụ nhiều quá, trừu tượng mà dài dòng khó hiểu.
Lúc này Bùi Kiên ngửi được mùi vị trong không khí. Thơm quá, hắn ngồi dậy ngó dáo dác tìm kiếm, rồi vồ vập tới bát cháo hành húp sùn sụt mà không cần thìa.
Xong chuyện, liếm liếm cái mép, hắn bình tĩnh lại, bản năng trỗi dậy, tư duy logic nhảy vọt giúp hắn nghĩ tới vấn đề.
Cháo hành = thị Nở.
Thật sự.
Thật sự nếu có người chứng kiến cũng không biết sao Bùi Kiên có thể liên tưởng đại nhảy vọt như thế được.
Bùi Kiên bắt đầu đề phòng, đàn ông trưởng thành cần giữ vững thắt lưng quần. Ở cái xã hội tôn trọng giá trị vật chất này, rất khó để nghĩ có ai đó cho không người khác cái gì.
Hắn hồi được một chút sức lực, bước ra ngoài nhìn về xung quanh. Nơi đây là một gian nhà nhỏ, bên cạnh có vẻ có phòng, ánh đèn led trắng le lói chiếu qua khe cửa.
Nhìn ra phía trước có một ngôi nhà có vẻ như một căn điện thờ cũ xây bằng gỗ. Bốn bề xung quanh có vẻ như có cây cối, hoa cảnh, nhưng nhìn không rõ lắm vì trời tối.
Bùi Kiên rón rén bước tới phòng bên cạnh, trong miệng thì thào.
“Đừng là thị nở, đừng là thị nở”.
Lẩm bẩm ngó vào, hắn thấy một người đàn ông mặc áo vải màu xanh nhạt kiểu... nhà sư? ông ta đang nằm quay vào tường, tay phải nhấc lên chống vào đầu...trọc.
Đầu trọc?
Trí thông minh của ếch: online
Tạm được, vậy là Bùi Kiên đã hiểu rằng cái cổng lúc sáng hắn lết thân vào chính là nhà chùa. Quá may mắn, nếu nơi khác có lẽ hẵn sẽ bị coi là ăn xin mà bỏ mặc, cùng lắm sẽ được vứt vào mặt vài tờ polymer, nhưng như thế có thể cảm trở nặng mà nguy kịch. Bùi Kiên tới đúng nơi cần đến chứng tỏ mệnh hắn rất cứng.
Mệnh thật rất cứng.
Nhìn thì biết, từ đêm qua đến giờ chết hụt không biết bao lần.
Cảm thấy nên nói chút gì, lại nên thân cận một chút để người ta còn giúp tiếp. Hắn niệm tiếng phật hiệu cảm ơn.
“A Di Đà Phật, cảm tạ sư thầy cứu giúp”.
Đang mân mê mơ màng nhớ về quá khứ cũ, tiếng ngoài cửa làm Thanh Tâm giật mình, ông ta quay đầu lại nhìn người thanh niên đã khỏe mạnh liền vui mừng quá đỗi, tỉnh rồi có thể đuổi đi rồi, gạo của ổng không nhiều, chia ra sẽ thành rất ít.
“A Di Đà Phật, thí chủ đã tỉnh? Người cảm thấy thế nào? Tới từ đâu mời về ở đó, chốn thanh tịnh chớ để bụi trần nhiễm vào.”
Bùi Kiên nghe nghe cảm thấy có chút giả, bình thường các sư thầy cũng sẽ quan tâm như thế, nhưng hai câu sau là ý gì?
Vội vàng đuổi người sao?
“Thưa sư thầy tôi đã khỏe. Không biết nơi này là chốn tu hành nào.”
“Ting, Có nhiệm vụ phụ tuyến mới....”. Cùng lúc này trong đầu Bùi Kiên vang lên tiếng nói của hệ thống.
Ting, nhiệm vụ phụ tuyến cập nhật:
Nhiện vụ phụ tuyến: “Đồ nhi, muốn tu đạo trước cần ổn định chỗ ở. Đại đạo 3000, trăm sông đổ về một biển. Vị trí hiện tại của ngươi đắc địa cho việc tu tâm vấn tâm. Dung nhập vào thế lực này, đạt được nhận định sơ bộ về nhân quả âu cũng là tuân theo “Pháp”, “Địa”, “Lữ”. Nhân quả đại đạo gần gũi với vận mệnh đại đạo. Nhiệm vụ ở lại tại chỗ bảy ngày, trong một tháng sơ ngộ nhân quả. Hãy trân trọng tham thấu.”
Nhiệm vụ phần thưởng: 100 điểm ưu tú.
Nhiệm vụ thất bại: Tu chân không năm tháng, cần vững vàng, làm được thì thôi.
Ngó đến bảng thông báo trước mặt, Bùi Kiên biết sắp tới mình cần ở đâu và làm những gì.
Cũng được.
Nghe nói phật pháp thiện tu tâm, sám hối. Cuộc đời hắn nhiều sai lầm, chỉ là lờ đi chốn tránh mà thôi, hiện tại thanh tĩnh lại ngẫm nghĩ lại một chút.
Nhưng có vẻ cần vượt ải vượt boss trước đã, hình như có người không chào đón hắn thì phải.