Chương 14: Cuộc thanh trừng kết thúc

4h20p, ngày 13 tháng 2.

Bên bờ sông tại Vĩ Văn.

“Ha ha ha ha…”

“khụ khụ”

Sau khi tự sướng một chút về tương lai, Bùi Kiên trở về với hiện thực.

Zê lều cổ họng và mũi quá khó chịu, cay cay rát rát chua chua. Khó chịu, hắn ra bờ sông vóc nước xúc miệng.

Nước sông khu công nghiệp mà, không sạch sẽ cho lắm, nhưng hiện tại kiếm đâu ra nước sạch?

Suy nghĩ một chút tình cảnh hiện tại, quần áo trên người ướt sạch, có lẽ hắn đã cảm lạnh.

“khọ Khọ…”

Ho khọ khọ Bùi Kiên nhận ra balô cầm trên tay cũng rơi xuống nước, trong đó có tờ 100k cuối cùng , hắn nhìn về phía nước sông đang chảy trầm tư.

Thôi được rồi của đi thay người.

Của cũng đã đi, thế người làm sao bây giờ, trên người còn đúng bộ quàn áo ướt nhẹp. Bùi Kiên rút ra cái điện thoại hắn mua cũ ở tiệm nào đó, tất nhiên không bật được nguồn, hắn chán nản giơ lên tính ném quách xuống sông.

Nhưng lại thôi.

Người hiện tại đã bình yên, của không cần đi nữa. Nhỡ đâu ngày mai mà khô, hắn hong qua một chút, cầm cố cái điện thoại này lại được một số tiền sinh nhai.

“Tạch.. tạch…”

Bùi Kiên:”…”

Như ai đó từng thắc mắc điện thoại bị cháy thế nào, hôm nay Bùi Kiên tận mắt thấy cái điện thoại chập cháy trên tay mình, thả điện thoại rơi xuống cát theo bản năng, rồi lại tính cúi xuống nhặt lại.

Cái đệt.

Chắc thôi cứu vãn gì nữa.

Bùi Kiên cảm thấy cần suy nghĩ đến cách khác, nhưng nghĩ nghĩ cũng không có ý tưởng gì hay, tạm thời lên trên đường đã, có lẽ sẽ có ai đó giúp đỡ.

“Khọ khọ khọ…”

Bùi Kiên vừa ho vừa cố gắng leo lên bờ đê sông, trên đường đê là đường vành đai khu công nghiệp, hắn cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh, mọi giác quan của hắn như thu hẹp lại, cơ thể run rẩy không thể không chế.

Ngâm mình lâu như vậy, quần áo ướt sũng trong không khí 14 độ C này vào ai cũng sẽ vậy thôi, không cảm nhập tâm chết ngay coi như ông trời phù hộ.

Mờ mịt nhìn khung cảnh có chút hỗn độn, Bùi Kiên không phân biệt được phương hướng, hắn cứ lếch thếch đi như vậy. Trong đầu hệ thống tuyên bố nhiệm vụ cũng không rõ ràng nữa, không còn chút sức lực ý thức nào để quan tâm.

Không biết qua bao lâu, Bùi Kiên thấy một cái cổng vòm khá to, tầm mắt mờ dần nhìn lại có vẻ như vậy. Chỗ cái cột vuông trong không gian giữa cổng có lẽ tránh được gió và cái rét trong thời tiết này, hắn cố lết thân thể tới đó, cuộn mình cạnh tấm cửa gỗ, bên cạnh là cây cột vuông liền với bức tường.

Hắn sống đến mai hay không chưa biết được, ngủ một chút đã.

Đêm nay nhiều chuyện quá, mệt rồi….

---

5h30p sáng. Ngày 13 tháng 2.

Người ta thường nói ở cái đất nước Đại Nam này, số camera nhiều hơn dân số cả nước.

Không phải sao, già nửa trong số camera đó chạy bằng cơm.

Đêm qua xảy ra nhiều sự kiện, mọi người đồn ầm ĩ cả lên trong khu công nghiệp, đây coi như là niềm vui của những người công nhân, nhân viên xa quê đi làm ăn.

“Biết gì không? Đêm qua nghe thấy tiếng súng bắn liên hồi.”

“Cái gì? Đó là tiếng súng, tôi tưởng đó là tiếng cạch cạch gì! Nhưng chắc không phải chứ, có thấy ai bị gì đâu? Nếu có người bị thương hay bị chết đã đồn ầm lên rồi.”

“Có lẽ vậy. Thằng em làm cùng đêm qua bảo, thấy chỗ con bạn thân người yêu nó hình như có tiếng súng. Lúc nó chạy ra thì không thấy gì!”

Có chút quấn quấn.

Sao lại chỗ con bạn thân người yêu, lại chạy ra trong đêm?

Hai thanh niên A và B đang ăn sáng nhìn nhau cười cười, không có gì đặc biệt, đặc sản khu công nghiệp thôi, xảy ra nhiều nó lại thành văn hóa đặc trưng.

Bỗng mấy tay ngồi bàn bên vốn đang hóng chuyện cũng xen vào:

“Đây này, cái này mới xác thực. Hôm qua ở ‘Thanh Xuân’ có người chết! Là đánh ghen”

Trố mắt quan tâm X29.

Thành công thu hút sự chú ý. Thanh niên C bắt đầu giảng giải:

“Nhà Dửng Mật biết không? Ông Dửng ăn vụng bị vợ bắt, cãi nhau rất to. Bà Mật lùng tìm con bồ nhí thì không thấy đâu, vốn cũng xong xuôi, ông Dửng giải thích uống rượu say không về được mà ngủ khách sạn. Đến khi gia đình hòa thuận đi về qua cửa thì phía xung quanh hô oán lên. Hê hê”

Nheo mắt thấy thứ thiếu xã hội đánh đập X29.

Cảm thấy có sát khí quanh quẩn khi mình kể nửa vời. Thanh niên C hắng giọng nói nốt:

“Ừ hừm. Là thế này, thì ra cô bồ nhí đứng mép ban công rơi xuống dưới. Nghe bảo là 21 tầng, đâm thủng mái tôn nhà bên cạnh. Nạn nhân thê thảm không ra hình người nữa, mà khổ nỗi chưa kịp mặc quần áo.”

Mọi người bắt đầu chụm lại xì xào trong khuân khổ bàn của mình. Kẻ cảm thấy đáng đời con đĩ chóa, người lại cảm thấy nhân quả tuần hoàn, thiên địa tự nhiên vốn nên như vậy. Có kẻ tiếc nuối sau này có lẽ không được ăn bún lòng bà Mật làm nữa. Có Kẻ lại thấy chột dạ.

Là chột dạ.

Mấy cái người chột dạ đi ngay vào trọng tâm vấn đề:

“Ủa thế chú em. Bà Mật sao lại phát hiện ra được?”

Thanh niên C: “Em có thằng em làm bên công an phường. Nghe bảo bà Mật đặt định vị trên xe ông Dửng. Hiện tại hai người vẫn trên đồn lấy lời khai. Nhưng khả năng không bị tội gì đâu, cũng không phải có ai ép con bé kia nhảy?”

“Chắc không? Có ép không chú có mặt ở đó à?”

Thanh niên C:”…”

Cũng đúng, đàn bà đang ghen là thứ đáng sợ nhất, chuyện gì cũng giám làm. Có đẩy hay không ai mà biết được?

---

5h30p sáng. Ngày 13 tháng 2.

Tại một căn nhà ở gần Vĩ Văn.

Soái ca đẹp trai lúc trước đã hoàn thành truyện quan trọng đêm nay. Thỏa mãn vắt chéo chân ngồi trên ghế salon, ngậm một thanh kẹo que choson quốc nhập khẩu, chậm đợi nhân viên của mình lau dọn vết máu trong nhà. Đây là căn cứ của những kẻ phản loạn đặt tại Vĩ Văn nhằm phục vụ cho kế hoạch đêm qua.

Không quan tâm lắm mọi người xung quanh bận rộn, soái ca có chút mệt. Vừa tính ngửa đầu dựa lưng một lát, đêm qua khá nhiều chuyện xảy ra rồi.

“Anh Sinh! Bùi Tuấn Minh đã đến.”

Nghe đàn em thông báo. Soái ca, ồ giờ thì đã biết tên là Sinh, hắn gật đầu tỏ vẻ được.

Sau ba phút Bùi Tuấn Minh bước tới căn phòng khách sang trọng. Hắn mặt chữ quốc, cằm hơi dài, đôi mắt sâu xuống hơi thâm không biết do đêm qua không ngủ, hoặc cũng có thể vốn đã như vậy. Da mặt trắng mà không râu, thần thái vững vàng chững chạc tự tin. Hắn tiến đến trước mặt Sinh, đứng nghiêm trang, tay thả lỏng.

Cứ đứng như vậy năm phút.

Bùi Tuấn Minh cũng không có gì lạ, tư liệu về Sinh hắn nghiên cứu rất kỹ, một khi Sinh đang suy nghĩ đến vấn đề gì thì trời sập kẻ hầu phải đỡ lấy, Sinh sẽ không quan tâm.

Sinh, hiện tại soái ca chỉ có thể gọi như vậy. Hắn ngước mắt nhìn kẻ đang đứng trước mặt, chỉ tay vào ghế salon đối diện. Bùi Tuấn Minh hiểu ý, gật đầu ngồi xuống.

Hơi điều chỉnh tư thế một chút cho thoải mái. Chân vắt lên nhau, hai tay gác lên thành ghế salon thần thái bễ nghễ, Sinh soái ca hỏi Minh:

“Là anh thông báo đến cho tôi về cuộc phản loạn?”

“ Đúng.” Minh trả lời ngắn gọn xúc tích.

Theo tình báo, đối với kẻ dưới Sinh đặc biệt hài lòng với kẻ biết điều. Hiện tại hỏi đáp cần nhanh, phật lòng sinh hắn sẽ không chết, nhưng thành tích tốt đêm qua có thể sẽ không có tác dụng nhiều.

“Là anh vượt cấp thông báo sếp tôi về cuộc phản loạn.?”

“Không phải. Anh sinh, tôi không biết sếp anh!”

Còn có con cá lớn, việc này quan trọng.

Những suy nghĩ lướt rất nhanh trong đầu Bùi Tuấn Minh, vì Sinh hỏi rất nhanh.

“Ai đưa thông tin cho Trử Thanh Sơn về lịch trình của tôi.”

“Không biết.”

“Sơn đã liên hệ ai bên cảnh sát? Đêm qua không thấy cảnh sát suất hiện.”

“Không biết.”

Thực ra Bùi Tuấn Minh biết, tên sinh này làm việc quá tàn ác, dù rằng tệ nạn xã hội là không thể tiêu diệt triệt để là một. Việc gì cũng cần chứng cứ, Sinh làm việc quá kín kẽ là hai. Chính bên cảnh sát ngầm cho phép sự kiện lật đổ này diễn ra.

Sinh tạm dừng lại, hắn nheo đôi mắt đẹp, giọng điệu nghiền ngẫm đưa ra câu hỏi cuối:

“Ngươi là ai?”

Bùi Tuấn Minh:”..”