Chương 13: Ngụy thiên đạo quyền hành tới tay.

Bỏ qua những suy nghĩ vụn vặt, Bùi Kiên nhíu mày nhìn hệ thống trước mặt, hắn đã thử hô to:

“Ta là chủ nhân của ngươi.”

“Yêu cầu ngươi nhận chủ.”

“Mật khẩu là Vận Mệnh đạo nhân.”

"..."

Cái rắm tác dụng đều không có.

A đúng, nhỏ máu nhận chủ, không gian này là giả tưởng, mọi hiện tượng sự vật xuất phát từ suy nghĩ của Bùi Kiên, cho nên muốn máu là có.

Nhìn dòng máu trôi lơ lửng mà không hòa tan vào hệ thống, Bùi Kiên trầm mặc.

Trước kia hắn ghét nhất bọn review phim mà không đưa link, hiện tại Bùi Kiên bắt đầu có chút không thích ông sư phụ này, đưa đồ mà không đưa hướng dẫn sử dụng.

Cái đệt, sẽ không phải há mồm ăn vào cái cục thủy ngân này chứ?

“A, ực… tép tép!"

Ngay khi ý nghĩ đó hình thành, tuân theo quy tắc vốn có là không gian ý thức hoạt động theo ý nghĩ, cục thủy ngân lưu động kia chui tọt vào mồm hắn.

Chép miệng, Bùi Kiên phẩm ra vị lạnh lạnh, mát mẻ.

“Ting, một khóa tu chân hệ thống bắt đầu liên kết không gian ý thức của ký chủ….Tiến độ 1%, 2%, 3%... 100%, hoàn thành.”

“Nhiệm vụ khẩn cấp đầu tiên: Sinh tồn.

Nhiệm vụ giải thích: Đồ nhi a, hoàn cảnh của ngươi đang không tốt lắm, vi sư ra đi nên năng lượng bảo hộ ngươi không còn, cố gắng vùng vẫy sống xót đi.

Đây là bài học đầu tiên, cũng là ngoại kiếp của đại đạo khi phàm nhân như ngươi nắm giữ chìa khóa tu chân.

Bảo trọng!

Nhiệm vụ phần thưởng: Được Ngụy thiên đạo trao quyền năng.

Nhiệm vụ thất bại: Chết.”

Nghe nhiệm vụ không cần giải thích hoàn cảnh, nhìn vào Bùi Kiên thì biết.

Mắt hắn trợn lên, đưa tay tự bóp cổ mình vì không thở được.

Đây là không gian ý thức, hắn không thở được nghĩa là tại thực tại cũng không thở được, vì hắn đang ở đáy sông.

---

4h00p, ngày 13 tháng 2.

Dưới đáy sông dưới cầu Nhật Tựu.

“Ọc ọc ọc…. ọc”

Bùi Kiên vừa mở mắt ra thấy xung quanh tối thui, bốn bề đều là nước, không biết trong lúc vô thức hắn đã uống bao nhiêu nước, cũng may bụng phệ thế kia uống nhiều hơn người thường một chút chắc không chết được.

Vận dụng lối bơi ếch hồi nhỏ học được tại suối cạn sau nhà, hai tay hắn vùng vẩy đẩy lên ép xuống nâng lên cơ thể, hai chân cong ra như chân con ếch đạp đạp đạp đẩy cơ thể lên trên.

Con sông dưới cầu Nhật Tựu nơi sâu có thể tới chín mét, hắn khá may mắn khi ở vùng nước cạn, sâu chỉ gần bốn mét thôi.

Bản năng cầu sinh đêm nay sử dụng nhiều lần, quá nhiều đến Bùi Kiên cũng cảm thấy nhuần nhuyễn.

“Hộc hộc hộc.. ộc ộc”

Ngoi lên mặt nước hút không khí tươi mát, cũng ộc ra mấy ngụm nước, Bùi Kiên nhanh chóng xác định bờ sông dựa theo ánh sáng le lói của đèn đường.

Nhờ câu nói lũ bạn trêu từ bé: “Mặt ếch thì bơi ếch hết xảy” mà hắn học bơi được, hắn bơi tầm hơn mười mét vào bờ cát, nằm thẳng cẳng tứ chi dạng ra, bụng phệ lại trương lên toàn nước.

Lúc này Bùi Kiên thấy mệt mõi khó chịu toàn thân,nhất là cái bụng.

Còn chưa kịp định thần sau cú sốc lớn, một chùm sáng ba màu từ dưới đất bay lên chạm vào người làm hắn bay lên cao ba mét rồi rơi xuống, chùm sáng kia bay tới và mất tích trên cơ thể béo lùn này, đây chính là ngụy thiên đạo quyền hành.

Nằm trên nền cát, Bùi Kiên thì thào:

"Uy tín, cái đệt rất uy tín, vừa hoàn thành sinh tồn nhiệm vụ đến ngay được."

“Bịch, ọc ọc ọc…”

Nơi này là cồn cát ven sông, có lẽ thế nên chấn thương không có gì nghiêm trọng lắm, cũng có lẽ do hắn béo tốt nên mỡ dày giảm khá nhiều chấn động.

Chưa chết được.

Dù vậy cú va đập theo tư thế úp bụng và mặt xuống làm nước trong dạ dày bị ép ra, từ mồm, mũi nước sông pha thêm dịch dạ dày vừa cay vừa chua chảy ọc ọc.

Bùi Kiên khóc.

“Hu hu..ọt ọc ọt ọc.. huhu…”

Vừa khóc hắn vừa trớ nốt số nước trong dạ dày, nơi hoang vu lạnh lẽo này không ai cứu hắn, không sao, ngụy thiên đạo đưa đến quyền năng tu chân cũng là làm sơ cấp cứu cho kẻ suýt chết đuối.

Có vẻ đêm nay hắn rất may mắn, thiên mệnh sở quy nên không chết được.

“Haha.. ọt ọt… thiên mệnh sở quy, từ nay ta nhất phi trùng thiên, là thần duy nhất của trái đất này, từ từ ọc ọc.. đợi đấy, hahaha… ọc ọt”

“Khạc pụt…”

---

4h10p, ngày 13 tháng 2.

“Ba vị chấp sự đồng liêu, vừa có chuyện gì xảy ra?”

Một người thanh niên mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc trong mắt phàm nhân bay vụt từ cuối đường hầm, người chưa tới nhưng tiếng nói theo thần thức đã phát tới.

Phía cuối đường hầm là một không gian khổng lồ, nơi này là tâm của trái đất, nhìn vào giữa không gian này, một khối dung nham đặc nguội như tạo thành từ quặng kim loại đang chầm chậm xoay tròn.

Bên trên những ký hiệu lúc sáng lúc tối phủ kín trên bề mặt, ba xiềng xích với đầy bùa chú vàng óng vắt ngang từ vách đá tới khối cầu dung nham, bao quanh nó nhiều vòng và kết nối với nhau.

Trên mỗi xiềng xích đều có một thanh niên ngồi khoanh chân trên đó, sau đầu đều có pháp quang lấp lóe ánh sáng quay đều theo chiều kim đồng hồ, bọn họ nhìn như thần tiên.

Ba kẻ nọ mặc thống nhất trang phục màu trắng tinh, đai lưng, viền tay áo, cổ áo có những hoa văn màu đỏ đẹp đẽ.

Tiếng nói vừa dứt người từ trong đường hầm cũng bay tới.

Là bay tới.

Nhìn kẻ tới đứng lơ lửng trong không trung chỗ cửa đường hầm nhìn ngó về đây, một người trong ba người canh giữ lên tiếng, tiếng nói không phải ngôn ngữ của trái đất.

Nhưng không sao, người kể chuyện còn ở đây, ta sẽ phiên dịch.

Google dịch: ON

“Ngụy thiên đạo vừa có dị động, nó tập trung năng lượng đột phá một khe hở, đưa một luồng khí tức ra bên ngoài.”

Một người khác cất tiếng:

“Đó là khí vận quyền hành, chúng ta canh giữ mười vạn năm lần đầu tiên thấy nó đưa ra quyền hành tính duy nhất của mình.”

Người cuối cùng cất tiếng:

“Kẻ được khí vận quyền hành sẽ được tính là thiên đạo chi tử, nắm giữ khí vận phi phàm, tất nhiên sẽ làm ra sự kiện lớn. Cũng là kẻ được ngụy thiên đạo giới này gửi hi vọng vào. Trần chấp sự, ngươi cần tìm ra thiên đạo chi tử và tiêu diệt hắn, chớ để ảnh hưởng đến vòng luân hồi.”

Vị Trần chấp sự hơi nhếch mày lên có vẻ bất mãn cách làm việc cẩu thả của ba kẻ trước mặt, thánh điện nuôi họ tốn tài nguyên, ăn với trông giữ nơi này cũng không làm được.

Mà thôi, ngụy thiên đạo có quyền hành này, thứ đã ghi vào quy củ đại đạo, mọi việc đều có biến số, giam giữ dù mạnh đến đâu cũng sẽ có một tia sinh cơ, trách móc không được.

Nghĩ tới đây, hắn trả lời:

“Được, chuyện đã xảy ra như trong dự liệu. Chỉ là lần này ngụy thiên đạo chờ đợi cuối vòng luân hồi có chút kỳ lạ. Ta sẽ đốc thúc đệ tử quan sát giới này, nếu có kỳ lân tử xuất thế ắt phải chết.”

Nói xong hắn quay trở về. Một người bên trong nói vọng lại:

“Bao lâu nữa thì sự kiện hủy diệt diễn ra?”

Trần chấp sự hơi khựng lại tính không muốn trả lời, vấn đề này không trong chức trách ba tên kia. Nhưng người ta đã canh giữ mười vạn năm, hắn cũng nhận chức trách này mười vạn năm. Một vòng luân hồi kết thúc sẽ có kẻ khác thay phiên công tác, hiện tại cùng là đồng liêu thì cũng nên nể mặt. Nghĩ vậy Trần chấp sự bật mí thông tin ngoài quyền hạn:

“Công nghệ khoa học đã đạt tới tiêu chuẩn, các vũ khí hủy diệt đã tới mức độ nguyên tử. Vấn đề sắc tộc, dân tộc, dân số, tài nguyên đã gần tới mức đỉnh điểm. Trong vòng 50 năm nữa tất nhiên sẽ xảy ra thế chiến thứ ba. Lúc đó còn cần ba vị chung tay sử lý hậu chiến, đưa tất cả về vạch khởi điểm.”

“Được.”X3

Nhận được trả lời, Trần chấp sự gật đầu bay lên theo đường hầm. Nếu nhìn kỹ, đường hầm không phải làm bằng đá, là một loại quặng có những vỉa kim loại vàng óng, sắp xếp theo những ký tự đặc biệt. Dù sức hủy diệt mạnh như bom hạt nhân nổ trong đường hầm cũng không thể phá hủy hoàn toàn được.

Bay ra khỏi đường hầm, Trần chấp sự đi khỏi một cánh cửa dẫn tới một căn phòng bí mật. Đi theo cầu thang hơn trăm bậc lên trên, hắn mở một cái cửa nữa đi vào phòng sách của mình.

Vừa ngồi lên ghế salon bọc bằng lông cừu đắt nhất thế giới Vicuña, hắn nhận được cuộc gọi từ quản gia.

Google dịch: Off.

“Thưa ngài Thomas, gia chủ của gia tộc Rothschild muốn cầu kiến ngài. Thảo luận về một số vấn đề tại Trung Đông!”

Nhìn đồng hồ điểm 4h20p sáng, Thomas trả lời:

“Sau ba mươi phút đưa hắn đến phòng sách gặp ta.”

“Vâng, thưa ngài.”

Trần chấp sự cần suy nghĩ cẩn thận vấn đề khí vận quyền hành. Ai có thể cầm nó, sự tác động của nó đến vòng luân hồi. Hắn sắp hết nhiệm kỳ, đây cũng là nhiệm vụ của hắn nên không thể coi nhẹ.

Còn gia chủ của gia tộc Rothschild?

Chờ đợi đi thôi, kẻ kia cũng không giám thắc mắc gì.