Chương 12: Sư phụ cố gắng không được chết nha sư phụ!

Mắt thấy Bùi Kiên có dấu hiệu nổi đóa, Vận Mệnh đạo nhân nói thật nhanh để tránh ô ngôn uế ngữ buông ra.

“Ngươi muốn gọi nguyên linh là hệ thống cũng được thôi. Ta sẽ tạo cho nguyên linh, ồ, hệ thống có khả năng trả lời trong phạm vi kiến thức của nó. Cũng đặt ra nhiệm vụ cùng phần thưởng, được chưa?”

Nhìn ánh nhìn đầy phán xét và nghi ngờ, Bùi Kiên muốn nói gì đó lại không được, bị cắt lời.

“Tốt rồi,đồ nhi, không cần nói nhiều lời, vi sư thời gian thật sự không nhiều.”

Vận mệnh đạo nhân vẫn hình tượng thái bạch khoanh chân ngồi xuống, quanh thân tỏa ánh sáng trắng dịu. Hai tai để trước ngực, mười ngón chắp vào nhau hơi hơi tách ra một khoảng không gian ở giữa.

Ông ta nhắm mặt lại bắt đầu tụ tập đạo lực sáng tạo hệ thống theo cách nói của Bùi Kiên.

Bùi Kiên nhìn thấy một tia sáng nhỏ le lói giữa hai tay tiện nghi sư phụ vừa nhận. Từ từ tia sáng trở thành như một viên cầu lỏng chuyển động liên tục. Nó màu bạc, long lanh như thủy ngân, toàn thân nó lung lay qua lại bất quy tắc, ít nhất Bùi Kiên không hiểu quy tắc này.

“Ting. Ý thức hệ thống loading 1%, 2%, 3%.....100%”.

“Hệ thống một khóa tu chân đã được xác lập, mời chọn ký chủ cộng sinh.”

Từ trong hình cầu thủy ngân lấp lánh phát ra tiếng nói, vẫn là ngôn ngữ từ văn minh của sư phụ. Nhưng Bùi Kiên hiểu được là được rồi, hắn thỏa mãn suy nghĩ nhắc nhở chi tiết một chút cho sư phụ, nhưng không được, sư phụ giành nói trước.

“Đồ nhi, tạo ra hệ thống vi sư đã dùng hết lực lượng cuối cùng, hiện tại thật sự thời gian không nhiều, ngươi chậm đợi vi sư đưa truyền thừa của ta vào hệ thống.”

Nói xong ông ta lại nhắm mắt tập trung, Bùi Kiên không thể làm gì khác ngoài đợi.

“Ting, kiến thức tu chân loading 1%, 2%, …..100%. pass”

“Ting, Vận Mệnh đạo điển loading 1%, 2%.....98%, 99%....99%....99%....”

Bùi Kiên sốt ruột, tại sao cứ nghẹn lại tại 99%?

“Cố gắng a sư phụ. Người tuyệt đối đừng chết… Cố gắng a. Nếu chết sư phụ cũng phải loading cho xong đi chứ…Sư phụ aaaa…”

“Ngươi gào cái gì, chưa chết được, chưa chết được đâu! Đây là ý thức của ngươi. Ngươi a ngươi suy nghĩ nhẹ nhàng một chút, manh động lên tâm tình chập trùng ta chịu không được.”

Tiếng nói vang lên có vẻ yếu ớt hơn trước, không còn hùng hậu vĩ ngạn như lúc đầu, Vận Mệnh đạo nhân lên tiếng giải thích.

“Đại đạo 3000 mà chạy một. Đây là biến số, thứ tồn tại khắp mọi mặt trong hiện hữu và vô hình, nơi nơi đều có sự hiện diện, cần sinh mệnh đẳng cấp tới một mức nhất định mới có thể thấu hiểu được. Nó chú định truyền thừa của ta không thể đầy đủ, vì ngươi chưa có tư cách thấu hiểu và nắm giữ nó.”

Vuốt vuốt một chút trái tim trên thân thể giả tưởng trong không gian ý thức này, Bùi Kiên hơi yên tâm.

“Vậy sư phụ, còn di… à còn điều gì dặn dò đồ nhi không?”

“Sư phụ, cố gắng a… Sư phụ???”

Không có câu trả lời.

Vận Mệnh đạo nhân ngồi khoanh chân ở đó, thân hình từ mờ nhạt tới mờ nhạt, rồi lại rõ ràng một chút, tuần hoàn qua lại.

Bùi Kiên:”…”

Ông ấy chuẩn bị đi rồi mà hệ thống chưa tới tay, hay là thành tâm một chút. Cần ba quỳ chín vái khóc lóc thê thảm, vật tới tay rồi tính.

“Ối dồi ôi sư phụ à, người đi sao mà thê lương quá, đau đớn quá, người bỏ lại đồ nhi một mình vất vưởng trong thế giới nghiệt ngã này…”

“Hừ, không cần thiết như vậy. Ngươi cảm thấy động tác lau nước mắt không tồn tại kia có một chút nào cảm động sao?”

Vận mệnh đạo nhân mở mắt liền quở trách. Ông ta không cần tình cảm sư đồ ngay hiện tại, mà cần báo công ơn đưa thời vận trong tương lai.

Nhưng Bùi Kiên diễn có chút giả, ông ta nhịn không được.

Thôi thôi, dù sao cũng là vì nhân quả. Làm nốt phận sự của phần tàn niệm này, bản tôn sau này sống chết không liên quan đến ông ấy.

“Tốt rồi, trật tự ngay ngắn nghe ta dặn dò. Ngươi khoanh chân ngồi xuống.”

Ở cái thế giới giả tưởng này, mọi hành động của Bùi Kiên sẽ phản ánh chân thực và đồng bộ với tâm lý.

Hắn ngồi xuống, nghĩa là nghiêm túc nghe giảng.

“Sơ qua về kiến thức cơ bản trong vũ trụ. Đại đạo có ba ngàn, biến số mà chạy một. Hai ngàn chín trăm chín mươi chín đại đạo còn lại có thể kể ra nhưng thời gian không nhiều, ta sẽ để lại trong kho dữ liệu của hệ thống, ngươi cần nhớ kỹ chín loại đại đạo thống trị các loại đại đạo còn lại….

Chư thiên vạn giới là một cách nói, thực ra thế giới phàm nhân có tỉ tỉ, thượng giới số lượng hữu hạn. Phần này cũng sẽ đưa vào kho dữ liệu, để tránh trật tự đại đạo để ý đến ngươi, ta sẽ để phong ấn mở ra từ từ theo từng giai đoạn trưởng thành….

Mặc dù ta chưa thể khảo cứu cẩn thận giới này, vì tới vội vàng cũng như lực lượng đã hết. Nhưng đại đạo có khắp mọi nơi, trong bản giới thiên đạo cũng khắp mọi nơi. Theo ta cảm nhận, giới này thiên đạo không tồn mà lại tồn tại.

Thiên đạo có hai loại, từ ý chí của thế giới và ý chí của tất cả sinh linh tạo thành, gọi là thiên đạo viên mãn. Loại thứ hai là thiên đạo viên mãn bị hủy diệt, cầm tù, tách rời khỏi bản giới, sau đó ý chí sinh linh nhiều đời sẽ gom góp thu hút nhau lại, hình thành ngụy thiên đạo, giới này theo ta cảm nhận có lẽ loại thứ hai…..

Bất kỳ thế giới nào cũng sẽ có thiên đạo của riêng mình. Sự hình thành ý chí thế giới sẽ là điều kiện cần để tạo hóa đại đạo hướng tới tạo ra mần mống sự sống. Rồi sinh linh phát triển có ý thức, có văn minh cùng một sự kiện đột phá sẽ tạo ra thiên đạo….

Thiên đạo là điều kiện cần để tu chân. Sinh linh phàm giới không có tư cách chạm tới đạo chân chính, có chăng là nhìn vào vẻ bề ngoài mà phán xét nó.

Năng lượng trong không gian đi kèo với đại đạo, hỗn độn vô tự đối với phàm nhân nên không thể tu luyện.

Thiên đạo sẽ hấp thu năng lượng trong hư không chuyển hóa thành hậu thiên linh khí của tự thân, tự tẩm bổ bản thân, cũng là nguồn năng lượng để phàm nhân có thể hấp thu dùng tu chân. Tu sĩ có lớn mạnh thì thiên đạo có lớn mạnh, cũng có tư cách bảo vệ thiên đạo từ nhân tố thế giới bên ngoài, việc này tuần hoàn qua lại cùng có lợi ích…

Thiên đạo chắt lọc năng lượng hỗn độn từ hư không, dung nhập ý cảnh cốt lõi của thế giới vào đó, sắp xếp lại thành nhiều dạng hậu thiên linh khí. Nhưng chiếm phần nhiều, có đặc chưng rõ ràng, tu sĩ dễ hấp thu tu luyện nhất có thể kể đến ngũ hành linh khí. Kim đại diện cho…., thủy đại diện cho… Ngoài ra còn băng linh khí, lôi linh khí, âm dương nguyên khí…

Các loại linh khí sẽ tập trung lại theo hoàn cảnh, môi trường phù hợp, tạo nên động thiên phúc địa, thiên tài địa bảo. Nhưng trong không gian một giới vẫn sẽ tồn tại đầy đủ các dạng linh khí sở hữu, dù chất lượng, số lượng khác biệt tại các nơi khác biệt. Tại đây vi sư chưa cảm nhận được âm nguyên khí, tiên thiên ngũ hành….

Tu sĩ sinh ra có nhân quả đặc biệt và không thể tách rời với thiên đạo bản giới. Tự thân khi ra đời sẽ bởi hoàn cảnh, gia thế, môi trường, vận khí …vân vân. Sẽ có cơ hội sở hữu thể chất phù hợp với tu chân, đây là nguyên do của thứ gọi là Linh Căn….

Ta nhìn ngươi tuy cốt cách thanh kỳ. Nhưng các chí thượng… ồ mệnh cách của ngươi có chút hơi khác, không tồn tại linh căn gì cả. Nhưng không sao, đại thiên thế giới điều gì cũng có, phàm nhân tu tiên không có gì đặc biệt, có truyền thừa của ta ngươi sẽ làm được…

Theo ta dự đoán, giới này vì còn ngụy thiên đạo nên vẫn có những lực lượng phi phàm. Nhưng tu sĩ chân chính tu chân chính thống sẽ không có, bởi vì ngụy thiên đạo không thể tác động quá lớn tới thế giới, cũng không thể có tư cách chắt lọc năng lượng hư không.

Bản thân ngụy thiên đạo do ý chí sinh linh tập hợp thể nên dục vọng tính sẽ mạnh liệt, không như thiên đạo viên mãn chí công vô tư…

Một chút nữa ta sẽ dùng lực lượng cuối cùng câu thông ngươi và ngụy thiên đạo, để ngươi có thể trở thành ngụy thiên đạo chi tử. Từ đây có tư cách kêu gọi hấp thu linh khí ít ỏi còn xót lại của thiên đạo viên mãn ngày xưa trong thiên địa. Ta cảm nhận được, năng lượng hậu thiên linh khí có lẽ đủ để ngươi chạm tới hư không tu luyện….”

Bùi Kiên im lặng không lên tiếng nghe nhập thần về điều mới lạ, kỳ diệu mà hắn không biết về tu chân.

Nói xong Vận mệnh đạo nhân lúc này liền yên lặng nhắm mắt, thân thể dần mờ nhạt chỉ còn đường viền quanh cơ thể, bên trong mơ hồ dần.

Bùi Kiên gật gật đầu, có lẽ lần này sư phụ đã ra đi thật sự. Vừa định tiến lên chạm vào hệ thống, thân hình sư phụ hắn lại hiện lên rõ. Lần này trở lại sắc thái ban đầu, đen thui, không hình thái đặc điểm nhận dạng.

Tiếng nói như thần minh lại hiện lên.

“Đồ nhi, vi sư đã liên hệ ngụy thiên đạo. Nó đang bị giam giữ, một chút nữa khi nó dồn lực đột phá phong ấn, sẽ có ngụy thiên đạo khí vận quyền năng hướng tới ngươi.

Cầm giữ quyền năng này, ngươi sẽ có tư cách là kẻ duy nhất có khả năng triệu hồi linh khí tồn cặn từ khắp nơi trong bản giới. Thứ quyền năng này ngụy thiên đạo chỉ có đưa một lần, vi sư phải phí công đảo bảo cho ngươi, hãy cố gắng.”

“Điều cuối cùng, sau này ngươi gặp bất cứ kẻ nào trùng tên, họ, hoặc danh hiệu, đạo hiệu, phong hào giống ngươi. Đồ nhi ngươi cần tìm mọi cách để tiêu diệt, vấn đề này rất nghiêm trọng, ngươi cần để tâm nhiều nhất trong lòng.”

Nghe vậy Bùi Kiên nhăn mày lại, ý tứ gì.

Khoan hãy nói, điều này thâm ý sâu xa quá hắn chưa hiểu được.

Hắn ngước mắt lên nhìn sư phụ như bóng đen trước mặt vỡ vụn thành từng mảnh. Mỗi mảnh vỡ như không gian gương vỡ ra bay trong không gian. Bay đi, tan vỡ thành mảnh nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa và tan biến. Hắn nhìn vào đó như thấy được từng thế giới sư phụ hắn đi qua để tìm kiếm thứ gì. Muôn hình vạn trạng ánh vào trong đầu, suy nghĩ kỹ lại thì không còn hình ảnh gì trong trí nhớ.

Định thần lại lần nữa, phía trước còn duy nhất hệ thống theo cách hắn cho thứ này khái niệm. Sư phụ Bùi Kiên đã đi mà không cần hắn diễn khóc thương.

Mà khóc thương cũng không kịp.

Thế cũng tốt, bởi vì sâu trong nội tâm hắn cứ ngờ ngợ điều gì rất lạ về sư phụ mình.

Bùi Kiên không biết rằng tuy sư phụ trước mặt hắn đã “chết” theo cách nhận biết của hắn, nhưng sợi nhân quả sư đồ kia vẫn tồn tại, chỉ là nối thẳng vào hư không, từ từ tỏa ra ánh sáng mà nếu hắn có thể nhìn thấy.

Sẽ chói mắt như nhìn vào sao trắng.