Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Bành Nguyên nói khả năng ngày mai Bành Hiểu Lộ sẽ tới thành phố Vọng Hải. Diệp Lăng Phi liền hỏi:
- Lão già, cháu gái của ông tới thành phố Vọng Hải liên quan gì tới tôi, không lẽ định để tôi đi đón cô cháu gái của ông sao, chúng ta nói trước nhé, tôi không có thời gian chơi cùng với cô ta đâu!
Đầu điện thoại bên kia Bành Nguyên không hề có ý nói đùa, ông nhẹ thở dài nói:
- Tiểu Diệp, điều này chúng ta nói rồi, chính là cháu gái ta muốn tìm tới Vọng Hải tính sổ với cậu đó, nó vừa gọi điện cho ta đòi số điện thoại của cậu, ta đoán nếu không sai, ngày mai sẽ tới thành phố Vọng Hải, cậu cẩn thận chút!
- Lại gì nữa đây, cảnh cáo hay dặn dò?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ta chi lo Hiểu Lộ gây chuyện, ta hiểu tính cách của nó, lần trước sau khi bị thua xong, nó không chịu để yên như thế đâu!
Bành Nguyên nói:
- Ta chi có đứa cháu gái này thôi, ta gọi điện trước cho cậu, chính là mong cậu nhường nhịn nó một chút, không nên chấp vặt với nó làm gì!
- Lão già, tôi biết rồi, ông yên tâm đi, tôi không có hơi đâu mà gây chuyện với cô ta!
Diệp Lăng Phi nói.
Sau khi nói chuyện xong với Lão già. Diệp Lăng Phi cau mày lại, Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi có chút phiền não, hỏi:
- Đại ca, có chuyện gì thế, em thấy anh hình như rất u phiền!
- Hùm, anh lại gặp phải sát tinh rồi!
Diệp Lăng Phi thở dài, nói:
- Cháu gái của lão già, là một quản giáo của đặc chủng binh, chính là kẻ không nên dây vào, ừm. Dã Thú, anh ăn cũng tạm tạm rồi, nên quay về thôi!
Dã Thú thấy Diệp Lăng Phi muốn đi, liền vội vàng đứng dậy, nói:
- Đại ca, giờ anh định về rồi sao, anh ngồi thêm lát nữa đi!
- Ngồi làm gì chứ, anh không muốn quấy rầy bọn em, em và Tuyết Hoa cũng sớm nghỉ ngơi đi!
Dã Thú tiễn Diệp Lăng Phi tới tận cửa, nhìn Diệp Lăng Phi lái xe rời đi, hắn mới quay người bước vào biệt thự.
Lúc Diệp Lăng Phi về tới biệt thự. Bạch Tình Đình. Vu Tiếu Tiếu vẫn chưa về, Diệp Lăng Phi cảm thấy lạ, trước đây Bạch Tình Đình về rất sớm, sao tối nay lại về muộn như vậy. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Bạch Tình Đình, đợi đầu điện thoại bên kia nhâc máy. Diệp Lăng Phi hỏi:
- Tình Đình, bao giờ em về?
- Dạ, em và Tiếu Tiếu đang trên đường về!
Bạch Tình Đình nói:
- Bọn em vừa chia tay với Hân Minh, chắc khoảng nửa tiếng nữa sẽ về tới!
-Ồ!
Diệp Lăng Phi đáp một tiếng.
Diệp Lăng Phi sau khi nói chuyện với Bạch Tình Đình xong, hắn lại nghĩ tới chuyện của Lưu Hải. Cũng không hiểu Lý Khả Hân bên đó thế nào. Diệp Lăng Phi nhớ Lý Khả Hân từng nói lát nữa sẽ gọi điện cho hắn, nhưng, cũng đã lâu như vậy rồi, cũng không thấy Lý Khả Hân gọi điện tới. Diệp Lăng Phi nghĩ một lát, cuối cùng lại gọi cho Lý Khả Hân, đợi điện thoại được thông. Diệp Lăng Phi liền nói:
- Khả Hân!
Diệp Lăng Phi vừa gọi một tiếng Khả Hân, liền nghe thấy một giọng đàn ông vọng lại.
- Khả Hân không có ở đây, cô ấy bỏ quên điện thoại bên giường rồi!
- Anh là ai?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Tôi? Tôi là Lưu Hải!
Lưu Hải nói:
- Diệp Lăng Phi, chẳng lẽ anh không nhớ tôi nữa sao?
- Đương nhiên nhớ!
Diệp Lăng Phi không muốn nói nhiều với Lưu Hải, hắn nói:
- Tôi nghe Khả Hân nói anh tỉnh rồi, chúc mừng anh, đợi Khả Hân quay lại, bảo cô ấy gọi điện lại cho tôi, nói tôi tìm cô ấy!
- Được!
Lưu Hải chi nói một câu, rồi cúp điện.
Lưu Hải vừa đặt điện thoại xuống. Lý Khả Hân liền đẩy cửa phòng bệnh ra, trên tay cầm hộp cơm, nở nụ cười rạng rỡ bước vào. Cô vừa bước vào, liền đặt hộp cơm lên đầu giường của Lưu Hải, nói:
- Hải đại ca, mau ăn đi, cơm em làm vẫn còn đang nóng đó!
Lưu Hải cười rạng rỡ, nói:
- Khả Hân, trông em kìa, anh đã nói rồi, không cần phải làm cơm giúp anh đâu, anh có thể tự làm được mà!
Lưu Hải vừa nói vừa định dịch hai chân, nhưng hắn vừa động một cái, khuông mặt bỗng xuống sắc. Lý Khả Hân thấy sắc mặt Lưu Hải không tốt, vội vàng nói:
-Hải đại ca, không sao đâu, để em giúp anh làm cơm cũng được mà, anh vừa tỉnh dậy, cần phải nằm nghỉ, không được cử động nhiều!
Lưu Hải tức giận dùng tay phải đấm mạnh vào chiếc chân mất cảm giác của hắn, miệng buồn phiền nói:
- Anh đúng là phế nhân!
Lý Khả Hân vội vàng ngồi tới bên giường, an ủi nói:
- Hải đại ca, em nghĩ chắc chỉ tạm thời thôi, anh đừng lo, bây giờ y học phát triển, sẽ trị khỏi chiếc chân của anh!
Lưu Hải lắc đầu, nói:
- Không đâu, trong lòng anh rất rõ, sau này anh chi là kẻ phế nhân thôi. Khả Hân, sau này anh phải làm sao đây, giờ anh còn không chăm sóc nổi cho chính mình!
- Hải đại ca, không cần phải lo đâu, em tin anh sẽ khỏi.
Lý Khả Hân thấy tâm tư Lưu Hải rất xấu, vội vàng chuyển chủ đề, nói:
- Hải đại ca, mau ăn cơm thôi, đợi lát nữa thì cơm nguội hết!
Lý Khả Hân vừa mở hộp cơm ra. Lưu Hải bồng nắm lấy tay của Lý Khả Hân, mắt hắn nhìn thẳng vào mặt Khả Hân, nói:
- Khả Hân, giờ anh chỉ còn lại mình em, đừng rời xa anh nhé!
- Hải đại ca, xem anh kìa, sao em lại rời xa anh được chứ, thôi nào, anh ăn cơm đi, những chuyện Khác không cần phải nghĩ quá nhiều đâu!
Lý Khả Hân vừa nói vừa rút tay ra, có đưa hộp cơm cho Lưu Hải, nói:
- À, Hải đại ca, giờ em phải đi làm rồi, đợi mai em lại tới thăm anh!
- Khả Hân, sao em nhanh thế đã đi rồi?
Lý Khả Hân cười nói:
- Hải đại ca, anh yên tâm đi, mai em lại tới thăm anh mà!
Lý Khả Hân vừa nói vừa cầm lấy chiếc túi, có lật lật túi, lầm bầm nói:
- Điện thoại của em đâu rồi?
- ở đây!
Lưu Hải cầm điện thoại của Khả Hân đưa cho cô, nói:
- Nãy em quên ở bên giường!
- Thế ạ, cảm ơn Hải đại ca!
Lý Khả Hân cầm điện thoại qua, cô kiểm tra cuộc gọi tới, thấy trong đó có ghi cuộc nói chuyện với Diệp Lăng Phi, trong lòng Lý Khả Hân khẽ giật, song, cô không thể hiện trước mặt Lưu Hải, cô vội vàng đặt điện thoại vào túi, nói:
- Hải đại ca, em đi trước đây, có chuyện thì gọi điện cho em nhé!
-Khả Hân!
Ngay lúc Lý Khả Hân vừa bước tới cửa. Lưu Hải đột nhiên gọi, Lý Khả Hân dừng lại, quay người, nhìn Lưu Hải, hỏi:
- Hải đại ca, có chuyện gì thế?
- Anh trước giờ không hề hối hận chuyện xảy ra tối hôm đó, vì em, anh nguyện bỏ tất cả, kể cả tính mạng anh!
Lý Khả Hân gật gật đầu, nói:
- Hải đại ca, em biết!
Lý Khả Hân nói xong, mở cửa phòng bệnh, bước ra ngoài. Ngay sau khi đóng cửa phòng bệnh lại. Lý Khả Hân liền rút điện thoại ra, vừa bước về phía cầu thang, vừa gọi điện cho Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi đang ngồi chờ điện thoại của Lý Khả Hân. Ngay lúc thấy Lý Khả Hân gọi tới. Diệp Lăng Phi lập tức nghe điện, còn chưa đợi Diệp Lăng Phi nói gì. Lý Khả Hân đã nói:
- Diệp đại ca, xin lỗi, em vừa đi lấy cơm về, điện thoại để quên trong phòng bệnh.
- ừ, anh biết rồi!
Diệp Lăng Phi nói:
- Lưu Hải vừa nãy có nói với anh.
- Diệp đại ca, anh đùng hiểu nhầm. Lưu Hải vừa tỉnh lại, em!
Lý Khả Hân vội giải thích với Diệp Lăng Phi giữa cô và Lưu Hải không có chuyện gì cả, còn chưa đợi Lý Khả Hân nói xong. Diệp Lăng Phi đã cắt ngang nói:
- Khả Hân, em không cần phải giải thích với anh, anh đều hiểu cả, anh tin em!
- Diệp đại ca, cảm ơn anh.
Lý Khả Hân nói:
- Lưu Hải có thể sẽ bị tàn phế suốt đời, giờ tâm trạng anh ấy không được ổn định, em muốn mấy ngày này sẽ chăm sóc cho anh ấy, đợi anh ấy ra viện xong, em sẽ gặp Diệp đại ca!
- ừ, em nên chăm sóc cho anh ta nhiều hơn!
Diệp Lăng Phi nói:
- Cần anh giúp thì gọi cho anh nhé, dù thế nào đi nữa, chuyện của Lưu Hải cũng có liên quan ít nhiều tới anh, -thôi, không nói nữa, đều là chuyện cũ rồi. Khả Hân, anh chi muốn nói với em, tình yêu anh đối với em không kém gì so với Lưu Hải!
Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, hắn không biết vì sao cứ cảm thấy lần này Lưu Hải tỉnh lại, không phải là chuyện đáng chúc mừng dành cho cả hắn và Lý Khả Hân, có thể sẽ làm quan hệ giữa hai người càng tệ hơn. Chỉ là, Diệp Lăng Phi lúc này cũng chẳng còn cách nào cả, hắn không thể cưỡng ép Lý Khả Hân không được gặp Lưu Hải, điều này sẽ khiến Lý Khả Hân thấy áy náy trong lòng nhiều hơn, càng làm mọi chuyện tệ hơn.
Diệp Lăng Phi rút ra mấy chai bia từ trong tủ lạnh, hắn đặt bên cạnh máy tính, vừa chơi trò chơi, vừa uống bia. Diệp Lăng Phi nhìn thời gian, đã là tám giờ tối rồi. Bạch Tình Đình chưa bao giờ về muộn thế này. Diệp Lăng Phi đặt chai bia rỗng xuống một bên, hắn nhấc điện thoại lên, gọi cho Bạch Tình Đình lần nữa.
- Bà xã, em đang ờ đâu thế?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Em sắp về tới nhà rồi!
Giọng Bạch Tình Đình có chút ngập ngừng, thở chưa dứt hơi, như có chuyện muốn giấu Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại, bước tới trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, nói:
- Bà xã, rốt cục em và Vu Tiếu Tiếu đi đâu thế, anh nhớ một giờ trước anh gọi cho em, em cũng nói sắp về rồi, sao qua một tiếng rồi mà vẫn chưa thấy về, có phải có chuyện gì rồi không, cần anh đi đón em không?
- Ông xã, thật sự không cần đâu, em và Tiếu Tiếu vừa gặp chút chuyện, làm mất thời gian chút, có điều, giờ đều đã giải quyết xong rồi, lập tức về đây!
Bạch Tình Đình nói.
Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa, hắn đặt điện thoại xuống, ngồi vào trong phòng đợi một lát, cảm thấy có chuyện. Diệp Lăng Phi liền cầm chiếc áo khoác khoác vào người, bước ra ngoài biệt thự. Diệp Lăng Phi tới bên gara, vừa nổ máy, còn chưa kịp lái xe ra đã nghe thấy tiếng xe vọng lại từ phía cổng, Diệp Lăng Phi dừng lại, đẩy cửa xe bước xuống.
Diệp Lăng Phi bước tới bên cổng, thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiếu Tiếu đang vẫy tay với chiếc xe đang rời đi. Hai bên chân hai người đặt không ít đồ. Diệp Lăng Phi bước tới bên Bạch Tình Đình, ánh mắt nhìn về chiếc xe đã lái đi xa đó, hỏi:
- Đó là ai?
Bạch Tình Đình giật nảy mình, cô quay lại, nhìn rõ là Diệp Lăng Phi xong. Bạch Tình Đình vội vàng nói:
- Chỉ là một người tốt bụng, anh ta giúp bọn em một chuyện lớn!
Vu Tiếu Tiếu lúc này cũng nói:
- Sư phụ, anh không biết chứ, em và chị trên đường về gặp phải cướp, nếu không phải là do vị tiên sinh đó giúp, bọn em không biết phải làm thế nào rồi!
Vu Tiếu Tiếu vừa nói tới đây. Bạch Tình Đình liền đưa tay kéo áo Vu Tiếu Tiếu một cái, ý nói Vu Tiếu Tiếu đùng nói nữa. Bạch Tình Đình giải thích:
- Ông xã, không có chuyện gì đâu. Chỉ là chiếc taxi em ngồi đụng phải người Khác, mấy người đó liền dọa nạt bọn em. Nói muốn bọn em đền tiền, còn định trêu em và Tiếu Tiếu, may có vị Đới tiên sinh giúp, ồ, chính là người đàn ông mà chúng ta gặp ở viện bảo tàng đó, em liền nói chuyện với anh ta một lúc, cảm ơn anh ta đã cứu em và Tiếu Tiếu, à, không ngờ anh ta là Tổng giám đốc của tập đoàn xuyên quốc gia đó, hơn nữa lần này còn định hợp tác với tập đoàn Quốc tế Thế kỉ chúng ta, ông xã, anh cũng không cần phải nghĩ nhiều đâu, em thấy người đàn ông này rất có phong độ, không giống người xấu!
- Đới Vinh Cầm!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình giật mình, nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Ông xã, sao anh biết!
- Anh có gặp qua hắn!
Diệp Lăng Phi nói:
- Hôm nay cũng vừa gặp qua hắn, hắn muốn kết bạn với anh, nhưng anh nghĩ không cần thiết. Bà xã, em cũng thế, anh hy vọng em không nên tiếp xúc với hắn nữa, loại người này lai lịch bất minh, giờ anh đang điều tra hắn!
Bạch Tình Đình hiển nhiên có chút không vui, nói:
- Ông xã, anh làm gì thế, người ta có lòng tốt giúp đỡ, còn đưa bọn em về nhà, cũng không đòi em điện thoại, thậm chí còn không hỏi tên em. Em nghĩ anh ta không có ác ý, hơn nữa còn muốn hợp tác với tập đoàn chúng ta, chẳng lẽ anh bắt em không được gặp anh ta sao, điều này có vẻ hơi quá rồi đó, ông xã, em biết anh vì em, nhưng, cũng không nên khống chế em thế chứ, dù sao em cũng là Tổng giám đốc tập đoàn, cần phải đối diện với rất nhiều khách hàng làm ăn. Chẳng lẽ em đều không gặp hết sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ Bạch Tình Đình lại nói với hắn như vậy, vừa định nói, Bạch Tình Đình đã nói với Vu Tiếu Tiếu:
- Tiếu Tiếu, chúng ta đi thôi!
Diệp Lăng Phi thấy Bạch Tình Đình và Vu Tiếu Tiếu bước vào biệt thự, hắn cũng không đi theo, mà đứng ờ cổng, cầm lấy điếu thuốc, châm lửa hút. Diệp Lăng Phi không biết vi sao, cảm thấy Đới Vinh Cầm con người lai lịch không rõ này, bạn đầu là tiếp cận hắn, rồi lại tiếp cận Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi không tin trên thế gian này lại có nhiều chuyện trùng hợp thế đâu. Một khi Đới Vinh Cầm có thể theo dõi hắn, thì cũng có thể theo dõi Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nghi ngờ việc Bạch Tình Đình gặp phải người xấu, cũng chính là do Đới Vinh Cầm sắp xếp, mục đích của hắn chắc chắn là muốn tiếp cận Bạch Tình Đình.
Với con người lai lịch không rõ ràng thế này. Diệp Lăng Phi chỉ có thể lựa chọn giải pháp tránh xa, không để ý là tốt nhất. Có điều thái độ của Bạch Tình Đình khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy có chút không vui, từ thái độ của Bạch Tình Đình có thể thấy. Bạch Tình Đình không hề có chút phòng ngự nào với Đới Vinh Cầm, mà coi hắn là người tốt.
Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện dồn hết lên não, hôm nay hình như có khá nhiều chuyện, nhiều tới mức khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy phát phiền. Diệp Lăng Phi cũng không quay vào biệt thự mà tới bên nhà xe, lái xe ra khỏi biệt thự.
Ngay lúc Diệp Lăng Phi lái xe ròi khỏi biệt thự, lập tức đẳng sau có một chiếc Audi bám theo. Diệp Lăng Phi không hề để ý có chiếc xe theo dõi hắn, trong lòng hắn chi cảm thấy loạn. Diệp Lăng Phi thấy có chuyện sắp xảy ra, nhưng không sao nói rõ được. Hắn giờ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ một lát, để hắn cũng bình tĩnh lại.